"Trốn đi!"
Giờ phút này, hai vị đường chủ cũng không có lòng tái chiến nữa, nhiệm vụ thất bại rồi.
Nếu thất bại, vậy liền trốn, không cần mất mệnh ở đây.
Còn cái gọi là vinh dự, tử chiến đến cùng, thứ đó không tồn tại.
Có cái gì quan trọng hơn mạng sống sao?
Bọn họ đều biết, chỉ sợ Liễu Văn Ngạn đã không còn sức tái chiến nữa, nhưng đây là Nam Nguyên thành, một khi bị cầm chân, không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ bị vây giết,
Hai vị đường chủ, một người tam trọng, một người tứ trọng, dù sao cũng mạnh hơn Ngô Văn Hải, vừa đánh nhau, vừa rút lui, không ngừng tránh thoát khỏi học phủ.
Bên ngoài học phủ, đám giáo chúng Vạn Tộc giáo tán loạn thi triển thần thông, dồn dập trốn chạy, tốc độ cực nhanh.
Đúng lúc này, bên ngoài học phủ bỗng nhiên xuất hiện một đám người.
Có người già, có trung niên, có tàn tật.
"Cung binh, bắn!"
Một lão nhân tóc hoa râm khẽ quát một tiếng, ngay sau đó, hơn mười vị lão nhân giương cung liền bắn!
Phốc phốc!
Trong chớp mắt, hơn mười giáo chúng Vạn Tộc giáo nổ tung đầu!
"Thương binh, kết trận!"
Lại có hơn mười vị trung niên cầm thương chặn đường, thương chĩa ra!
"Đao binh tiến lên!"
"Giết!"
Tiếng chém giết không dứt bên tai, giáo chúng Vạn Tộc giáo đào vong hoàn toàn hỏng mất, có tiếng la khóc, có tiếng xin tha.
Lão nhân dẫn đầu bĩu môi, khinh thường.
Chỉ có vậy mà dám tới Đại Hạ phủ giương oai!
"Quân đoàn dân binh Nam Nguyên đến giúp, giết, không chừa mảnh giáp!"
"Giết!"
Một đám lão nhân, tiếng rống lay trời.
Phốc phốc, phốc phốc. . .
Từng cái đầu rơi xuống!
Trong chớp mắt, lại có hơn mười người ngã xuống.
Phía sau, thành vệ quân truy kích cũng tấn công dồn dập, bị hai mặt giáp công, Vạn Tộc giáo cảm thấy tuyệt vọng!
"Đồ đần, trên chiến trường há có thể lui lại! Hai mặt thụ địch, các ngươi không chết thì ai chết!"
Vẻ mặt lão nhân đạm mạc, trận chiến nhỏ mà thôi.
Trận chiến vài trăm người có thể tính là chiến tranh sao?
Trong Vạn Tộc giáo có người nhìn thấy lão nhân, có kẻ không cam lòng, có người không dám tin tưởng, hắn biết vị lão nhân kia, bình thường bước lên cầu thang cũng khó khăn, đi mua thức ăn còn phải nghỉ mấy hồi.
Lão già như vậy mà lại mang theo một đám lão gia hỏa hay tám chuyện trong công viên đi vây giết bọn hắn?
"Nhìn cái gì? Chưa thấy giết người bao giờ à?"
Lão nhân mắng chửi một tiếng, quát: "Búa binh đâu? Ném bắn!"
Ông!
Hơn mười chuôi búa dùng chém củi ném ra, phốc phốc, vô cùng tinh chuẩn, trong nháy mắt chém nát hơn mười đầu.
"Lão Trương, ngươi mắt mù à? Suýt nữa bổ rìu trúng lão tử rồi!"
Lão đầu tử mắng to một tiếng, vừa rồi một thanh rìu suýt bổ trúng lão.
Phía sau, một vị lão giả còng lưng tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Tay hơi run, lớn tuổi rồi, không phải ngươi chưa chết sao?"
"Đừng nói nhảm!"
Lão nhân lại quát: "Tiểu tử phía sau kia, chưa ăn cơm sao? Không biết chúng ta không còn sức à? Nhanh giết đi, để xổng người bây giờ, bọn lão tử chạy không nổi, đuổi không kịp!"
"Giết!"
Nhóm chấp giáo và thành vệ quân, Tập Phong đường đỏ cả mắt!
