Bên ngoài đại đạo.
Mấy vị Nam vương dồn dập nhìn về phía Tử Linh thiên hà, ngay vừa rồi có một tôn quân chủ đã vẫn lạc, đột nhiên vô duyên vô cớ mà chết.
Nam vương nhìn lướt qua, không khỏi cau mày, là Tô Vũ làm sao?
Nếu thế thì có lẽ Tô Vũ đã phát hiện một ít gì đó.
Cách không giết người!
Chuyện này hết sức đáng sợ!
Cùng lúc đó.
Phong ấn chi địa.
Những cột sáng màu đen cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ biết là hình như lại chết một vị quân chủ dung đạo, chân muỗi thì cũng là thịt, mặc dù không phải Tử Linh Hầu nhưng có thể hấp thu một chút quy tắc chỉ lực cũng rất tốt.
Tên cường giả Địa Chỉ La lại truyền ra thanh âm, cười thăm thẳm nói: "Xem ra Nhân tộc vẫn còn đang giết chóc? Giết đi! Giết càng nhiều thì chúng ta giải phong càng nhanh, không sớm thì muộn sẽ có một ngày, sức mạnh to lớn đều quy nhất!"
Lúc này, trong cột ánh sáng khác, có người cất tiếng: "Sức mạnh to lớn quy nhất? Địa Chỉ La, ngươi muốn chết phải không? Sức mạnh to lớn quy nhất thì ngươi và ta chỉ sợ đều phải chết!"
"Chết thì chết thôi, thành toàn cho Đế Tôn, nếu Đế Tôn có thể trở thành chủ nhân duy nhất của đại đạo thì dù thượng cổ Nhân Hoàng xuất hiện lần nữa cũng không cách nào địch nổi Đế Tôn!"
Phía sau, cột sáng lớn nhất vẫn không nói chuyện.
Sức mạnh to lớn quy nhất!
Đây là một ý tưởng, cũng là một loại suy đoán, năm đó Nhân tộc đã nghĩ như vậy, phong ấn bọn hắn, không giết bọn hắn, kỳ thật cũng là vì lo lắng một khi giết sạch những cường giả kia thì liệu có xuất hiện một vị cường giả có thể chấp chưởng Tử Linh đại đạo hay không?
Khi đó, thậm chí Nhân tộc còn nghĩ tới việc bồi dưỡng một vị Tử Linh của mình, làm cho đối phương trở thành sự tồn tại mạnh nhất, đáng tiếc, không phải bất luận một vị Tử Linh nào cũng đều có thể không ngừng hấp thu Tử Linh lực lượng.
Lam Sơn Hầu chính là một ví dụ, thực lực của nàng không yếu, đã tấn cấp Hợp Đạo từ lâu, hơn nữa còn thôn phệ vô số Tử Linh, bất quá nàng vẫn không đi được đến cấp độ Thiên vương.
Vậy nên năm xưa Võ vương mới đành phong ấn bọn gia hỏa này chứ không trực tiếp giết chết.
Trong Tử Linh đại đạo.
Tô Vũ vừa đi vừa nghỉ, hắn cần phải khôi phục lượng nguyên khí mới tiêu hao ban nãy.
Sau khi không ngừng tiến lên, Tô Vũ đã dần hiểu hơn, cảm ngộ sâu hơn đối với Tử Linh đại đạo.
Mà đi một hồi, Tô Vũ bỗng phát hiện một số thứ không tầm thường.
Ở ngay phía trước bỗng xuất hiện một đường rẽ.
Một nhánh đạo nho nhỏ hiện ra ð trước mắt!
"Mặc đạo!"
Tô Vũ bất ngờ, hóa ra Mặc đạo ở ngay tại đây!
Nơi này rất sâu, hắn cấp tốc tiến lên, mở Thiên Môn ra nhìn về hướng nhánh đạo nho nhỏ kia. Đó là một tiểu đạo đen kịt, có về bị ai đó cố ý khai mở, đây cũng là nhánh đạo duy nhất mà Tô Vũ bắt gặp.
Lúc này, nhánh đạo kia cũng đang len lén hấp thu một chút lực lượng Tử Linh.
Mà ở trong Tử Linh đại đạo, Tô Vũ lại thấy được một ít gì đó, bốn phía chung quanh nhánh đạo này có vô số phong cấm hiện ra, rất giống với thủ pháp của Văn vương trước đó!
Tô Vũ cẩn thận phán đoán một thoáng, một mặt là che lấp dấu vết, không để bị đại đạo cảm ứng, một mặt cũng là vì làm vững chắc nhánh đạo này.
Tô Vũ phát hiện nhánh đạo kia cưỡng ép mở ra một cái động từ trên vách tường, mà bốn phía vách tường Tử Linh đại đạo thì đang tự động khép lại, mong muốn ngăn chặn cái động ấy, bất quá nó lại bị một cỗ lực lượng ngăn chặn!
"Là thủ đoạn của Văn vương sao?"
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Hiểu rõ càng nhiều thì ta càng phát hiện Văn vương thật sự rất mạnh!"
