Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265: Tranh Thủ Kiếm Một Chút Tiện Nghi Đi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 265: Tranh Thủ Kiếm Một Chút Tiện Nghi Đi!
 

"Ai!"

Bạch Phong thở dài một tiếng.

Tô Vũ giống như đã hiểu ra cái gì đó, nghiêm mặt nói: "Lão sư yên tâm, hôm nay ta đã dùng hết chỗ tinh huyết kia, chờ về sau ta có tiền, ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho lão sư. . ."

“....”

Bạch Phong liếc mắt xem thường.

Ai nói anh thở dài là vì tiếc tiền, tiếc tài nguyên thế?

Bỗng dưng chợt nghĩ tới một chuyện, Bạch Phong liền nghiêm túc dặn dò: "Tô Vũ, nhớ học thêm chút Vạn Tộc ngữ, bằng không thì ta sợ đến lúc ngươi xem vạn tộc nguyên bản lại không hiểu, còn nhớ năm đó khi ta mới vào học phủ thì đã nắm giữ 35 môn Vạn Tộc ngữ tổng quát, tổng cộng xét ra thì coi như nắm tới 120 ngôn ngữ chính phụ!"

Bạch Phong bỗng nhiên dâng lên lòng tin, đắc ý nói: "Ngươi cũng phải nhanh chóng học thêm càng nhiều ngôn ngữ càng tốt, bằng không đến lúc đó học thần văn thì ngươi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải chọn ngôn ngữ ngươi nhận biết thì mới học? Vả lại ngôn ngữ của những chủng tộc mà ngươi biết kia, chưa chắc lúc phác họa ra thần văn đã thích hợp với ngươi, cũng chưa chắc đã đủ mạnh mẽ, ngươi hiểu ý ta không?"

Tô Vũ kinh ngạc hỏi lại: "35 loại tổng quát, Vạn Tộc ngữ còn có phân chia ra chính phụ sao?"

"Dĩ nhiên!" Bạch Phong thản nhiên đáp: "Cùng thuộc yêu tộc, chẳng lẽ chỉ có một loại yêu tộc? Cùng thuộc hổ tộc, chẳng lẽ chỉ có một loại hổ tộc? Ngôn ngữ phổ biến thì được tính là chính, ngôn ngữ của những tộc thiểu số thì sẽ tính là phụ, hiển nhiên sẽ chia ra rất nhiều loại, ta nói phân chia là phân chia phương thức thôi, ngươi không cần để ý!"

"Ồ!"

Tô Vũ gật đầu, 120 môn. . . Lợi hại!

Lúc trước hắn đã học được 20 môn ngôn ngữ, dạo gần đây lên lớp đều được tiếp xúc với tân ngữ, tổng cộng khoảng 12 loại, thế nhưng hắn vẫn chưa học được nhuần nhuyễn, chỉ có thể nói trên đại thể nắm giữ một chút cơ bản của ngôn ngữ đó mà thôi.

Gánh nặng đường xa a!

"Bất quá. . . Ta luôn cảm thấy dường như lão sư đang khoác lác!"

Tô Vũ âm thầm phản bác, 120 môn, thật hay giả?

Lão sư, ta cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, nhiều ít gì thì ta cũng đã ở học phủ này một tháng rồi.

Lần trước ta nhớ được, có vị chấp giáo từng nói qua, ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, có một vị nghiên cứu viên cực kỳ lợi hại, người đó nắm giữ những 370 loại ngôn ngữ.

Còn học viên mới mà lợi hại nhất là một nữ sinh, thời điểm vừa nhập học đã thuần thục tới 79 loại ngôn ngữ.

Rõ ràng kẻ đó không phải là ngươi a!

"Chẳng lẽ là trong thời gian ngắn sau nhập học, Bạch Phong mới nắm giữ 120 loại?"

Đương nhiên, như vậy cũng cực kỳ lợi hại!

Tô Vũ mặc dù cảm thấy lão sư có tật xấu là hay khoác lác, bất quá hắn vẫn miễn cưỡng tin tưởng, được rồi, không cần để ý, cũng không nên bóc trần anh ta.

