Lúc bấy giờ, Định Quân Hầu nhẹ nhàng thở ra, đối phó Minh tộc thì không quá nguy hiểm, gã biết thực lực phe Tô Vũ thế nào, bọn họ có thể đối phó Minh tộc.
Ngẫm nghĩ một lát, Định Quân Hầu truyền âm cho Tô Vũ: "Vũ Hoàng, vì sao lần trước lại trực tiếp bắt ta, mà với Ám Ảnh thì hàn huyên lâu như vậy, cuối cùng còn mời hắn gia nhập mà không phải là bắt hắn?"
Gã cảm thấy không vui!
Không công bằng!
Trước đó gã cho rằng đám người Lam Thiên biến mất chính là để âm thảm vây bắt Ám Ảnh Hầu, không phải sao?
Thật khó chịu!
Đương nhiên gã biết nếu bắt được Ám Ảnh thì Tô Vũ cũng sẽ không giết hắn ta, có điều nếu ta đã có đãi ngộ này thì ta muốn Ám Ảnh cũng phải bị như vậy, sau đó, tâm sự với Ám Ảnh vài câu, khuyên hắn ta chấp nhận số phận.
Hiện tại thì làm gì có cơ hội!
Tô Vũ bật cười, truyền âm cho đối phương: "Bởi vì bản tôn của hắn không ở đây!"
"Hả?"
Định Quân Hầu ngạc nhiên nhìn hắn, cùng lúc đó Tô Vũ cất cao giọng: "Ám Ảnh Hầu, nếu ngươi ra tay thì hy vọng bản tôn của ngươi xuất động, tuy phân thân cũng mạnh nhưng nếu gặp Hợp Đạo thì sẽ không đủ đâu!"
Đối diện, thân thể Ám Ảnh Hầu hơi cứng đờ!
Tô Vũ khẽ cười: "Đừng phòng bị quá mức, ta đã cơ bản đoán được vị trí của ngươi, nếu ta thật sự muốn gây bất lợi với ngươi thì giờ phút này ta tạo chút động tĩnh ở Hà Minh đạo tràng kia sẽ khiến ngươi bị người khác chú ý tới"
Tô Vũ nhìn phương xa, nơi đó là một đạo tràng gần Hỗn Độn Sơn, do một vị Hợp Đạo tọa trấn.
Tô Vũ nói: "Ngươi cũng là lão nhân thời kỳ thượng cổ, dù sao ta cũng là văn bối, khách khí vài câu không vấn đề gì... Nhưng đề phòng ta mãi như vậy thì không tốt lắm đâu!
Dứt lời, Tô Vũ lại nhìn phương xa: "Bản tôn của ngươi nhớ đừng chạy loạn, gây ra động tĩnh lớn thì sẽ phiền phức đấy"
Phân thân Ám Ảnh Hầu càng thêm cứng đờ.
Tô Vũ nhìn bên kia, giờ phút này, trên trần mơ hồ hiện ra một con mắt, hắn bật cườu, "Lượn trái lượn phải, ngươi muốn gặp vị Hà Minh đạo chủ kia à?"
"Thiên... Thiên Môn!"
Ám Ảnh Hầu kinh ngạc nhìn Tô Vũ, lộ vê khó có thể tưởng tượng cùng chấn động.
Thiên Môn!
Đối phương có Thiên Môn!
Ẩn thân dưới mí mắt cường giả khai Thiên Môn thì chỉ là trò cười.
Cho dù là Lam Thiên, nếu y vận dụng lực lượng đại đạo để ngụy trang trước mặt Tô Vũ thì đó cũng chỉ là trò cười.
Bởi vì đại đạo của y rõ rành rành ở đó, người khai Thiên Môn có thứ gì mà không nhìn thấy được?
Giờ phút này, Ám Ảnh Hầu chấn động, không thể bình tĩnh như trước, hắn ta vội hỏi:
"Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi khai Thiên Môn, ngươi là ai?"
Khai Thiên Môn cần quá nhiều điều kiện.
Cần thiên phú tuyệt thế!
Công pháp lại không lưu truyền tới nay!
Vậy hắn đã khai Thiên Môn bằng cách nào?
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ hắn có truyền thừa!
Ánh mắt hắn ta lộ về hoảng sợ: "Ngươi có truyền thừa của Nhân Hoàng bệ hạ hoặc là bốn vị Nhân vương ư?"
