Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2847 - Chương 2847: Thái Độ Xa Lánh.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2847: Thái Độ Xa Lánh.
 

Định Quân Hầu giật mình, người truyền lửa! Người truyền lửa đời đâu!

Gã nhìn kỹ lại Đại Chu vương, nhìn nửa ngày mà vẫn còn mờ mịt và nghi hoặc. Gã đã gặp qua y mấy lần ở triều tịch trước, thế nhưng vị này rất điệu thấp, thực lực chỉ là Vĩnh Hằng.

Nhưng đối phương nói mình là người truyền lửa, vậy rõ ràng y đã che giấu thực lực.

Chẳng lẽ Nhân Chủ thế hệ này là do y nâng đỡ lên?

Nếu là vậy thì mọi chuyện đều có thể lý giải.

Nhân Hoàng?

Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ Chu Thiên Tê muốn đến nâng đỡ vị Vũ Hoàng kia làm Nhân Hoàng, rồi đứng phía sau màn điều khiển hắn?

Trong nháy mắt, gã hiện lên vô số suy nghĩ.

Mà Tô Vũ lại rất bình tĩnh.

Lam Thiên thì giống như biết đối phương đang nghĩ cái gì, cười khà khà một tiếng, sờ sở đầu Định Quân Hầu, trước con mắt phẫn nộ của gã, Lam Thiên cười lạnh: "Nghe lời đi! Ta còn chưa từng giết Nhân tộc Hầu, đừng để mình trở thành Nhân tộc Hầu đầu tiên bị ta giết, rõ chưa?"

Định Quân Hầu lạnh cả tim!

Nghiêm túc sao?

Đây là người mà gã cảm giác mạnh nhất, còn mạnh hơn cả người truyền lửa.

Lam Thiên cười sổn gai ốc, Tô Vũ thấy thế bèn cau mày nhắc nhở: "Đùng hù dọa tiền bối, đều là Nhân tộc, tiền bối đã chinh chiến nhiều năm vì Nhân tộc lại còn là Hầu thượng cổ, ngươi chớ đánh mất lễ nghi!"

Thoắt cái Lam Thiên liền thay đổi thái độ, cười hì hì bảo: "Vũ Hoàng ca ca nói đúng lắm, không hù dọa gã nữa, giao cho Đại Chu vương, y mà không giải quyết được thì chúng ta bèn hù dọa Đại Chu vương, hoặc dứt khoát chém y"

Đại Chu vương lắng lặng giơ ngón giữa.

Thấy Định Quân Hầu cổ quái nhìn mình, y càng thêm bất đắc dĩ, không buồn để ý nữa.

Đừng nhìn ta, ta cũng không phải người có thể nói chuyện ở đây!

Nếu ngươi mà có nhãn lực thì phải sớm nhận ra lão tử chính là đối tượng và mục tiêu chèn ép của họ, tóm lại, có việc thì là "Đại Chu vương", không có việc gì thì chính là "dư nghiệt của Bách Chiến vương"

Ta biết đi đâu để nói rõ lí lẽ đây?

Người nâng đỡ Bách Chiến cũng không phải ta, ta chỉ cảm thấy Bách Chiến có thực lực mạnh mẽ, có thể ra sức vì Nhân tộc mà thôi.

Hiện tại thì hay rồi, người nâng đỡ Bách Chiến thực sự xuất hiện, ta liền bị quy chụp cùng hội cùng thuyền với gã.

Đại Chu vương lười quản, Định Quân Hầu thức thời một chút thì vấn đề sẽ không lớn.

Tô Vũ cũng sẽ không vô duyên vô cớ sát lục một tôn Hầu thượng cổ của Nhân tộc.

Mà Định Quân Hầu dù sao đã sống rất lâu, lại trốn đông trốn tây vô số năm, cần có nhãn lực thì gã vẫn có, thế nên chỉ quan sát một lúc thì gã đã minh bạch, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Thì ra người truyền lửa đây không phải là kẻ có trọng lượng lắm.

Còn đang miên man nghĩ ngợi thì mọi người đã về đến căn cứ tạm thời.

Rất nhanh, Định Quân Hầu thấy được càng nhiều người hơn, trong đó còn có một số người quen.

Tỉ như Tinh Hồng, gã nhận biết.

Mấy vị trấn thủ này gã đều biết, đã từng gặp qua!

Trấn thủ canh giữ lối đi tới mười vạn năm, đương nhiên gã từng gặp qua rất nhiều lần.

"Vũ Hoàng!"

"Bệ hạt"

Mọi người dồn dập lên tiếng, bộ dạng cung kính có, vui vẻ khi thấy Tô Vũ bình an quay lại cũng có. Tư thái này khiến Định Quân Hầu càng thêm chấn động, rõ ràng mọi người đều không quản vị Chuẩn vương kia, cũng không để ý tới người truyền lửa, tất cả bọn họ chỉ tập trung vào thanh niên tóc trắng trước mặt.

Đây không phải chuyện mà một tên Nhân Chủ bù nhìn có thể làm được!

Phải biết, thực lực của vị Vũ Hoàng ấy tuyệt đối không bằng hai người đồng hành.

Vì sao lại như thế?

Định Quân Hầu có vô số vấn đề muốn hỏi nhưng lại không hỏi ra được.

Mà Định Quân Hầu còn chưa thấy Liễu Sơn cùng Đỗ Binh bên kia, nhưng bọn họ thì đã sớm thấy gã. Cả hai vừa kinh ngạc lại vừa hốt hoảng.

Hầu gia bị bắt!

Má nó, mới qua bao lâu chứ, thế mà người đã thật sự bị bắt tới!