Trước đó hắn cảm thấy Bạch Phong không coi trọng chính mình, nhưng từ lúc Bạch Phong tiện tay ném bình tinh huyết quý trị giá trên ngàn điểm công huân cho hắn tu luyện, thì Tô Vũ liền thay đổi suy nghĩ, hắn cảm thấy. . . Lão sư của hắn vẫn là hết sức đáng yêu.

Tuy nghèo, bất quá vẫn tính là nghèo hào phóng, nếu như anh ta có tiền thì chắc chắn sẽ không tiếc vung tay cho hắn, ai, đáng tiếc sự thật là Bạch Phong lại không có tiền.

Trở lại trung tâm nghiên cứu, đã là xế chiều.

Ngày 30 hàng tháng học phủ sẽ tiến hành kiểm tra sát hạch học viên.

Xế chiều hôm nay Tô Vũ không có lớp học, hắn vừa về đến phòng thí nghiệm liền chuẩn bị lên lầu tiếp tục tu luyện, Bạch Phong nhìn mà không khỏi có chút bội phục tiểu tử này, bất quá anh vẫn gọi Tô Vũ lại.

"Hai ngày sắp tới đừng lao lực quá mệt mỏi, nhớ chú ý nghỉ ngơi cho tốt!" Bạch Phong nhắc nhở: "Ta đã quan sát ý chí lực của ngươi, khoảng cách tới giai đoạn dưỡng tính đã rất gần rồi, dưỡng tính thì cũng tương đương với Chiến Giả Vạn Thạch cảnh, thế nhưng phần lớn Văn Minh sư tại giai đoạn dưỡng tính ban đầu lại có sức lực chiến đấu rất yếu ớt, thậm chí ngay cả Thiên Quân cũng không bằng, bởi vì bọn họ còn khuyết thiếu rất nhiều thứ bổ trợ cho ý chí lực mạnh mẽ. . ."

"Chân chính dưỡng tính là có thể chiến Vạn Thạch, thậm chí có khả năng nghịch phạt Đằng Không!"

Bạch Phong nghiêm mặt nói: "Giai đoạn trước, ta đối với ngươi là nuôi thả, nhưng một khi ngươi đã bước vào dưỡng tính rồi, ngươi sẽ phát hiện ngươi còn bận rộn hơn so với hiện tại, cho nên cố gắng trân quý quãng thời gian bây giờ đi. Việc đánh cược với Lâm Diệu chỉ là việc nhỏ thôi, coi như thư giãn gân cốt một chút, không cần phải quá nghiêm túc."

Tô Vũ gật đầu, nhưng lại không quá để ý tới lời nhắc nhở của Bạch Phong.

Bận rộn hơn nữa ư?

Một ngày cũng chỉ có hai mươi bốn giờ, ngươi còn có thể khiến ta bận rộn hai mươi lăm giờ được chắc?

Tô Vũ bỗng nghĩ tới một sự kiện, "Lão sư, trước đó ngài từng kể, Chiến Tranh học phủ và Văn Minh học phủ chúng ta sẽ có một dịp giao lưu trao đổi, sao bây giờ còn chưa có động tĩnh gì?"

"Mới nhập học, mọi người chỉ đều đang tập trung tu luyện, ai mà có thời gian tới lui giao lưu trao đổi gì với các ngươi, tốt xấu gì thì cũng phải cho học viên mỗi bên có thời gian để tiến bộ đã chứ." Bạch Phong phì cười, đáp: "Muốn đấu một trận, vậy cũng phải chờ thiên tài bên phía Chiến Tranh học phủ bên kia tiến bộ, tiến vào Thiên Quân thậm chí Vạn Thạch, bọn hắn mới có thể khởi xướng tiến hành giao lưu. Làm sao, không kịp chờ đợi bị đánh à? Đừng tưởng rằng ngươi đang là Thiên Quân tam trọng thì rất lợi hại, những năm qua, kẻ đối phương phát tới đều là Chiến giả Vạn Thạch cảnh!"

Tô Vũ líu lưỡi nói: "Vạn Thạch? Bọn họ tu luyện cũng quá nhanh rồi đi."