Hắn xem như đã nhìn ra, năm đó Văn vương đã từng dò xét Tử Linh đại đạo, cuối cùng y lựa chọn cưỡng ép xây dựng một tiểu đạo ở đây. Nhánh đạo trên thời không trường hà thì sẽ không khép lại, nhưng mà Tử Linh đại đạo có công năng tự lành.
Dưới tình huống như vậy, muốn mở đạo là chuyện gần như không có khả năng!
Nhưng rất rõ ràng là Văn vương đã làm được.
Y mổ ra tiểu đạo này, hơn nữa còn đánh cắp lực lượng của Tử Linh đại đạo.
"Đây là Mặc đạo sao?"
Tô Vũ nhìn về phía nhánh đạo, tới gần một chút, nước sông không ngừng đánh thẳng vào nhánh sông trước mặt như muốn phá vỡ lực lượng phong cấm, giúp đại đạo tự lành. Mặc đạo giống hệt như ký sinh trùng đang ký sinh trên thân thể đại đạo.
Tô Vũ cẩn thận quan sát một lượt, Thiên Môn mở ra đến cực hạn, mơ hồ trong đó còn thấy được bên trong nhánh đạo này có một bóng người lưu lại.
"Lưu Hỏng?"
Lòng Tô Vũ khẽ động, hắn bất giác mỉm cười, sau một khắc, hắn giương tay vỏ một cái, bóng người dưới nước sông bị hắn tóm lấy. Tô Vũ khẽ quát một tiếng, tử khí bùng nổ, cấp tốc đem nước sông kia hóa thành từng hàng chữ lớn.
Ngay sau đó, hắn gầm nhẹ, ra sức ném một cái, đem những nước sông tử khí tạo thành chữ viết kia thả vào trong dòng chảy. Bình chướng của Văn vương vừa muốn hiển hiện thì đã bị Tô Vũ điểm một bút, lực lượng đồng nguyên bùng nổ, làm cho bình chướng kia hơi trì hoãn một thoáng.
Sau một khắc, những nước sông tạo thành chữ viết bị dồn vào bên trong nhánh đạo.
Mà ngay một khắc này.
Bên rìa Tử Linh thiên hà, Lưu Hồng đang trộm nghĩ cách săn giết một đầu Tử Linh quân chủ bỗng thấy hoa mắt, lòng gã cực kỳ hốt hoảng, bởi vì trong đầu gã chợt hiện ra một câu: "Lưu Hồng, mau gọi Tô Vũ gia gia, bằng không thì Thiên phạt sẽ buông xuống!"
"Khu khụ khụ!"
Lưu Hồng kịch liệt ho khan, con mắt gã trừng lớn, vẻ mặt đây run sợ, cái quỷ gì đây?
Gã xem như là người luôn bảo trì bình thản, nhưng lúc này cũng thấy bối rối cực điểm!
Đây là cái quỹ gì?
Sao tự dưng mình lại sinh ra ý nghĩ như vậy, không, đây không phải bỗng nhiên sinh ra, mà là đại đạo bị ảnh hưởng, dường như gã mới bị đại đạo ảnh hưởng tâm trí. Tại sao đại đạo lại bảo gã gọi Tô Vũ là gia gia?
Đậu mè!
Làm sao có thể?
Đây là đại đạo do Văn vương lưu lại, Văn vương đã biến mất hơn 10 vạn năm, y làm sao có thể lưu lại cái gì trong đại đạo?
Mà dù có thì cũng không thể nào là những lời nhàm chán như vậy!
Lưu Hồng vô cùng kinh hãi, đáo dác nhìn chung quanh, Tô Vũ đang ở gần đây à?
Là do hắn làm ảnh hưởng đến mình sao?
Mà nơi xa, Tử Linh quân chủ đang ngây ngốc nhìn Lưu Hỏng đột nhiên đờ người, sau một khắc nó vội chìm vào trong Tử Linh thiên hà, cấp tốc tan biến.
Lưu Hồng vốn muốn đuổi theo nhưng rất nhanh đành từ bỏ tâm tư này, gương mặt tràn đầy về lo lắng.
Tình huống gì đang xảy ra?
Mà ngay một khắc ấy, trong đầu gã lại lần nữa hiển hiện một câu: "Nhanh gọi, lớn tiếng mà gọi, bằng không Thiên phạt sẽ giáng xuống!"
Gọi tổ tông nhà ngươi ấy!
Lưu Hồng điên cuồng mắng, nhất định là Tô Vũ hố ta, hắn đang ở gần đây đúng không?
Cái tên này quả là hết sức đáng sợ!
Hắn đang làm ảnh hưởng tới đại đạo của ta ư?
Lão tử không thể trêu vào nhưng chẳng lẽ còn không thể trốn nổi ngươi chắc?
Chạy mau!
Gã vừa định chạy, âm ầm một tiếng, trong đầu chợt bùng nổ lôi đình, hình ảnh diệt thế hiện ra.
Sắc mặt Lưu Hồng tái đi, sau một khắc, gã vội vàng hét: "Ca, ta gọi ngươi là ca, đừng đùa ta nữa!"
Mà lúc này xung quanh đã không còn động tĩnh gì khác.