Những người này quá kinh khủng rồi!

Lúc bấy giờ, cả hai vị Vĩnh Hằng đều sợ mất mật, Hầu gia ẩn náu trong hiểm địa, cứ thế mà lại bị bắt tới, vậy thì những người dưới trướng Hầu gia đâu? Bằng hữu của mình đâu? Người nhà đâu?

Đã chết hay là bị bắt?

Tô Vũ thấy ánh mắt hoảng sợ của bọn họ bèn tùy ý nói: "Không có việc gì, đừng nhìn ta, bắt được Định Quân Hầu rồi thuận đường giết hai tôn Ma tộc Hợp Đạo, yên tĩnh mấy ngày trước đã, mấy ngày tới có lẽ thượng giới sẽ truy tìm chúng ta khắp nơi!"

Tinh Hồng hào hứng: "Tìm thì tìm, còn sợ bọn chúng sao? Ta chỉ biết lần này Vũ Hoàng ra ngoài khẳng định sẽ có thu hoạch. Lúc nào thì chúng ta mới làm một vố lớn?"

Tô Vũ bật cười: "Gấp cái gì! Mới lên thôi, tình huống còn chưa hiểu rõ, nói sau đi!"

Dứt lời, hắn nhìn về phía Định Quân Hầu, tiện tay cởi bỏ phong ấn từ Văn Minh Chí, tức khắc có hơn nghìn người hiển hiện trong hang động, nhất thời khiến không gian hơi chật chội.

"Trước hết cứ tạm giam đã, có một số việc ta không muốn nói nhiều. Đại Chu vương, ngươi và họ có chung chủ đề, tâm sự nhiều một chút, khi nào cảm thấy đả thông đầu óc của Định Quân Hầu rồi thì hãy tới gặp ta!"

"Vâng!"

Đại Chu vương đáp lời, nhìn về phía Định Quân Hầu, lộ ra một nụ cười tủm tỉm.

Mà lúc này Định Quân Hầu cũng dần dần bình tâm trở lại.

Gã rất sốt ruột muốn biết rốt cuộc hạ giới đã xảy ra chuyện gì, cho nên thanh niên tóc trắng kia cho phép gã tùy ý tâm sự với người truyền lửa là chuyện không còn gì tốt hơn.

Về phần những người dưới trướng thì đều đang bị trấn áp, vô pháp động đậy, sắc mặt cả đám tái nhợt, bởi vì bên cạnh mỗi người bọn họ đều có một người khác.

Những người này đang trực tiếp dò xét bọn họ, dọa cho họ không dám thở dốc.

"Thật là nhiều tiểu bảo bối đáng yêu!"

Mấy ngàn Lam Thiên đồng thanh cất tiếng cười nói, nội dung tương tự, chỉ khác biệt ngữ khí và thanh âm, nghe mà khiến lòng người phát lạnh.

"Thật là muốn thương tiếc các tiểu bảo bối một phen!"

Lam Thiên tiếp tục mở miệng, bên cạnh y, mấy vị Đại Minh vương đều dồn dập tránh Ta Xa.

Đứng cùng một chỗ với Lam Thiên thật sự có áp lực rất lớn.

Mà trong lòng Định Quân Hầu cũng rất nặng nề, vội trấn an người của mình: "Mọi người đừng lộn xộn, an tâm chớ vội!"

Gã cảm nhận được Nhân tộc hạ giới không quá tôn trọng bọn họ.

Ngoại trừ Chu Thiên Tề còn có về thiện ý, còn lại những người khác nhìn họ chẳng khác nào nhìn người xa lạ.

Ánh mắt ấy gọi là xa cách!

Đúng vậy, xa cách.

Bởi vì mọi người đều biết Tô Vũ không ưa Nhân tộc thượng giới, cho nên họ cũng thấy phản cảm theo.

Nhìn mà xem, bởi vì chuyện này mà Đại Chu vương đã không ít lần bị Tô Vũ chèn ép, cho nên bọn họ lại càng không dám có dính dáng gì đến đám gia hỏa ở trên đây.

Định Quân Hầu còn thấy được một tôn Hợp Đạo của Thực Thiết tộc đang cực kỳ điệu thấp, cách bọn gã xa xa, giống như sợ dính đến bọn gã thì sẽ rất phiền toái.

Kỳ quái!

Phải biết Thực Thiết tộc thượng giới có quan hệ rất tốt đối với Định Quân Hầu.

Vì sao kê kia lại tỏ thái độ tránh né như vậy?

Định Quân Hầu nảy sinh vô số nghỉ vấn trong lòng.

Mà gã nhìn về phía Cửu Nguyệt lại làm cho Cửu Nguyệt phát hoảng, đột ngột la lên:

"Đừng nhìn ta, ta và ngươi không quen mà. Vũ Hoàng, tộc ta chỉ quen thân với ngài thôi, ta không biết cái tên kia đâu, gã cố ý nhìn ta đấy!"

Định Quân Hầu mờ mịt. Ta chỉ nhìn một chút mà thôi, cần phải giãy nảy lên như thế không?

Cách đó không xa, Tô Vũ bật cười: "Cứ mặc cho gã nhìn đi, cũng đâu mất miếng thịt nào:

".. Vậy được rồi!"

Cửu Nguyệt cảm thấy rất áp lực, nhìn ta làm gì, ta thật sự không quen ngươi!

Thật là!

Y khẽ xê dịch cái mông, dời đến bên cạnh Hạ Long Võ, ngươi nhìn đi, nhìn ta thì ta cũng không để ý tới ngươi đâu!

Bình Luận (0)
Comment