Một lát sau.
Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh xé rách hư không đi ra khỏi thời không trường hà.
Cùng lúc đó, giữa đất trời, kim vân và huyết vân đồng thời hiện ra.
Vạn Thiên Thánh nhìn về phía Tô Vũ, có muốn tránh một chút không?
Tô Vũ suy nghĩ chốc lát bèn lắc đâu: "Kiếp nạn cũng là một loại cảm ngộ, phủ trưởng không cần lo lắng, một lần trừng phạt còn chưa đủ để tiêu hao cái gì"
Vạn Thiên Thánh cười khẽ: "Vậy để ta cảm ngộ tình huống ban thưởng và trừng phạt cùng tồn tại xem sao!"
Sau một khắc, ông bước vào hư không.
Kim vân và huyết vân đồng thời bay tới chỗ Vạn Thiên Thánh, tay trái ông trấn áp huyết vân, tay phải thì thu nạp kim vân, yên lặng cảm ngộ, tay trái lại hóa thành cự chưởng ầm ẩm trấn áp huyết vân!
Quy tắc trừng phạt, trừng phạt những người chứng đạo như ông.
Then chốt ở chỗ dạng trừng phạt này là nhằm vào những vị Nhật Nguyệt chứng đạo.
Chủ thể bị trừng phạt là những vị từ Nhật Nguyệt đến Vĩnh Hằng, lực sát thương cao lắm ở mức Vĩnh Hằng tứ ngũ đoạn, dĩ nhiên, Vạn Thiên Thánh quá mạnh nên lúc này lực lượng trừng phạt khả năng phải lên tới lục thất đoạn.
Nhưng mà đối với Vạn Thiên Thánh thì nó vẫn còn quá yếu!
Ông cảm ngộ một thoáng những đám kim vân kia, cười khẽ rồi tiếp đó hời hợt tung một chưởng đập nát huyết vân đầy trời.
Triệt để tiêu tán!
Phía dưới, những ai chứng kiến đều trợn mắt há hốc mồm.
Thậm chí các cường giả Vĩnh Hằng xung quanh đều thấy kinh ngạc.
Huyết vân này không hề yếu, trông còn khá cường đại!
Kết quả Vạn Thiên Thánh lại thoải mái đánh nát huyết vân, thực lực bây giờ của vị này đã tới cảnh giới nào rồi?
Nơi xa xa, Đại Chu vương cũng nhíu mày quan sát cảnh tượng bên đây, y mơ hồ có cảm giác mình đã gặp được đối thủ.
Vạn Thiên Thánh, Vĩnh Hằng!
Vĩnh Hằng thực thụ!
Hình như ông ta đã mở đạo chứ không phải dung đạo, loại tồn tại này không nên gọi là Hợp Đạo mà chỉ đơn thuần là một vị cường giả Vĩnh Hằng.
Một lát sau, Vạn Thiên Thánh hạ xuống.
Ông đứng bên cạnh Tô Vũ, nở nụ cười nhu hòa chào hỏi Đại Chu vương: "Tham kiến Đại Chu vương, mới nãy ta đến vội vàng, quên chào hỏi Đại Chu vương, mong ngài chớ trách vãn bối thất lễ!"
"Khách khí!"
Đại Chu vương khẽ gật đầu, Vạn Thiên Thánh vẫn treo nụ cười: "Hẳn là thế! Tiền bối bảo hộ Nhân tộc nhiều năm, bây giờ Vũ Hoàng mở Thanh ô thự, giao trách nhiệm cho ta, Vạn mỗ còn có không ít sự tình muốn thỉnh giáo tiền bối, bao gồm cả việc bắt phản nghịch trên thượng giới. Đại Chu vương quen thuộc với người thượng giới, rất hi vọng Đại Chu vương trợ giúp nhiều hơn để ta sớm truy ra đảm phản nghịch!"
Đại Chu vương cười đáp: "Tất nhiên, ta sẽ nói hết mọi thứ ta biết cho ngươi"
Vạn Thiên Thánh gật đầu: "Vậy thì làm phiền tiền bối, nếu Vũ Hoàng nhất thống chư thiên, công cao lao khổ của Đại Chu vương đương nhiên sẽ truyền hóa thành quy tắc, để người đời sau ghi nhớ vạn vạn năm! Lưu lại thanh danh trong sạch liêm khiết của ngài tới ngàn đời sau! Để con cháu của Nhân tộc đều biết đến công lao của ngài"
Khóe miệng Đại Chu vương co rúm: "Quá khen, ta chẳng qua chỉ là một thành viên bình thường của Nhân tộc mà thôi... "
"Không, nhất định phải lập truyền!"
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Đại Chu vương phụ trợ Vũ Hoàng bình định lập lại trật tự, Vũ Hoàng đăng lâm vị trí Thánh Chủ cũng là nhờ có Đại Chu vương thúc đẩy và trấn áp hết thầy loạn đảng. Vũ Hoàng cũng là người chăm lo chuyện quản lý, ngày đầu tiên đăng lâm đã chém mấy tôn Hợp Đạo, mở ra thịnh thế cho Nhân tộc! Ánh mắt của Đại Chu vương quả nhiên độc đáo, thiên hạ gần như không ai sánh bằng! Ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ Vũ Hoàng có thể ưu tú đến thết"
Ông tươi cười nói tiếp: "Ngày sau nếu lại có loạn thần tặc tử mong muốn đánh cắp khí vận của Nhân tộc thì vẫn phải dựa vào Đại Chu vương bình định trật tự! Giữ gìn Nhân tộc chính thống!"