Mất mặt, quá mất mặt!
Mấy trăm người chạy trốn bị đám lão già không chạy nổi này giết gần trăm người trong chớp mắt, nếu không giết nhiều thêm mấy người, bọn hắn không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
Trận chiến hết sức thuận lợi, những người này không có tính kỷ luật, giờ phút này lòng người tan rã, bọn hắn bị mấy trăm người vây giết, một lát sau, Vạn Tộc giáo gần như không còn người sống sót.
Chỉ có vài vị Vạn Thạch cảnh còn đang kịch liệt phá vây, nhưng tử vong cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Giờ phút này, trận chiến kịch liệt nhất trong học phủ là chiến cuộc của cường giả Đằng Không.
Hai người đã chiến đến bên ngoài học phủ, giờ phút này không còn lòng liều mạng nữa, chỉ muốn chạy trốn.
Mắt thấy hi vọng vây giết hai vị Đằng Không không lớn, hạ binh đột nhiên quát lên: "Thả lão ta đi, vây giết nữ nhân kia!"
Dứt lời, 10 tên Long Võ vệ không chần chờ chút nào, trong nháy mắt từ bỏ lão giả, vây giết phu nhân.
"Trần đường chủ!"
Phu nhân thét lên, Trần đường chủ lại không quan tâm, tốc độ bay lên trời cực nhanh, phá không chạy trốn.
Chỉ cần mình có thể sống sót, lão sẽ không quan tâm kẻ khác.
Gần như là trong nháy mắt, lão giả bay xa vài trăm mét, thoát khỏi vòng chiến, ánh mắt lộ vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn.
Binh bại như núi đổ!
Vừa rồi bọn hắn còn chiếm ưu thế, trong nháy mắt lựa chọn rút lui liền thương vong hầu như không còn, điều này khiến lão giả không còn lòng nào mà ở lại, quả nhiên Đại Hạ phủ dân phong dũng mãnh, không nghĩ tới đám tàn binh xuất ngũ lại có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như thế.
Đám lão binh kia cao nhất là Thiên Quân trung kỳ, thân thể suy bại, nhưng khi kết trận, trong chớp mắt đã giết được một đám Thiên Quân cao trọng.
Đây chính là điểm mạnh của nhân tộc, kỷ luật nghiêm minh, quân trận sâm nghiêm.
Lão giả thở hắt ra một hơi, phu nhân cản súng cho lão.
Phu nhân chết chắc rồi!
Lão không suy nghĩ nhiều, vùi đầu mà chạy, cũng không quan tâm nguyên khí tiêu hao, đạp không mà đi.
Chạy trên mặt đất rất dễ bị chặn lại.
Mà ở trên không, mục tiêu cũng rất lớn.
Ngay khi lão giả vui mừng, chẳng biết từ lúc nào phía trước xuất hiện một người trẻ tuổi.
"Vận khí không tệ, bắt được một người!"
Người trẻ tuổi cười một tiếng, lão giả biến sắc, "Ngươi. . ."
"Đại Hạ Văn Minh học phủ, trợ lý nghiên cứu viên Bạch Phong, điểm công lao tới tay!"
Một tiếng cười khẽ, ngay sau đó, nguyên khí lão giả bỗng nhiên tan rã, vẻ mặt ảm đạm, "Ngươi. . . Xua tán nguyên khí của ta. . ."
"Đúng vậy, chuyện đơn giản mà thôi!" Bạch Phong mỉm cười, "Thiên Nghệ giáo chủ tu《 Nghệ Thần quyết 》, chẳng qua chỉ là một bản công pháp rác rưởi, quá nhiều lỗ hổng, Thiên Nghệ Thần tộc lừa gạt các ngươi tu luyện công pháp này chính là vì muốn khiến các ngươi bị nguyên khí cắn trả."
"Không hàn huyên nữa, ta còn có việc, ngươi đi chết đi, cám ơn điểm công lao của ngươi!"
Bạch Phong nở nụ cười, cũng không tới gần, lực lượng ý chí bùng nổ, trong nháy mắt kích phá cửu khiếu của lão giả, nguyên khí hoàn toàn tan rã, nguyên khí cắn trả, trong chớp mắt, sinh mệnh của lão giả đã không còn lại chút khí tức nào.
"Kiếm lời rồi!"
