Trong thời không trường hà.
Tô Vũ nhanh chóng đi tới nhánh đại đạo kia, lão Quy cảm ứng một chút nhưng lĩnh ngộ không sâu, Tô Vũ không ngại miêu tả cho lão, hắn cảm khái: "Ta cảm thấy đại đạo này nên gọi là trấn sơn đạo"
"Có lẽ tiền bối không nhìn thấy, đại đạo này chính là một tòa núi lớn nằm sấp, có cảm giác... giống như bản thể của tiền bối. Có lẽ là do Hồng Mông quy tộc khai sáng"
"Con đường này không yếu! Ta đã thấy rất nhiều đại đạo, Tử Linh đạo là thứ nhất, thân thể đạo thứ hai, bút đạo thứ ba, Ngũ Hành đạo thứ tư, Hoang Thiên Thú thứ năm, đạo của tiền bối thì ta thấy là xếp thứ sáu"
Chỉ kém hơn Hoang Thiên Thú đại đạo một tí xíu!
So những đại đạo người khác dung hợp, Tô Vũ cảm thấy cái này lợi hại hơn nhiều, sau đó Tô Vũ lại nói: "Như vậy trong chủng tộc của tiền bối không phải là không ai hiểu đại đạo, tiền bối biết ai đã sáng lập con đường này không?"
Cùng một tộc mà người ta đã có thể khai đạo rồi kia kìa.
Lão Quy trầm mặc hỏi lâu, uể oải đáp: "Hẳn là do đạo lữ của ta sáng lập"
Tô Vũ sửng sốt!
Lão Quy chậm rãi nói: "Vô số năm tháng trước, trong thiên địa có hai con rùa, không tên không họ, không chủng tộc... Sau đó ta đã dùng tên của mình đặt là Hồng Mông"
Tô Vũ lại càng thêm sửng sốt!
"Một vị khác là đạo lữ của ta, cũng là Bán Hoàng Hồng Mông quy nhất tộc..."
Tô Vũ chớp mắt.
Má nói Còn có việc này à?
Thật khó tin!
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Hồng Mông quy tộc dùng tên Hồng Mông, ban đầu Tô Vũ còn tưởng là lão Quy cảm thấy tộc nhân chết sạch nên tự mình sửa tên thành Hồng Mông để tưởng niệm, không ngờ lại là dùng tên lão đặt cho chủng tộc.
Lão Quy nhẹ giọng nói: "Đạo lữ của ta đã bị giết từ rất lâu trước, từ tận thời kỳ thái cổ.
Nàng thông minh hơn ta nhiều, ta lười, không muốn nhúc nhích, cũng không muốn suy nghĩ, cho nên nàng vẫn luôn mạnh hơn ta. Theo cách nói của ngươi thì con đường này chắc là do nàng sáng lập"
"Chủng tộc của ta cũng chỉ có mình nàng là đủ thực lực sáng lập đạo này"
"Sau đó hậu duệ của ta lần lượt chết đi, Hỗng Mông quy tộc dân dân chỉ còn lại mình „"
ta..
Tô Vũ cau mày: "Ta nhớ tiền bối từng nói rằng ở thời kỳ thượng cổ, tộc ngài cũng có Bán Hoàng.."
"Đó là con trai ta"
Lão Quy lẩm bẩm: "Bất quá cũng ngã xuống rồi. Thực lực hắn bình thường, nói là Bán Hoàng nhưng vẫn chưa thể vào hội nghị. Có điều cũng nhờ thế mà địa vị của ta tại thượng cổ không thấp, đáng tiếc bản nhân ta lại không thích nhúc nhích"
Lão cười tự giễu nhìn về hướng đại đạo dù không nhìn được gì, trong lòng thoáng thấy tiếc nuối: "Đạo mà đạo lữ ta mở ra không yếu, tiếc là ta trời sinh ngu đốt, không thể hiểu được đại đạo nàng lưu lại, vô số năm tháng qua vẫn chưa thể hiểu được!"
Dứt lời, lão nhìn về phía Tô Vũ: "Nhưng ngươi vừa nói vậy thì ta đã biết chỗ nào có vấn đề rồi"
"Ta có một chút cảm ngộ, nhưng ta lĩnh ngộ về phòng thủ nhiều hơ. Thật ra ngươi cũng đoán sai rồi, ngươi thấy một ngọn núi đúng không?"
Tô Vũ gật đầu, đúng là hắn thấy một ngọn núi.
