Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng, vội ho một tiếng: "Mở bàn cược nhỏ cược xem trong các ngươi ai thắng ai thua thôi. . ."
Tô Vũ trừng mắt liếc cậu một cái!
Nửa ngày sau hắn mới mở miệng nói: "Kiếm lời thì chia 4:6, ta sáu ngươi bốn!"
". . ."
Hạ Hổ Vưu thầm mắng to trong lòng, tên hỗn đản này cái gì cũng dám mở miệng!
Ngươi không bỏ ra một xu thế mà há miệng liền đòi chia 4:6, ngươi điên rồi đi!
Tô Vũ lười quản cậu ta nghĩ gì, thản nhiên nói: "Nếu không được thì ta sẽ nhận thua. . ."
"Đừng làm rộn nha, nhận thua, ngươi lấy ở đâu ra Phá Sơn ngưu tinh huyết để bồi thường."
Hạ Hổ Vưu cười khan: "Tô Vũ, đừng nghịch mà, bằng không ta sẽ phá sản."
Tô Vũ lườm cậu một cái, có chút chần chờ rồi nói: "Hôm qua ta biểu hiện không kém chứ, hiện tại người cược ta thắng còn không nhiều bằng Lâm Diệu sao?"
Theo lý thuyết không nên như thế mới phải!
Hôm qua hắn đứng đầu cuộc thi tháng của Trung Cấp ban, tiến vào dưỡng tính, không lý nào lại vẫn giữ nguyên như cũ được.
Hạ Hổ Vưu nhe răng trợn mắt: "Những người khác thì biết cái gì, họ đâu biết ngươi đứng đầu Trung cấp ban, bọn hắn chỉ biết là ngươi mới vừa gia nhập dưỡng tính, đâu ai lại cố ý đi tìm hiểu chứ, mà dù có nghe ngóng, biết ngươi mới vừa vào dưỡng tính thì cũng chưa chắc sẽ để ý."
"Lâm Diệu thì khác, hắn vào dưỡng tính được một khoảng thời gian rồi, mà lại sắp sửa đột phá Thiên Quân, còn nữa, hắn lại còn có văn binh. . ."
Nói đến đây, Hạ Hổ Vưu lo lắng hỏi: "Ngươi có không? Không có văn binh thì sẽ hết sức thua thiệt."
Cậu thấy Tô Vũ cầm một thanh đao, là chế thức đao Hoàng giai trung đẳng.
Cái này không thể được!
"Ngươi không có văn binh, Lâm Diệu người ta giàu nứt đố đổ vách, có văn binh lại có võ kỹ công pháp, thậm chí. . . Tô Vũ, cẩn thận một chút, người ta có thể đã đi mua thần phù rồi đấy!"
"Hử?" Tô Vũ chấn động, "Thần phù?"
"Đúng đó, bằng không thì ngươi cho rằng thế nào? Tiểu tử kia hôm qua không nguyện ý tranh tài, nhất định đòi kéo dài cho tới hôm nay, khả năng là đi mua thần phù thích hợp với gã, nếu vậy thì ngươi liền phiền toái rồi!"
"Thần phù. . . mạnh lắm sao?"
Tô Vũ nghĩ đến ngày đó khi các đại học viện biểu hiện ra năng lực của mình, vị lão nhân kia biểu diễn thần phù, vạn kiếm tề phát, hoàn toàn chính xác là rất mạnh!
Tô Vũ cau mày: "Nếu thần phù rất mạnh, vậy còn tranh tài làm gì? Làm ra một thần phù mạnh mẽ, dứt khoát đừng đánh nữa, nhận thua cho xong!"
"Vậy cũng không nhất định, đồ vật gì thì cũng phải xem người dùng." Hạ Hổ Vưu giải thích: "Thần phù cũng chia đẳng cấp, ở giai đoạn dưỡng tính chỉ có thể dùng thần phù Thiên Quân và Vạn Thạch cảnh. Thần phù Vạn Thạch cảnh hẳn là gã sẽ không dùng đến, vật kia hết sức tiêu hao ý chí lực, dùng một lần thì Lâm Diệu sẽ không có cách nào tiếp tục chiến đấu."