Bạch Phong cười một tiếng, anh ta đưa tay khẽ vẫy, vật trên người lão giả trôi về phía anh, bị anh bỏ vào trong túi.
"Tự nhiên được thêm điểm công huân, được đấy, Đằng Không tứ trọng cũng không ít điểm."
Nói xong, Bạch Phong thấy Long Võ vệ và thành chủ Ngô Văn Hải cách đó không xa đang chiến đấu, vội vàng lớn tiếng hỏi: "Cần giúp một tay không?"
Thập trưởng Long Võ vệ thét lên: "Cút! Bạch Phong, ngươi vẫn luôn trốn tránh không ra, hiện tại tới thu hoạch điểm à?"
"Oan quá!" Bạch Phong ủy khuất kêu lên: "Ta thật sự mới tới mà, Long Võ vệ tính tình quá kém! Ta đường đường là nghiên cứu viên, sao lại làm loại chuyện này. . ."
Nói xong, anh nhìn về phía Liễu Văn Ngạn rồi lập tức lại gần, cười cười bảo: "Chúc mừng Liễu sư bá tấn cấp!"
Liễu Văn Ngạn liếc mắt nhìn anh, không cho đối phương sắc mặt tốt.
"Ta không phải sư bá của ngươi, đừng nhận thân thích lung tung!"
"Sư bá, trước khi tới đây lão sư dặn ta. . ."
"Cút!"
Liễu Văn Ngạn không khách khí, vẻ mặt tối sầm xuống, ông không chào đón tên này.
Bạch Phong thở dài một tiếng, ta trêu ghẹo ai chứ?
Ta thật sự mới tới mà, thuận tiện giúp các ngươi giết một cao thủ Đằng Không tứ trọng, các ngươi đối đãi ta như vậy sao?
Bạch Phong không nói chuyện, phiêu đến một bên, không quản chiến cuộc bên kia, Long Võ vệ cộng thêm thành chủ, nếu không vây giết được một Đằng Không tam trọng, vậy thì quá phế.
"Sư bá. . ."
Bạch Phong vừa muốn nói chuyện, Liễu Văn Ngạn tức giận quát: "Ai là sư bá ngươi!"
"Khụ khụ, Liễu chấp giáo, Liễu chấp giáo!" Bạch Phong ho nhẹ một tiếng, cười làm hòa: "Liễu chấp giáo, học phủ bên kia nhận được tin cầu viện của ngươi liền lập tức phái ta tới, lão sư rất lo lắng cho ngài. . ."
Liễu Văn Ngạn nổi nóng: "Ta không cần hắn lo lắng! Ta sống rất tốt, ngươi tới quá trễ, ngươi muốn ta nợ nhân tình của hắn ư? Đây là công sự, không phải việc tư, không tính là nhân tình!"
"Đúng đúng đúng, ngài nói không sai." Bạch Phong không để ý, "Sư. . . Liễu chấp giáo, học phủ không tổn thất lớn chứ?"
Liễu Văn Ngạn khẽ nhíu mày, sau lưng, lão phủ trưởng thở hào hển chạy đến, hơi bi ai, nhanh chóng đáp: "Chết 5 vị chấp giáo, thành vệ quân và Tập Phong đường chết hơn mười vị, học viên. . . Trong phòng học đều không sao, phía ngoài chết hơn mười người. . ."
Tính ra, một trận chiến đấu chết mất gần 30 người.
Sắc mặc Liễu Văn Ngạn không tốt, Bạch Phong cũng không cười nữa, lúng túng nói: "Thật sự là ta đã đi rất nhanh rồi, ngựa không dừng vó chạy đến đây, Vương phủ trưởng, sư bá, thật xin lỗi, ta đã nghĩ mình sẽ đến kịp. . ."
"Hừ!"
Liễu Văn Ngạn mặc kệ anh, phủ trưởng cũng không trách cứ, ông mở lời: "Vậy là đã tốt lắm rồi, cậu giết chết tên Đằng Không kia đã là kết quả tốt nhất."
Còn người đã chết. . . Chuyện này không thể nào thay đổi.
Thực lực Vạn Tộc giáo không yếu, lần này phái nhiều người tới như vậy, 30 người chết nhưng toàn diệt Vạn Tộc giáo, trận chiến này đã có thể tính là đại thắng.