Cho đến tận lúc này, Thiên Diệt mới ngộ ra, hắn ta kích động thốt lên: "Ý của mọi người là giết Giám Thiên Hầu xong thì chúng ta mới trở thành chính thống? Hiện tại còn chưa tính sao?"
Tô Vũ mỉm cười: "Không phải, kỳ thật vấn đề không phải là chuyện chính thống hay không, mà là chúng ta cần thoát khỏi một số chế ước từ thời thượng cổ!"
"Thượng cổ có quá nhiều yêu nghiệt, trong khi cái ao chỉ lớn có bấy nhiêu, địa bàn bị bọn họ chia xong, không đúc lại cái ao thượng cổ đã bị phá vỡ, tái tạo một cái ao mới thì sao có thể dung nạp chúng ta?"
"Mười vạn năm qua không có chủ nhân quy tắc có lẽ là do những thứ này, hết thảy đều kéo dài từ thượng cổ, mười vạn năm không thay đổi, sao có thể đúc lại sơn hà?"
Thiên Diệt chớp mắt: "Vậy tức là nếu giết Giám Thiên Hầu thì thời đại này sẽ có thể sản sinh chủ nhân quy tắc?"
Tô Vũ gật đâu: "Có hi vọng, không chỉ Nhân tộc mà kể cả vạn tộc cũng có hi vọng! Diệt Giám Thiên Hầu đại biểu hết thầy sẽ bắt đầu lại từ đầu, thời kỳ thượng cổ rực rõ không kéo dài thêm nữa!"
"Y quan trọng như vậy sao?" Thiên Diệt kinh ngạc: "Ta còn tưởng rằng y chỉ là một vị Hầu bình thường như bao vị Hầu khác"
"Vậy tại sao y lại tự lộ thân phận?" Thiên Diệt vẫn không hiểu.
Tô Vũ phì cười, Thiên Diệt vẫn luôn là kê nói nhiều, hắn đành phải giải thích cho đối phương: "Y không nói thì sớm muộn øì ta cũng sẽ tự đoán ra. Bởi vì ta không ngừng mạnh mẽ, kỳ thật là đang gánh vác khí vận từ y, khí vận của y chỉ có thể càng ngày càng suy yếu! Thay vì để mặc như vậy, thà rằng tìm một cơ hội phân cao thấp với ta, có lẽ y còn có hi vọng chứ không phải là bị ta chậm rãi hao mòn!"
"ÔP"
Tô Vũ không nói thêm nữa, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, chẳng qua là Giám Thiên Hầu đã thấy rõ mà thôi.
Để đưa ra được quyết định này, có lẽ y cũng đã cân nhắc rất nhiều.
Vạn Thiên Thánh lại cười tủm tỉm: "Có lẽ còn có nguyên nhân khác, tỉ như Giám Thiên Hầu lo Bách Chiến vương trở lại sẽ không cho y sự trợ giúp, ngược lại còn hố y, dù sao y cũng không phải lần đầu tiên bị hố! Thay vì đánh cược Bách Chiến vương có thể mang đến chỗ tốt cho mình, còn không bằng tự mình buông tay đánh cược một lần, đông đội hố người sẽ càng đáng sợ hơn nhiều!"
"Ha ha ha!" Tô Vũ cất tiếng cười to: "Có lý!"
Đại Chu vương xấu hổ, còn có nguyên nhân này sao?
Có lẽ là có!
Khả năng là Giám Thiên Hầu không còn tin tưởng Bách Chiến vương nữa, chỉ bằng tự dựa vào bản thân thì hơn, cho nên y mới lựa chọn sớm phân cao thấp cùng Tô Vũ, miễn cho bị người khác liên lụy.
"Đa Bảo!"
Tô Vũ chợt cất tiếng, Đa Bảo vội vàng đáp: "Có!"