Dứt lời, cậu lại nói: "Huống chi, thần phù cũng rất đắt, một thần phù Thiên Quân sơ kỳ có tính sát thương giá trị đều vượt qua 10 điểm công huân! Trung kỳ thì gấp bội, đến Thiên Quân hậu kỳ phải lên tới 50 điểm công huân một phần!"
Hạ Hổ Vưu cười nói: "Cái tên này cho dù có tiền, cũng không đến mức tiêu như thế đâu. . ."
"Miệng quạ đen!" Tô Vũ mắng một câu, trầm giọng nói: "Cái tên Lâm Diệu kia có lẽ là sợ rồi, không đánh lại được thì gã sẽ thu mua một loại thần phù có lực sát thương mạnh mẽ, nếu là Vạn Thạch cảnh thì bao nhiêu?"
"Một tấm trên trăm, ta nói là loại sơ kỳ ấy!" Hạ Hổ Vưu vội vàng đáp: "Nếu thật sự là thần phù Vạn Thạch cảnh có tính sát thương thì ngươi cứ đầu hàng luôn cho rồi, bằng không dễ dàng xảy ra chuyện."
Tô Vũ không để ý tới cậu nữa.
Thần phù Vạn Thạch cảnh bùng nổ lực sát thương của Vạn Thạch cảnh. . . Ta lại không phải là không làm được!
Nói ra thì nếu mình thôn phệ tinh huyết bùng nổ, thì cũng có phần giống với thần phù.
Đương nhiên, giá tiền mà hắn phải bỏ ra thì lại tiện nghi hơn nhiều.
3 điểm công huân mua một giọt tinh huyết, thần phù đắt như vậy, ai sẽ mua cơ chứ!
"Trên lôi đài không có hạn chế đối với thần phù sao?"
"Không có. . ." Hạ Hổ Vưu giải thích: "Dù sao có người chủ tu thần phù nhất hệ, đâu thể hạn chế người ta không dùng được đúng không? Ngươi yên tâm đi, nó có liên quan tới ý chí lực, nếu ý chí lực không mạnh thì gã sẽ không dùng đến, dù có thể sử dụng thì vứt ra cũng cần thời gian, ngươi trực tiếp tránh đi, vật kia có đôi khi dùng quá lợi hại thành ra lại vướng víu. . ."
"Bằng không, những cái tên trên Bách Cường bảng đã sớm đều là người của Thần Phù hệ rồi, nhưng mà hiện tại, trên Bách Cường bảng chỉ có 4 - 5 người thuộc Thần Phù hệ thôi!"
Tô Vũ thấy thoải mái hơn hẳn, cũng đúng.
Nếu thần phù thật sự dễ dùng như vậy, mạnh bạo như vậy thì Bách Cường bảng còn có đường sống cho người khác sao?
Tùy tiện làm một tấm thần phù Đằng Không cảnh chẳng phải là tuỳ tiện đánh vào được mười vị trí đầu rồi ư?
Tô Vũ quét mắt một vòng, không thấy Lâm Diệu mà lại thấy được Trần Khải cách đó không xa, hắn cảm giác có chút kỳ quái, thấp giọng nói: "Ngươi nói cho Lâm Diệu rồi à?"
"Chuyện của Trần Khải ấy hả?"
"Ừ."
"Nói rồi!" Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng: "Ta nói với hắn rồi, cái tên này cũng không phải ngốc thật sự, khẳng định là có phòng bị, sẽ không mắc lừa đâu."
Cậu vừa nói xong, nơi xa, bỗng nhiên một nhóm người chen tới!
Lâm Diệu ở trong số đó!
Cách thật xa, Lâm Diệu đã quát: "Tô Vũ, tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, tối hôm qua thế mà lại cho người ám toán ta!"