Chính thống ư?
Đại Chu vương hít sâu một hơi, rất lâu sau mới gật đầu: "Ta hiểu rồi"
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Đại Chu vương dĩ nhiên có thể lý giải lời của ta. Thế gian đại loạn nên có thánh hiền xuất hiện! Hết thảy mục nát, lạc hậu đều nên bị quét vào đống rác, bị thanh trừ sạch sẽ! Triều tịch lần này là sự khởi đầu mới, hết thảy đều mới!"
Đại Chu vương thở dài, một lần nữa gật đầu: "Ta hiểu!"
"Khiến Đại Chu vương chê cười rồi, văn bối chỉ biểu lộ chút cảm xúc thôi!"
Dứt lời, Vạn Thiên Thánh liền nghiêm túc nhìn quanh bốn phía một lượt, đoạn khom người rồi nói: "Ngày xưa chém giết hậu duệ của các vị là Vạn mỗ sai, hết thảy đều có điều lệ, hết thảy đều có luật pháp! Ngày xưa Vạn mỗ không phải người chấp pháp lại đi làm chuyện của chấp pháp... Sai ở chỗ ta đã vượt quyền!"
Ý tứ của Vạn Thiên Thánh rất rõ ràng, ông chỉ vượt quyền chứ không cảm thấy mình giết nhầm người.
"Theo luật pháp khi ấy, vượt cấp chấp pháp thì đáng bị trừng phạt"
Vạn Thiên Thánh đưa tay ra rồi khẽ vẫy, bỗng nhiên, hư không sinh vạn kiếm, vạn kiếm bùng nổ lao thẳng về phía ông, tiếng phập phập không ngừng vang lên, thoáng chốc vô số trường kiếm đã xuyên thủng thân thể lão Vạn!
Phụ cận, một vài vị Vĩnh Hằng biến sắc.
Phía dưới, tiếng kinh hô vang lên liên hỏi.
Đại Chu vương nghiền ngẫm nhìn cảnh tượng này, mà Tô Vũ đứng ở một bên lại yên lặng không nói gì.
Sắc mặt Vạn Thiên Thánh trắng bệch, ngoại trừ đầu thì toàn thân của ông đều bị trường kiếm xuyên thấu, ông nghiêm mặt nói: "Ta đã chịu trừng phạt! Từ nay về sau, trong lòng ta không còn bất cứ suy tư gì về chuyện đã qua nữa! Ta sẽ không vì chuyện này mà áy náy hay tự trách. Chư vị nguyện ý cũng tốt, không nguyện ý cũng được, công là công, tư là tư! Công và tư phải rõ ràng, nếu như ai còn oán hận thì cứ dứt bỏ thân phận, tự mình giải quyết là được!"
Ông đã tự trừng phạt chính mình, dứt bô xiểng xích!
Từ đầu tới cuối, ông chưa bao giờ cho rằng mình giết nhầm, bất quá là nhận lỗi về việc mình không nên tự chủ trương đi giết, dù sao thì khi đó thân phận của ông không phải là chấp pháp giả!
Nhưng bây giờ thì khác, hiện tại ông đã là người có thể chấp pháp.
Mọi người im lặng.
Rất lâu sau, Tô Vũ mới mở miệng: "Vạn thự trưởng, chư vị, chuyện trước kia hãy dừng ở đây! Nếu muốn tự mình báo thù thì cứ hạ thư khiêu chiến, luận bàn cũng tốt, quyết đấu sinh tử cũng được, ta sẽ không ngăn cản!"
"Tu giả tự luận bàn, chém giết thì phải tự gánh vác hậu quả!"
"Mặt khác, năm mới tình cảnh mới, còn hơn tháng nữa thì An Bình năm 352 sẽ đi qua!"
"Sang năm cải nguyên, niên hào An Bình cuối cùng chính là năm 352! Thiên hạ đã không còn An Bình nữa, sang năm đổi thành lịch Tân Vũ!"
Một đám người rung động, đổi lịch ư?
Tân Vũ!
Tô Vũ nói tiếp: "Năm mới tình cảnh mới, hết thảy đều thay mới, thế giới mới, chính sách mới, khởi đầu mới! Cũ có thể nhớ lại, thế nhưng đừng đắm chìm trong chuyện xưa mãi!"
"Vũ Hoàng thánh minh!"
Vạn Thiên Thánh khom người, phía dưới, trăm vạn quân sĩ cũng dồn dập hô to: "Vũ Hoàng thánh minh!"
Lịch An Bình đã tới lúc nên kết thúc rồi.
Khai phủ hơn 350 năm, trước khai phủ chinh chiến gần trăm năm, thời đại khai phủ còn một tháng nữa sẽ chính thức kết thúc.
Chỉ có một số ít người có thể hiểu ý tứ ẩn sâu của Tô Vũ, hắn là đang nói với mọi người rằng không chỉ lịch An Bình, mà là toàn bộ thời kì thượng cổ cùng với chín lần triều tịch trước đó đều đã kết thúc!
Lúc này, khí vận Nhân tộc rung chuyển!
Sau một khắc, khí vận Nhân tộc càng thêm tràn đầy, trên vùng trời Nhân cảnh, hư ảnh của Tô Vũ rõ ràng hơn trước rất nhiều, cấp tốc lan tràn ra toàn bộ các đại phủ.
Lúc này ở vùng trời các tộc, một lần nữa lại có hư ảnh cường giả hiển hiện.
Tô Vũ lại làm gì?
Không có ngày nào được nhàn hạ hết!