Phong Ấn sơn.
Tô Vũ cấp tốc xé rách thời không trường hà để bỏ trốn.
Mà ngay khi hắn rời đi, một bóng người chợt xuất hiện, mang theo lực lượng đại địa nồng đậm, nhìn thấy Bách Chiến đang giấy giụa phá nốt chỗ xiềng xích cuối cùng thì ánh mắt liền chợt trở nên lạnh lẽo: "Muốn chạy?"
Không có cửa đâu!
Một quyền đánh xuống, đồng thời một ngọn núi to lớn trấn áp mà tới.
Người khổng lồ này nện ra một quyền xong liền quát lên: "Ma Thiên Tôn, mau vào thời không trường hà chặn đường những tên kia!"
Nơi xa, một cường giả tóc tím chính là vị tới từ ngọn núi cao kia hiện ra, tóc tím bay phất phơ, ông ta khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Một trận chiến lại chết 9 tôn Chuẩn Vương!
Tổn thất này... không cách nào tưởng tượng nổi!
Những người kia tuy đã trốn vào thời không trường hà, nhưng ông tuyệt đối không thể bỏ qua được.
"Minh Thiên Tôn, hiệp trợ bọn hắn bắt lấy Bách Chiến, không được thì giết!"
Cường giả tóc tím khẽ quát một tiếng, nhìn về phía một phương hướng khác, ở đó có một tôn cường giả đến từ dòng sông đang đạp không lao tới, hàn khí vô cùng băng lãnh, nghe vậy vị này bèn gật đầu: "Được! Ngươi đuổi theo giết những tên kia đi!"
Ba đại cường giả đã có mặt, cộng thêm Ma Thiên Hầu thì trọn vẹn có bốn vị đỉnh cấp cường giả hiển hiện!
Cường giả tóc tím xé rách thời không trường hà, gấp gáp đuổi theo đám người Tô Vũ.
Mặc dù đối phương có hai tôn Chuẩn Vương nhưng ông ta chẳng quan tâm!
Những tên kia sẽ không thể thoát!
Ông nhất định sẽ giết sạch chúng!
Mà Bách Chiến vương giờ phút này cũng đã triệt để thanh tỉnh, thấy tình hình trước mắt khiến hắn ta cực kỳ phẫn nộ, bởi vì hai vị cường giả mới xuất hiện đã nhanh chóng phối hợp với Ma Thiên Hầu, ba vị cường giả đỉnh cấp cùng nhau đánh tới chỗ hắn!
"Đáng chết!"
Bách Chiến nổi giận gầm lên!
Hỗn đản khốn kiếp!
Đạo Nguyên chi địa đều là người của bọn chúng!
"Giết!"
Bách Chiến điên cuồng phá vây!
Hắn đang giao chiến cùng ba đại cường giả đến nỗi thiên băng địa liệt, bỗng dưng hắn cảm nhận được một đạo khí tức tương đối quen thuộc, vội quát: "Tam Nguyệt, giúp ta!"
Đúng vậy, hắn cảm nhận được khí tức của Tam Nguyệt.
Nơi xa.
Tam Nguyệt khiêng cây trúc lớn nhìn thoáng qua, thử cảm thụ một phen, ở gần đây có một đạo khí tức nổi lên.
Không chỉ khí tức của cường giả cấp Thiên Vương bốc lên mà còn có rất nhiều Hợp Đạo cấp tốc lao đến!
Tam Nguyệt phán đoán thế cục một thoáng, trong nháy mắt lão lựa chọn từ bỏ.
Cứu không được!
Bách Chiến là mục tiêu chính của mọi người, quá nhiều kẻ mạnh tụ lại, dù lão nhúng tay thì cũng vô pháp thay đổi thế cục.
Tam Nguyệt nhanh chóng rời đi.
Không thể xen vào!
Cứu người thì cũng phải nhìn cơ hội, nếu cơ hội phù hợp thì lão rất nguyện ý xuất thủ, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Bách Chiến quả là đồ đân, khi vừa phá phong sao không lo trốn đi luôn?
