Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284: Phiền Toái Lớn Rồi

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 284: Phiền Toái Lớn Rồi
 

Bạch Phong lười nói dóc với Tô Vũ, anh nghiêm túc căn dặn: "Chính mình chú ý một chút, nhất là cái tên Giả Danh Chấn kia, còn mấy kẻ khác thì cũng cần đề phòng, ai biết chúng từ đâu lại đột nhiên xuất hiện! Bỗng nhiên liền được vài vị Các lão nhận, không rõ rốt cuộc là tình huống như thế nào."

"Giả Danh Chấn. . . Tên giả sao?"

"Tên thật hay giả ư?" Bạch Phong nhíu mày, "Ta vừa nghe đến cái tên này liền cảm thấy không thích hợp, ngươi cẩn thận một chút, họ có liên quan đến đám Các lão thì cũng không dễ đụng vào đâu, dẫu sao cứ tỏ ra như bình thường là được rồi!"

Tô Vũ lập tức hỏi dò: "Đó là người của Chu phủ trưởng à?"

"Hẳn không phải, khả năng là có liên quan tới Vạn phủ trưởng." Bạch Phong giải thích: "Vài vị Các lão thu nhận bọn họ đều xem như thuộc dòng chính của Vạn phủ trưởng, không biết Vạn Thiên Thánh đang giở trò quỷ gì nữa, dù sao cứ chú ý một chút là được rồi."

Dứt lời, trong tay anh xuất hiện một quả cầu ngọc nho nhỏ, "Cái này cho ngươi, quà sư bá tặng ngươi đấy, dùng ý chí lực cảm ứng, sau đó thu vào biển ý chí là được!"

"Đây là cái gì vậy sư phụ?"

Sư bá. . . Tô Vũ còn chưa từng gặp vị sư bá kia đâu, thế mà lại có thể nhận được lễ vật.

"Xương đầu của Yên diệt thú." Bạch Phong bình tĩnh nói: "Cũng được xem là đồ tốt, giá trị khoảng mấy ngàn điểm công lao, thu vào biển ý chí xong, nếu cảm giác thần văn phải gánh vác biển ý chí thì có thể cho thần văn vào trong đó uẩn dưỡng. Nếu không có cảm giác gì thì cũng không sao, nó có trợ giúp đối với việc uẩn dưỡng thần văn, mặt khác có khả năng củng cố làm vững chắc biển ý chí."

Tô Vũ đã nghe không được lời nào khác nữa!

Mấy ngàn điểm công huân!

Mấy ngàn điểm công huân!

Nuốt một ngụm nước bọt, Tô Vũ khẽ nói: "Sư bá thật là tốt, sư phụ, chúng ta có cần dành ra chút thời gian đi bái phỏng sư bá một thoáng không, ta đã dưỡng tính, có khi y sẽ cho chúng ta một chút lễ vật dưỡng tính cũng nên. . ."

Bạch Phong thật là mệt tâm!

Tiểu quỷ này trong mắt chỉ có tiền!

Sư bá của ngươi hiện tại còn nghèo hơn cả ta, cũng không đúng, hiện trong tay hắn còn có một món tiền chuẩn bị bổ sung điểm công huân thâm hụt.

Nhưng mà những điểm công huân ấy không thể tùy tiện sử dụng.

"Bớt nói nhảm!"

Bạch Phong tức giận ném mảnh xương đầu cho Tô Vũ, nghiêm mặt nói: "Đừng để người ta phát hiện, thứ này không ít người mong muốn, giá trị hơn tinh huyết của Phá Sơn ngưu kia nhiều, ngươi phải tự bảo quản cho tốt!"

"Ta biết rồi!" Tô Vũ vội vàng gật đầu, hắn phát tài rồi.

Hắn phát hiện, đi theo đa thần văn nhất hệ thì vẫn có rất nhiều chỗ tốt.