"Nếu ngươi đã mang Liệp Thiên bảng tới, ý của Giám Thiên Hầu ta cũng hiểu! Ta nể mặt y một lần vậy, ân oán giữa ngươi và ta sẽ được xóa bỏ, không so đo với ngươi nữa!"
Đa Bảo ngầm cười khổ, rõ ràng là chính mình không được Tô Vũ coi trọng mài!
Mang bảo vật trân quý như Liệp Thiên bảng đến đây cũng chỉ được xóa bỏ chuyện cũ.
Ấy là còn chưa kể dù sao y cũng là Hợp Đạo. Haizz...
Tô Vũ nói thẳng: "Không nên cảm thấy mình là Hợp Đạo thì rất đáng gờm! Thêm một tên Hợp Đạo không nghe lời còn đáng sợ hơn việc có thêm một cường địch là Hợp Đạo!
Một hạt phân chuột dễ làm hỏng tất cả! Ngươi là kẻ không thành thật, hành sự lại hay tùy theo hoàn cảnh, xuôi gió có thể đánh, ngược gió thì ta tin chắc ngươi sẽ là kê đầu tiên bỏ chạy, làm loạn quân tâm của bên ta! Tô Vũ ta tuy còn trẻ nhưng vẫn có mắt nhìn người!"
"Sau này có lẽ ta sẽ bại, ta sẽ thua! Nhưng những người khác tín nhiệm ta, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện, có điều loại người như ngươi quá dễ dàng trở thành kê khởi xướng làm sụp đổ tâm tình quân của ta!"
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Cho nên ngay từ đầu ta đã không muốn nhận ngươi! Loại người như ngươi, giết chết càng thích hợp hơn! Điển hình cho những kê đầu cơ!"
Đa Bảo vô cùng xấu hổ.
Tô Vũ thản nhiên cất lời: "Bất quá nếu ngươi đã mang Liệp Thiên bảng đến mà còn giết ngươi thì có về ta quá mức hẹp hòi! Ta cũng không thể dùng chuyện tương lai chưa phát sinh để nhằm vào ngươi. Được rồi, đối với ngươi, ta không có yêu cầu gì khác, khi xuôi gió vẫn có thể dùng ngươi! Một khi ta thất bại... Vạn thự trưởng, Đại Chu vương, nếu y là kê đầu tiên chạy trốn, những người khác hay chuyện khác thì có thể mặc kệ, nhưng nhất định phải giết y!"
"Vâng!"
Đại Chu vương và Vạn Thiên Thánh đồng loạt tuân lệnh!
Đa Bảo nghe vậy lại càng thêm xấu hổ, cười khổ bất đắc dĩ, nhưng y cũng biết... Tô Vũ thật sự là rất có mắt nhìn.
Chuyện bỏ chạy kia... vẫn có khả năng rất lớn.
Nếu Tô Vũ thật sự gặp phiền toái, một khi xuất hiện xu hướng suy tàn thì Đa Bảo chính là kê đầu tiên chạy trốn.
Nhưng hôm nay Tô Vũ đã trực tiếp dặn dò hai vị cường giả đỉnh cấp ngay trước mặt y, một khi xuất hiện loại tình huống này thì có thể mặc kệ hết thảy để giết mình, nghe vậy khiến Đa Bảo lập tức ngượng ngùng.
Lần này dù Tô Vũ thực sự bại, chỉ cần Đại Chu vương không chết thì y tuyệt đối đừng hòng bỏ chạy.
Bằng không thì y chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Trong đại điện, Thiên Diệt cam đoan vỗ ngực: "Nếu y dám chạy, ta sẽ là người đầu tiên gõ chết y!"
