Mà giờ khắc này, ở rìa Phong Ấn sơn.
Tô Vũ yên lặng xem xét tình hình, Thiên Môn mở rộng quan sát cẩn thận, hắn chợt lộ ra ý cười.
Đúng là thủ đoạn tốt!
Quy tắc chỉ lực ở đây buông lỏng thành bộ dạng này nên rất dễ gây nên bạo động.
Bất quá lực lượng quy tắc ở Đạo Nguyên chi địa đều là của ta, các ngươi không biết à?
Hòn đá nhỏ trong tay hắn biến mất, phía trước, một mảnh quy tắc chỉ lực bạo động bị Tô Vũ trấn áp, tức khắc bèn trấn tĩnh chỉ trong giây lát.
Nơi phát ra những quy tắc chỉ lực này đều là Nhân Hoàng đại đạo.
Mà hòn đá nhỏ là sự thể hiện ý chí của Nhân Hoàng.
Còn ép không được các ngươi chắc?
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn chung quanh một lượt, hắn thấy có một đầu lực lượng đại đạo không ngừng đi lại khắp bốn phía, còn gây nên một ít bạo động. Hắn bĩu môi, lão gìa kia chạy khắp nơi làm gì?
Có điều gia hỏa ấy thực sự khó đối phó.
Cường giả chân đạo!
Có lẽ đối với những người khác, ngụy đạo hay chân đạo thì cũng như nhau, nhưng đối với Tô Vũ thì ngụy đạo dễ đối phó hơn nhiều, chân đạo là chiến lực thực sự nên rất khó xử lý.
"Có lẽ trước tiên nên tập kích một tên, xử lý tên đó trước để giảm áp lực cho phe mình"
Tô Vũ lặng yên không một tiếng động, tiếp tục quan sát khung cảnh nơi xa.
Phương hướng này chính là vị trí của bà lão vừa rồi.
Không sai, gia hỏa đang đi tuần kia mới dừng lại một lúc ở bình đài, cho nên tạm thời y sẽ không quay lại đó ngay.
Tô Vũ hóa thành bụi bặm, nối gót hòn đá nhỏ, cấp tốc phiêu động hướng về giữa sườn núi.
Hòn đá nhỏ đang mở đường giúp hắn!
"Giết một tên, nếu để những người khác bỏ chạy thì sẽ không dễ xử lý!"
"Thế nhưng nếu chúng muốn chạy thì cũng là chuyện tốt, chạy đi thì áp lực càng nhỏ hơn, giết hết rồi cấp tốc rút lui. Nếu để tên nào chạy mất vậy thì cứ để chúng chạy, sáu tên đang phong ấn Bách Chiến không dễ chạy, lực lượng đại đạo còn đang bị phong ấn, muốn chạy thì cũng là hai vị cường giả chân đạo kia!"
Mục tiêu của Tô Vũ chính là sáu vị ngụy đạo.
Về phần hai vị chân đạo, chạy thì cứ chạy, dù sao hy vọng giết hai tên đó không quá lớn.
Hắn nhanh chóng tới gần vị cường giả giữa sườn núi, khoảng cách cũng dần dần rút ngắn.
Ngọn núi này rất lớn!
Từ chân núi đến sườn núi cách chừng mấy vạn mét. Rất nhanh, khoảng cách đôi bên đang không ngừng rút ngắn.
5000 mét, 3000 mét...
Tô Vũ mở Thiên Môn quan sát động tĩnh đại đạo.
Mở Thiên Môn thì hết thảy đều lộ rõ, liệu đối phương có phát hiện mình mà vẫn giả bộ như chưa phát hiện hay không thì đều có thể nhìn ra từ sự dao động của đại đạo.
Lực lượng đại đạo của đối phương vẫn bình ổn, hiển nhiên là cũng không nhận thấy được 8ì.
Có Thiên Môn quả thực rất đáng sợ.
Ngươi chỉ cần không chú ý, cảm thấy không ai có thể nhìn thấy lực lượng đại đạo của mình, thế rồi một chút ý nghĩ, tâm tư của ngươi đều sẽ bại lộ triệt để.
"Không phát hiện được ta!"
Tô Vũ nhẹ nhàng thổ ra.
Giờ phút này, hắn thậm chí có thể nhìn thấy bà lão giữa sườn núi.
"Thần tộc?"
Tô Vũ hơi ngoài ý muốn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được cường giả đỉnh cấp của Thần tộc, hay lắm, cuối cùng ta cũng có thể giết Thần tộc rồi!
2000 mét!
Tô Vũ càng ngày càng tới gần.
1000 mét!
Đây là một khoảng cách ngắn đến không thể ngắn hơn, đối với Hợp Đạo mà nói, bị người khác tiến lại gần ngàn mét thì cơ hồ chẳng khác nào mặt dán mặt với nhau.
Trên bình đài giữa sườn núi.
Bà lão đột ngột mở mắt, trong lòng bà rung động, vội nhìn xuống phía dưới một chút rồi khẽ nhíu mày.
Không có động tĩnh!
Bà cấp tốc quan sát tứ phương, nơi xa, quy tắc chỉ lực còn đang bạo động, đó là do Đạo Vũ đang đi tuần tra, khoảng cách tới chỗ bà cũng không quá lớn, bởi vì vị này vừa tuần tra qua chỗ bà.
8 vị Thiên Vương giữ khoảng cách không quá xa nhau, vài giây đồng hỏ tất nhiên có thể chạy đến được.
"Ta sao thế này?"
Nghĩ nhiều rồi ư?
Bà lão thầm nghĩ, vừa rồi bà còn khuyên nhủ Đạo Vũ không nên quá lo lắng, giờ thì chính bà lại làm ngược lại, đúng là cổ quái.