Là truyền nhân của bọn họ sao?
Phải không?
Hình như chỉ có truyền nhân của bọn họ mới có cơ hội khai Thiên Môn!
Tô Vũ muốn nói là không phải, bởi vì công pháp khai Thiên Môn thật sự không đến từ bọn họ, mà là Võ Hoàng.
Nhưng dĩ nhiên Tô Vũ sẽ không trả lời đối phương: "Ngươi đoán xem!"
Đoán?
Ám Ảnh Hầu muốn hộc máu, hắn ta không ngờ mình lại nhận được đáp án như vậy!
Ta không muốn đoán, ta chỉ muốn biết rốt cuộc có phải hay không?
Tô Vũ mỉm cười: "Thôi, đừng nói nhảm nữa, chọn Minh tộc đi, khá gần bên này! Sáng mai hành động, tốt nhất ngươi đừng bại lộ.."
"Ngày mai?"
Hắn ta ngắt lời: "Vì sao lại là ngày mai, 9 ngày nữa vạn tộc mới tấn công Thần Hỏa Sơn vn mài Tô Vũ câm nín: "Sao ta phải phối hợp với bọn họ?"
Ám Ảnh Hầu sững sốt, sau đó lộ vẻ chua xót.
Đúng vậy, sao phải phối hợp với vạn tộc?
Lời này rất quen thuộc.
Năm xưa, một vài cường giả Nhân tộc cũng từng nói vậy, chiến tranh cần chủ động chứ không phải bị động phòng thủ, nhưng từ 6000 năm trước, Nhân tộc đã không còn làm chủ trong việc phát động bất kỳ cuộc chiến tranh nào nữa!
Đều là bị động phòng thủ, bị động đến mức thành thói quen rồi.
Tô Vũ nói: "Sáng mai ngươi tới chỗ bọn ta, ta hy vọng sẽ gặp được bản tôn của ngươi."
"Ta... Đã biết"
Ám Ảnh Hầu lên tiếng, nhìn thoáng qua Tô Vũ, sau đó mau chóng rời đi.
Hắn ta có chút phiền muộn!
Vị này rốt cuộc là ai?
Hắn ta vừa rời đi, bên cạnh Tô Vũ liền có thêm mấy người, Tô Vũ phẩy tay: "Đi thôi, đến địa bàn Long tộc"
Định Quân Hầu kinh ngạc: "Không chờ Ám Ảnh à?"
Lam Thiên cạn lời mắng: "Ngu thế, nếu hắn là phản đỏ thì làm sao? Tùy tiện nói vậy thôi, đừng nghĩ là thật! Nếu hắn là phản đô thì tốt, hiện tại hắn sẽ nhanh chóng báo cho vạn tộc đến Minh tộc chờ, chúng ta thì đến địa bàn Long tộc chơi! Sáng mai thì đã đánh xong rồi, sáng mai gì nữa!"
Lam Thiên cười nhạo, Định Quân Hầu có thật là chiến tướng thượng cổ không?
Sao lại ngu như thế?
Định Quân Hầu dại ra, sau một lúc lâu, gã cười khổ một tiếng.
Các ngươi quá phòng bị thượng giới!
Đánh Minh tộc là giả, ngày mai tấn công cũng là giả!
Rốt cuộc có lời nào của các ngươi là thật?
Giờ phút này đầu óc gã trống rỗng, mà thôi, các ngươi giỏi, ta theo các ngươi là được, chuyện khác ta mặc kệ là xong.
Sáng mai Ám Ảnh Hầu đến đây... Có lẽ không cần thiết nữa, sáng mai đã đánh xong rồi.
Tô Vũ muốn đi đánh Long tộc!
Long tộc ở phía Bắc, cách Minh tộc phía Tây một khoảng khá xa!
Định Quân Hầu đờ đẫn, mặc kệ nó!
Hiện tại bản hầu chỉ phụ trách giết người, ngươi bảo ta đánh ai, ta liền đánh kẻ đó, đơn giản vậy thôi!
Giờ khắc này, gã như trở về thời thượng cổ.
Khi đó, gã cũng giống hệt thế này, chỉ cần nghe phía trên hạ lệnh thì gã liền lập tức dẫn người đi chém.