Trốn đi rồi đánh du kích, có cơ hội phù hợp thì lão vẫn có hi vọng nhúng tay cứu viện, sau đó liên hợp với Bách Chiến, chỉ cần không bị vây quét thì sẽ có cơ hội thoát đi.
"Bách Chiến đúng là đần độn... Aiz!"
Tam Nguyệt rời đi, mà gần chỗ lão chợt hiện ra một thân ảnh, mang theo vẻ ngưng trọng, tiếp đó thì nhẹ nhàng thổ ra.
Tam Nguyệt đã lựa chọn rời đi!
Đây là chuyện tốt.
Nếu không một khi Tam Nguyệt lựa chọn phối hợp với Bách Chiến thì có lẽ hôm nay sẽ xuất hiện tổn thất cực lớn.
Thân ảnh vừa hiển hiện nhìn thoáng qua hướng Tam Nguyệt biến mất, hơi hơi nheo mắt, không nói gì thêm nữa, cấp tốc bay về hướng Phong Ấn sơn xa xa!
Đi vây giết Bách Chiến!
Nếu không cách nào phong ấn được tên kia thì cứ giết hắn!
Đáng chết, Hỗn Độn nhất tộc!
Lần này thế mà lại để chúng phá võ phong ấn giam câm Bách Chiến, đã vậy còn đánh chết tám tôn Chuẩn Vương!
Đối phương thì chỉ chết một tôn cường giả Chuẩn Vương mà thôi!
Hi vọng Ma Thiên Tôn có thể đuổi kịp những tên kia, đánh chết lũ hỗn đản ấy!
Giờ khắc này, chín đóa pháo hoa to lớn không ngừng khuếch tán.
Chín vị có thực lực đỉnh cao trong vạn giới, hôm nay đồng thời vẫn lạc.
Ở Trúc Sơn.
Một hỏi lâu sau, đám người Cự Trúc Hầu mới cảm nhận được động tĩnh.
Cự Trúc Hầu vội vã bay ra ngoài, những vị khác cũng như thế, một loạt Thực Thiết Thú nhao nhao đằng không, nhìn về hướng Đạo Nguyên chi địa.
Sau một khắc, 'rắc' một tiếng.
Một loạt cái miệng há lớn, thanh âm há to đến nỗi cằm muốn trật khớp vang lên.
Tứ Nguyệt, Ngũ Nguyệt, Cửu Nguyệt, Viên Nguyệt cộng thêm Cự Trúc Hầu đều há to miệng nhìn về cũng một phương.
Hai mắt tròn xoe của Cự Trúc Hầu trừng lớn, cây trúc đang cắn dở trong miệng cũng tự động rơi xuống.
Ông mở to hai mắt mà nhìn, đột nhiên lại ngó qua Cửu Nguyệt, miệng há rồi đóng, nửa ngày vẫn không phát ra thanh âm, qua một hỏi lâu, thanh âm khô khốc mới cất lên:
"Hình như... Chết 9 tôn Chuẩn Vương?"
Ta nhìn lầm sao?
Đệt!
Cự Trúc Hầu trừng lớn con mắt đến nỗi không cách nào thu hôi.
Có liên quan tới đám Tô Vũ không?
Không có khả năng!
Không có khả năng... nhỉ?
Bên phía Tô Vũ mới chỉ có một vị Chuẩn Vương cảnh, dù có tự bạo thì cũng không có khả năng giết nhiều Chuẩn Vương của vạn tộc như vậy!
Cửu Nguyệt cũng kinh ngạc, y vội vàng nhìn thoáng qua cây trúc nhỏ trên tay mình, rất nhanh đã nhẹ nhàng thở ra, Lam Thiên vẫn chưa chết.
Nói như vậy, trong số Chuẩn Vương vẫn lạc không có Lam Thiên.
Nếu Lam Thiên không chết vậy thì tức là không có liên quan gì rồi.