Mà bây giờ hắn còn phát hiện, mình hiện tại có thể là một tên đại phú hào siêu cấp.

" Phá Thiên Sát ý chí chi văn, xương yên diệt đầu thú, văn binh Hoàng giai đỉnh cấp, Lôi Nguyên đao ý chí chi văn, 146 điểm công huân. . ."

Nếu cộng thêm những tinh huyết Phá Sơn ngưu mà lúc trước hắn dùng hết!

Tô Vũ không tính thì còn được, vừa mới tính toán, ta thao, tháng này hắn thu nhập chỉ sợ là đã vượt qua 5000 điểm công huân!

Đáng sợ quá!

5000 điểm công huân, giá cả chợ đen sẽ là 5 vạn 1 điểm, vậy tức là hắn đã có 250 triệu?

Tô Vũ há to miệng!

Trên thực tế, rất có khả năng là không chỉ 5000 điểm.

Còn có công pháp Chiến Thần quyết địa giai đỉnh cấp và 1300 điểm công huân sắp về tay. . .

Tô Vũ càng nghĩ càng ngây ngẩn, quả nhiên, Đại Hạ phủ đều là kẻ có tiền.

Bạch Phong mới mặc kệ hắn nghĩ cái gì, lúc này đầu anh đang đau lắm.

Cái tên này đột phá quá nhanh!

"Vốn còn tưởng rằng có khả năng yên tĩnh mấy ngày, xem ra không có cách nào nghỉ ngơi được rồi. . ."

Bạch Phong nhìn về phía Tô Vũ còn đang cười ngây ngô thì không khỏi cảm thấy buồn cười, cái tên này. . .

Đang nghĩ ngợi, Tô Vũ bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, lão sư, tối hôm qua ta đã vẽ ra thêm một thần văn. . ."

". . ."

Bạch Phong sửng sốt một chút, "Thần văn?"

"Đúng thế!" Tô Vũ vui vẻ khoe ngay: "Tối hôm qua ta nhìn ý chí chi văn một lát. . ."

Hắn chỉ cần nói vậy thì Bạch Phong đã biết hắn xem cái gì!

Không cho Tô Vũ cơ hội nói tiếp, Bạch Phong trầm giọng hỏi ngay: "Thần văn gì?"

"Chữ Sát."

"Chữ Sát?” Bạch Phong nhăn lông mày, vừa nhìn về phía Tô Vũ vừa trầm giọng nói: "Lần trước ta cho ngươi một bản mảnh vỡ, là mảnh vỡ Tí Trảm , ngươi còn nhớ rõ không?"

"Có, ta đã xem xong, sau đó phế đi."

"Ta hỏi ngươi, khi ngươi xem Tí Trảm thì có phác họa thần văn không?"

"Không có. . ."

"Ngươi xem Khai Nguyên quyết , Lôi Nguyên đao lại đều vẽ ra thần văn đúng không?" Hai hàng lông mày của Bạch Phong càng nhíu chặt, "Đều là chữ viết nhân tộc à?"

"Đúng thế."

Lông mày của Bạch Phong sắp nhíu thành một đường thẳng!

"Thần văn. . . Nhân tộc thần văn. . ."

"Xem bản của nhân tộc, một lần là có thể phác họa!"

"Xem bản vạn tộc, nhìn rất nhiều lần nhưng lại không hề vẽ ra bất cứ thần văn nào. . ."

Con ngươi trong mắt Bạch Phong hơi co lại, "Ngươi. . . không phải là ngươi gạt bỏ đối với vạn tộc thần văn đấy chứ?"

". . ."

Tô Vũ nháy mắt mấy cái, hắn không biết chuyện này đâu mà.

"Chẳng lẽ ngươi có cảm ngộ trời sinh đối với nhân tộc thần văn nhưng lại không thể cảm ngộ vạn tộc thần văn. . ."