Giờ phút này, toàn thân Lâm Diệu đầy bụi đất!
Trên thân còn có một số vết máu!
"Hạng người vô sỉ, tối hôm qua ngươi lại cho người thả loạn công tán trong nước trà ta uống, ngươi vì thắng ta mà thật sự là không từ thủ đoạn!"
". . ."
Oanh!
Hiện trường trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.
Lập tức có người mắng: "Không có khả năng, Lâm Diệu, ngươi sợ thua cũng đừng vu oan cho lớp trưởng của chúng ta!"
Lâm Diệu hừ lạnh một tiếng, "Ta sợ thua? Ta sẽ sợ Tô Vũ chắc? Hôm qua ta đã tiến giai Thiên Quân, cái tên vô sỉ Tô Vũ kia lại cấu kết với Hạ Hổ Vưu, hại ta uống phải loạn công tán, muốn làm giao dịch đặt cược để kiếm tiền! Đồ vô sỉ!"
". . ."
Tô Vũ nhíu mày, Hạ Hổ Vưu cũng biến hóa sắc mặt.
Thao!
Cái tên này. . . thật sự không ngốc!
Thế mà lại bị cắn ngược một cái!
Lâm Diệu chợt quát lên: "Ta tuyệt đối không lừa gạt bất luận người nào, không tin, thì các ngươi có thể đi điều tra, ta sẽ bẩm báo quân hộ vệ để họ đi tra xem tối hôm qua ta có phải bị người khác mưu hại hay không, kẻ đó dùng loạn công tán kém chút nữa đã làm hại biển ý chí của ta chấn động!"
Nơi xa, Trần Khải run lên trong lòng.
Sau một khắc, trong nháy mắt y đã bình phục trở lại.
Không phải ta, là Tô Vũ!
Đúng, chính là Tô Vũ.
Huống chi, loạn công tán không tính là độc dược, dù cho uống vào thì biển ý chí rung chuyển một hai ngày mà thôi, dù thật sự bị tra ra thì cũng không tính là lỗi nặng.
Mà Tô Vũ và Hạ Hổ Vưu trong nháy mắt bèn hiểu rõ!
Hỗn đản này biết là Trần Khải làm, nhưng gã không chỉ không vạch trần, ngược lại còn đẩy cái nồi đen này lên trên đầu bọn hắn.
Dù cho thật sự bị tra ra thì Lâm Diệu đích thị vẫn là người bị hại!
Gã làm sao biết là ai hạ dược!
Gã hoài nghi Tô Vũ quả thực là chuyện đương nhiên, dù sao hôm nay hai người có một trận tỷ thí.
Hạ Hổ Vưu cắn răng, thế mà cậu lại bị Lâm Diệu bẫy, đệch, cậu đã quá coi thương người trong thiên hạ rồi!
Tô Vũ nhìn gã, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: "Lâm Diệu, ý của ngươi là. . . không thể tỉ thí? Bởi vì ta sợ thua, cho nên mới hạ độc ngươi?"
"Không sai!"
Lâm Diệu lạnh lùng nói: "Đồ vô sỉ nhà ngươi lại dám làm bộ như hết sức vô tội, trên thực tế sau lưng lại hèn hạ đến cực điểm! Cũng may, mặc dù ta đã uống vào một chút, bất quá ta phản ứng nhanh nên không uống nhiều, trên thực tế dù cho hiện tại thì ta cũng chắc chắn thắng được ngươi, nhưng ta không muốn giao thủ với kẻ vô sỉ như ngươi, ngươi không xứng!"
Lâm Diệu khí thế bừng bừng phấn chấn!
Gã thật sự đã vào Thiên Quân cảnh!
Không những như thế, ý chí lực của gã cũng khá cường đại, bất quá tất cả mọi người có thể cảm ứng ra ý chí lực của gã hơi có chút rung chuyển, không phải quá vững chắc.
Đây là biểu hiện của việc đã uống loạn công tán!