Mà cây trúc nhô bỗng nhiên toát ra một con mắt, há miệng nói: "Vũ Hoàng bảo ta chuyển lời, thoải mái không? Thoải mái thì nhớ nghe lời, gặp lại sau!"
Bịch một tiếng, cây trúc nổ tung!
Cửu Nguyệt biến sắc: "Có lẽ bọn họ gặp nguy hiểm rồi!"
Cự Trúc Hầu ngập ngừng, nửa ngày sau mới khô cằn nói: "Giết chết chín vị Chuẩn Vương... mà tên này vẫn chưa chết?"
Nguy hiểm, đây không phải là điều tất nhiên sao?
Lão tử ở tận đây mà còn cảm nhận được mấy cỗ khí tức cực kỳ cường hãn bay lên!
Có phải Đạo Nguyên chi địa bị đánh nổ rồi không?
Giờ khắc này, một loạt Thực Thiết Thú đều rung động đến tột đỉnh.
Sao bọn gia hỏa Nhân tộc ấy có thể làm được?
Như thế thì còn có thể sống sót trở về nữa không?
Cự Trúc Hầu xoa xoa mồ hôi thấm ướt trán, lại nhìn Cửu Nguyệt, ánh mắt đây cổ quái, "Chắt trai ngoan của ta... Ngươi nói Vũ Hoàng kia là kẻ có thù tất báo! Nếu hắn còn sống trở về... liệu có trả thù ta hay không?"
Ta nghĩ gì mà lại đòi đối phương đi giết ba vị Hợp Đạo nhỉ, đệt, người ta chạy đi giết Thiên Vương luôn rồi kìa!
Còn không chỉ một hai người!
Tên này... Quá tàn nhẫn!
Ta sợ Tô Vũ mà còn sống sẽ trở về trả thù ta!
Cây trúc Lam Thiên đã phát nổ, hiển nhiên bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Cửu Nguyệt vẫn đang trừng mắt, nữa ngày sau mới lên tiếng trấn an: "Lão tổ đừng sợ, về sau nghe ta là được, đại quyền của Thực Thiết tộc cứ giao cho ta đi. Ta và Vũ Hoàng là cùng một bọn. Tứ Nguyệt, Ngũ Nguyệt lão tổ và cả ngài nữa đều thoái vị là xong, để ta làm lão đại của Thực Thiết tộc thì sẽ không còn vấn đề gì hết!"
Cả đám Thực Thiết Thú trong nháy mắt nhìn về phía y, lời này... thật là nhiều ý tứ!
Ngươi muốn đoạt quyền đúng không?
Nhất thời, đảm Thực Thiết Thú bỗng thấy hoảng hốt, lại nhìn chín đóa pháo hoa còn đang chiếu rọi trên cao, Cự Trúc Hầu khẽ gật đâu: "Được!"
Tứ Nguyệt và Ngũ Nguyệt liếc nhìn nhau, không lên tiếng.
Ngài nói sao thì là vậy đi!
Đám người Tô Vũ kia đều quá điên cuồng, họ cũng thấy sợ.
Cửu Nguyệt thổn thức không thôi!
Thật à? Ta Ta trở thành lão đại rồi à?
Tư vị này, cảm giác này, vị trí lão đại này tới quá nhanh, tới quá đơn giản.
Không có cách nào cả, Vũ Hoàng quá điên cuồng, lão tổ đều bị hù dọa rồi.
Bảo hắn giết ba vị Hợp Đạo, hắn lại chạy đi giết 9 tôn Chuẩn Vương!
Đổi thành ai thì cũng phải sợ mất mật.
"Hi vọng Vũ Hoàng có thể bình an trở vẻ!"
Cửu Nguyệt thầm cầu nguyện một câu, Lam Thiên truyền lời xong thì cây trúc bèn phát nổ, hiển nhiên bọn họ đã gặp nguy hiểm, không thể tiếp tục duy trì phân thân!