Lần này Bạch Phong có chút khẩn trương, "Nếu là như vậy thì phiền toái lớn rồi!"

"Phiền toái?"

"Tiểu tử, ngươi phải biết, nhân tộc thần văn kỳ thật không cường đại, hoặc là nói, so sánh với vạn tộc thần văn thì nhân tộc thần văn. . . có chút đơn giản, cũng không đủ mạnh hay hung hãn!"

Bạch Phong nhăn lông mày nói: "Không nhất định như thế, có khi ngươi có cảm ngộ trời sinh với nhân tộc thần văn thế nhưng đối với vạn tộc thần văn thì lại giống như những người khác, có thể là cần quan sát nhiều lần mới được. Nếu là vậy. . . thì cũng có thể giải thích một chút vì sao ngươi phác hoạ thần văn nhanh như vậy."

"Vạn tộc thần văn. . ."

Bạch Phong nhức đầu!

Nếu Tô Vũ không cảm ngộ mạnh đối với vạn tộc thần văn thì phải làm sao bây giờ?

Thần văn của Văn Minh sư phần lớn đều là vạn tộc thần văn.

Trong đó sáng tạo một chút công pháp, võ kỹ, con đường,... hầu hết đều liên quan tới vạn tộc thần văn.

Tô Vũ có chút không được tự nhiên nói: "Lão sư, nhân tộc thần văn không mạnh sao?"

"Không đủ mạnh chứ không phải không mạnh!"

Bạch Phong nghiêm mặt nói: "Tối thiểu so với một chút Thần tộc, Ma tộc thần văn thì nhân tộc thần văn yếu hơn không hề ít! Ta nói như vậy là bởi vì bây giờ lưu truyền xuống thần văn Vĩnh Hằng lại không có cái nào là nhân tộc thần văn, tất cả đều là của các cường tộc khác!"

"Đừng nóng vội, ta sẽ quan sát ngươi thêm một chút. . ." Bạch Phong trấn an ngay: "Không cần phải gấp gáp. . ."

"Ta không vội!" Tô Vũ cũng không quá để ý, dù sao hắn cảm giác nhân tộc thần văn của mình cũng rất mạnh.

Bạch Phong thì lại trợn trắng mắt!

Nói nhảm, ngươi không vội nhưng mà ta vội lắm!

Đa thần văn nhất hệ, nghiên cứu nhiều nhất vẫn là vạn tộc thần văn chứ không phải nhân tộc thần văn.

Một khi Tô Vũ cảm ngộ không mạnh đối với vạn tộc thần văn, vậy thì sẽ gặp phiền toái lớn, hắn chưa hẳn có khả năng thuận lợi Đằng Không.

"Chờ xem thêm thế nào, bình tĩnh!" Bạch Phong có chút đau đầu, rất nhanh lại nói: "Thần văn mà ngươi mới phác họa cũng là hoàn chỉnh sao?"

"Không phải, tàn khuyết một chút, nó rất mạnh, lúc ta thu phục nó khá là phiền toái. . ."

"Thu phục. . ." Bạch Phong không biết nên nói gì, không phải là ngươi nên chậm rãi phác hoạ từng chút một sao?

Vào trong miệng ngươi thì lại hóa thành “đã thu phục” được!

"Vậy thì hãy tiếp tục phác hoạ uẩn dưỡng. . ."

Bạch Phong nói xong, tự thấy có chút nhức đầu: "Tạm thời không cần phác hoạ nhân tộc thần văn, dù cho thật sự có cơ hội này thì cũng nên từ bỏ, ngươi phác họa thần văn nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, nhất là nhân tộc thần văn. . ."

Tô Vũ có chút không thoải mái.

Không phải hắn nhằm vào Bạch Phong, chẳng qua là cảm thấy Bạch Phong cứ luôn nói rằng nhân tộc thần văn không mạnh nên hắn có chút khó chịu.

Bình Luận (0)
Comment