"Đạo Vũ huynh!"
Bà ta bỗng nhiên hô một tiếng, hại Tô Vũ giật mình, còn tưởng rằng đã bị phát hiện, hắn vừa định lao lên động thủ, bất quá xem xét lực lượng đại đạo của bà lão này vẫn bình ổn, cũng không hề có lòng phòng ngự nên lại nhẹ nhàng thở ra.
Chờ một chút!
Chờ tên Đạo Vũ kia cút xa ra thì mình hãng động thủ.
"Ngự Lôi đạo hữu có việc gì à?"
Phương xa, Đạo Vũ quay đầu nhìn về bên đây, khẽ nở nụ cười.
Bà lão nghĩ nghĩ rồi mở miệng: "Không có gì, chỉ là nhớ tới mấy ngày trước đây đã nói muốn tổ chức vạn tộc nghị hội, chẳng biết lúc nào thì bắt đầu?"
"Đại khái còn hơn một tháng nữa"
Đạo Vũ cách không cười nói: "Rất nhanh thôi, nhưng chúng ta không cần tham dự, dù sao nhiệm vụ của chúng ta cũng rất trọng yếu"
"Nên thế"
Bà lão khẽ gật đầu, hàn huyên vài câu cùng Đạo Vũ xong, một chút rung động mới nãy đã được dẹp yên.
Tự mình dọa mình!
Phong Ấn sơn cực kỳ sâm nghiêm, Đạo Vũ còn đang ở kế bên, mình lại nghĩ gì thế?
Nơi xa, Đạo Vũ mỉm cười quay đầu nhìn về một phương hướng khác rồi bay đi.
"Cường sát!"
Mà ngay một khắc ấy, trong Văn Minh Chí, Lam Thiên bọn hắn đều nghe được thanh âm của Tô Vũ.
Cường sát!
Tô Vũ không định trấn áp bà lão, bằng không, nếu hù chạy mấy vị cường giả ngụy đạo khác sẽ không tốt.
Một vị Thiên Vương với hơn phân nửa thực lực đều đang phải trấn áp Bách Chiến, có Tô Vũ và Lam Thiên ở đây thì chiến lực còn mạnh hơn khi giết Huyết Long Hầu nhiều, chẳng lẽ còn giết không được bà lão này?
Văn Minh Chí tức khắc mở ra, một nhóm người tính cả Tô Vũ, trọn vẹn 11 vị cường giả xuất hiện trong nháy mắt.
Quy tắc chỉ lực nổ tung!
Lúc bấy giờ, 11 tôn cường giả áo đen đều đốc toàn lực ứng phó, không hề có ý định lưu thủ.
Đám người Định Quân Hầu thậm chí còn bắt đầu thiêu đốt tỉnh huyết.
Lực lượng cường đại như thế tụ tập cùng một chõ, hiển nhiên chiến cuộc bạo phát trong tích tắc!
Giữa sườn núi, bà lão mới trò chuyện với Đạo Vũ xong, vừa an tâm một thoáng, nháy mắt bỗng nhiên trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Cả người bà ngây ra.
Nguy hiểm!
Vô cùng nguy hiểm!
Nguy cơ tử vong bủa vây!
Nguy cơ như thế này từng xuất hiện khi nào, cụ thể là bao nhiêu năm trước thì bà đã sớm quên mất rồi.
"Nguy...- Bà ta còn chưa kịp hét nên lời, chưa kịp cảnh cáo một tiếng thì đã không còn kịp!
Bà bị người ta áp sát bên cạnh!
Thế mà bà lại không hề mảy may phát hiện!
Mà giờ khắc này, Đại Minh vương cũng ném ra một đại trận, một cái chớp mắt, phong cấm toàn bộ Phong Ấn sơn. Đại trận không quá mạnh, nhưng đủ để ngăn cản khí tức các cường giả khi đại chiến tiết ra ngoài.
Những nơi khác cấp tốc có phản ứng, tốc độ đều cực nhanh.
Dẫu sao nơi này đều là đỉnh cấp cường giả.
Cơ hồ không có bất cứ ai chẳn chờ mà đều vội vã bay ngay tới phía sườn núi, Đạo Vũ là vị có tốc độ nhanh nhất, khoảng cách gần nhất, y vừa mới chuyển đầu đã cảm ứng được bạo động bèn lập tức trở lại, bay tới ngay bên này.
Hai ba giây, y tuyệt đối có thể đuổi tới!
Nhưng mà bà lão kia có thể chống đỡ nổi hai ba giây sao?
Hiển nhiên là không có khả năng!
Bị Tô Vũ áp sát bên người, nhiều vị cường giả đỉnh cấp đồng loạt ra tay, bà lão lại không hề đề phòng, lực lượng đại đạo còn đang trấn áp Bách Chiến, hiện giờ nhiều nhất thì bà ta cũng chỉ có thể so với Hợp Đạo nhị đẳng, há có thể địch nổi nhiều cường giả như vậy?
Âm!
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, chấn động thiên địa!
Quy tắc chỉ lực chưa kịp nổ tung, bà lão thậm chí còn bảo trì tư thế ngồi xếp bằng thì đã bị nhóm Tô Vũ liên thủ trực tiếp đánh cho thân thể bạo liệt!
Biển ý chí vừa hiện ra liền bị dư ba của cuộc chiến chấn cho nổ bung bét, chia năm xẻ bảy!
Chết Chết nhanh đến mức khó mà tin nổi!
Đạo Vũ đang vọt tới được một nửa liền biến sắc, sau một khắc, y nổi giận gầm lên một tiếng: "Hỗn trướng, giết bọn chúng!"