Tô Vũ phì cười: "Ngươi thì thôi đi, Đa Bảo chuyên nhằm vào Dung binh đạo! Trừ phi ngươi đem binh khí dung nhập vào trong đại đạo! Đây cũng là một con đường hậu kỳ của Dung binh đạo, hóa đạo làm vũ khí! Năm đó Văn vương hóa đạo thành bút, đại đạo là binh khí, binh khí chính là đại đạo, đây mới là con đường nên đi của Dung binh đạo sau này"
Tô Vũ chỉ điểm: "Dù đại bổng của ngươi kiên cố tới mấy thì cũng chỉ là binh khí, không phải là đại đạo quy tắc! Bây giờ việc ngươi nên quan tâm là nghĩ xem làm như thế nào để hóa lực lượng đại đạo thành binh khí của mình, đem binh khí triệt để dung nhập vào trong đại đạo!"
"ÔP Thiên Diệt gật đầu, cái này thì hắn vẫn có thể nghe hiểu.
Chính là hóa đại đạo thành đại bổng, ta biết rồi, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ nhiều hơn.
"Đa Bảo, nếu ngươi đã về dưới trướng của ta, vậy thì ta liền giao cho ngươi một nhiệm vụ"
"Xin Vũ Hoàng phân phó!" Đa Bảo vội vàng lên tiếng.
Tô Vũ mở miệng nói: "Ngươi là Thông Bảo thử thành đạo, cảm ứng với bảo vật nhạy cảm nhất!"
Nói xong, Tô Vũ lấy ra một viên Nghị Viên lệnh: "Vạn tộc có một số Nghị Viên lệnh thất lạc hoặc là lưu lạc tại nơi nào đó, bảo vật bị rơi rớt khiến người ta nhặt được nhưng có lẽ cũng sẽ không để ý! 99 miếng Nghị Viên lệnh hiện tại cũng chưa xác định được nhiều, nhất định còn sót lại tại nơi nào đó trong vạn giới"
"Ngoại trừ ba tộc Thần Ma Tiên, các tộc khác ngươi đều có thể đi dò xem một chút, tìm thử xem!"
Tô Vũ nói thẳng: "Ta không hi vọng ngươi tham gia đại chiến, nhiệm vụ của ngươi chỉ có một mà thôi, chính là giúp ta tìm Nghị Viên lệnh!"
Đa Bảo liền đáp: "Được! Ta sẽ đốc toàn lực đi làm!"
Rất tốt!
Như vậy y có thể giúp Nhân tộc làm việc mà không cần tham gia đại chiến, công việc cũng rất an toàn, ngược lại phù hợp với tâm tư của y. Tô Vũ an bài nhiệm vụ rõ ràng là cũng đã cân nhắc đến những chuyện ấy.
Tô Vũ nói: "Để Thiên Nhạc hộ tống, tránh ngươi tìm được lại nuốt riêng!"
"Thiên Nhạc?" Đa Bảo ngạc nhiên.
Tô Vũ cười khẽ: "Nếu ngươi quen thân với Giám Thiên Hầu thì không có khả năng không biết Thiên Nhạc, không cần ta giới thiệu nhiều. Thiên Nhạc cũng đã tấn cấp Hợp Đạo, ông ta tiến vào tiểu giới sẽ không bị áp chế, cũng có thể phối hợp tốt với ngươi! Thiên Diệt, dẫn y đi tìm Thiên Nhạc, chuyển lời cho Thiên Nhạc là ta cần tập hợp Nghị Viên lệnh!"
"Rõ"
Thiên Diệt gật đầu, cười ha hả nhìn Đa Bảo: "Đa Bảo huynh, đi nào, ra ngoài luận bàn chút đi, ta cũng muốn nhìn thử xem ngươi hút đại bổng của ta kiểu gì!"
Đa Bảo im lặng.
Mẹ nó, ai thèm hút đại bổng của ngươi?
Trong đại điện, mấy người Tô Vũ liếc nhìn nhau, đều không nói gì.
Hổ lang lỗ mãng!
Thôi thôi, Thiên Diệt vốn là bộ dạng như vậy, suốt ngày treo hai chữ đại bổng trên miệng, không có cách nào uốn nắn nổi.