"Bình thường thôi, bọn chúng lại không cần tu ý chí lực, thiên tài tiến vào Chiến Tranh học phủ vốn đã là Thiên Quân, qua nửa năm, tiến giai Vạn Thạch là chuyện rất bình thường."

"Ta hiểu rồi."

Hai sư đồ trao đổi vài câu, rất nhanh liền mạnh ai nấy đi làm việc của mình.

. . .

Phòng thí nghiệm.

Bạch Phong thở dài một tiếng, Tô Vũ tiến bộ quá nhanh, anh vốn cho là Tô Vũ cần tối thiểu ba tháng mới có thể tiến nhập dưỡng tính, hiện tại xem ra, nhiều nhất mười ngày!

Vừa lúc, sư huynh bên kia lại xảy ra chút vấn đề.

Một ít kế hoạch của anh bị rối loạn rồi.

"Tên hỗn đản Lưu Hồng kia, lúc này tự dưng lại bế quan. . ."

Bạch Phong thầm mắng một tiếng.

Một lát sau, anh thay bộ quần áo khác, trực tiếp ra khỏi sở nghiên cứu.

. . .

Tàng Thư các.

Đây là một trong những khu vực quan trọng của học phủ, độ trọng yếu thậm chí không thua kém Bí Cảnh.

Tầng cao nhất.

Trong văn phòng.

Bạch Phong đẩy cửa đi vào, bên trong có một vị nam tử tướng mạo văn nhã đang ngồi làm việc, thấy Bạch Phong xuất hiện thì đau lòng thốt lên: "Xem bộ dáng ngươi kia, ngày ngày đều nhốt mình ở phòng thí nghiệm nghiên cứu mấy thứ kia sao? Ngươi không sợ khiến chính mình mệt mỏi đến sụp đổ à?"

"Không có việc gì!"

Bạch Phong tùy tiện ngồi xuống, ở trước mặt Trần Vĩnh, anh vẫn luôn cư xử hết sức thoải mái.

Lúc trước khi Bạch Phong mới vừa nhập học, người đầu tiên nhìn trúng anh chính là Trần Vĩnh, xém chút nữa anh đã trở thành đệ tử của y.

Chờ Bạch Phong ngồi xuống, quen cửa quen nẻo châm trà cho mình xong, Trần Vĩnh mới bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi đem đồ dùng của lão sư bán sạch rồi?"

"Làm gì có!" Bạch Phong quen miệng phủ nhận, nhưng rất nhanh lại phá ra cười, gật đầu thừa nhận: "Ta bán rồi, không nghĩ tới cũng kiếm được nhiều tiền lắm. Sư huynh, hiện tại còn thâm hụt bao nhiêu?"

"Khoảng 5000 điểm công huân."

"Còn thiếu nhiều như vậy?"

Bạch Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không được, để ta tranh thủ ra Chư Thiên chiến trường một lần, giết vài tên Đằng Không hẳn sẽ đủ thôi. . ."

"Đừng làm càn!" Trần Vĩnh lắc đầu, giải thích cho anh hiểu: "Coi như bổ túc đầy đủ thâm hụt, kỳ thật vị trí của ta cũng khó mà giữ được, chúng ta đã dùng hết vô số vạn tộc nguyên bản, bọn họ chỉ cần tùy tiện lôi cớ này ra thì dù ngươi có bổ khuyết đủ điểm công huân, bọn họ cũng sẽ không để yên cho chúng ta."

Nói xong, Trần Vĩnh liền mỉm cười: "Cho nên điểm công huân mà ngươi đưa ta trước đây, ta căn bản không có nộp lên trên, tất cả đều lưu lại. Thừa dịp ta còn đang tại vị, ngươi mau hỗ trợ học sinh của ngươi nhanh tiến vào dưỡng tính, xong đưa tới đây nhìn nhiều một chút vạn tộc nguyên bản, phác họa thần văn, chứ đợi tới khi ta mất chức rồi thì muốn làm gì cũng khó. Dù sao trước sau gì cũng phải từ bỏ vị trí, nên hãy tranh thủ trước khi ta đi kiếm thêm một chút tiện nghi."

Bình Luận (0)
Comment