"Kỳ thật ngọn núi này không phải dùng để phòng ngự"
Tô Vũ hơi ngạc nhiên, lão Quy cười nói tiếp: "Do ngươi bị ta ảnh hưởng nên mới nghĩ vậy đấy. Đạo lữ của ta am hiểu chiến đấu. Núi lớn có thể là thái cổ thần sơn chúng ta gặp năm xưa, ta nghĩ nàng ấy đã lấy thần sơn làm đạo, đi theo thế chủ công"
Công!
Tô Vũ ngây người, đúng vậy, hắn bị lão Quy ảnh hưởng nên mới cảm thấy ngọn núi này thuộc lực phòng ngự.
Lão Quy thổn thức: "Khó trách! Hóa ra... Vẫn phải đi theo đường công sát. Ta đi nhầm đường suốt ngần ấy thời gian qua, chỉ có thể dùng năm tháng tăng lên, thật ra nếu tiếp tục như thế thì ta cũng khó có thể khống chế đạo này, chỉ có thay đổi thành đạo chủ công sát!"
Tô Vũ chớp mắt, tức phụ ngươi am hiểu công sát, vậy mà ngươi chỉ am hiểu phòng thủ... Khó trách mấy chục vạn năm mà chưa khống chế được đại đạo.
Hóa ra là đi nhầm!
Lão Quy cười nói: "Cũng tốt, hiện tại ta đã hiểu rồi. Cũng may có Vũ Hoàng giúp ta nhìn, nếu không ta sẽ vẫn không hiểu. Ngẫm lại thì năm xưa Cung vương nói Võ vương từng chuyển lời với ta, bảo ta tích cực chiến đấu nhiều hơn. Ngài ấy giao cho ta trấn thủ Tử Linh giới vực kỳ thật cũng là muốn ta chiến đấu nhiều hơn, chỉ là do ta không hiểu"
Lão Quy nhìn hắn: "Cho ta thêm chút thời gian, có lẽ sẽ có thay đổi. Lúc trước ta cảm thấy đại đạo thông thuận hơn trong những lần ta chiến đấu, thì ra là thế, chín lần triều tịch trước ta gần như không chiến đấu, vì vậy ta hoàn toàn không tiến bộ gì, chẳng khác gì năm xưa"
Tại ngài lười đấy!
Tô Vũ nói thầm, hình như lão Quy đã cường đại như này từ rất lâu rồi, nhiều năm trôi qua thật sự không có tiến bộ gì.
Nhưng hắn lại biết thêm một ít bát quái.
Đạo lữ của lão Quy vậy mà lại là chủ nhân quy tắc!
Hồng Mông Bán Hoàng thời đại thượng cổ là con của lão!
Con trai đã làm Bán Hoàng, vậy mà lão còn đang ngủ say yên vị làm Trấn Linh tướng quân... Nếu không phải Cung vương bảo lão làm chắc lão cũng không muốn làm, Cung vương bảo lão phong Hầu, đi trấn thủ Tinh Vũ phủ đệ, lão còn không vui kia kìa.
"Đạo lữ của tiền bối là bị ai giết chết?"
Lão Quy lắc đầu: "Nhiều năm qua rồi, không nhắc lại thì hơn. Vị kia cũng đã ngã xuống từ lâu. Đạo lữ của ta vốn thích chiến đấu, không chịu ngồi yên, nếu giống như ta thì biết đâu đã sống được đến bây giờ"
Giống ngài thì chủng tộc này không có đạo đâu!
Tô Vũ không nói gì.
Lão Quy tự hiểu ra là được, Tô Vũ suýt nữa đã chỉ sai đường cho lão, cũng tại lão Quy khiến Tô Vũ hiểu sai, không ngờ đây lại là đạo chiến đấu.
Mà một con rùa đen am hiểu chiến đấu...
Thật đặc sắc!
Tô Vũ thầm nghĩ, nếu đạo lữ của lão Quy suốt ngày hò hét đòi chiến đấu giống như Thiên Diệt thì xem ra bà ấy rất thú vị, đáng tiếc là đã vẫn lạc, bằng không ngày nào cũng có một con rùa đen hô hào đòi đánh nhau, chắc là rất vui.
Cùng lão Quy đi lên thời không trường hà một chuyến, tính ra Tô Vũ tiêu hao không bao nhiêu.
Hắn không thể chỉ điểm gì cho lão Quy cũng không bảo lão Quy đổi đạo, lão đã biết vấn đề ở đâu vậy thì tự lão sẽ có biện pháp, chỉ cần không phải quá xung đột thì độc hưởng một đạo vẫn tốt hơn là khai đạo khác.
Vả lại lão Quy rất lười, làm gì có chuyện lão sẽ tự mình đi khai đạo.