Tầng bảy.
Phân thân ý chí của Võ Hoàng đang du đãng trong không trung.
Bỗng nhiên, cửa mở ra, sau một khắc, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.
Sắc mặt Võ Hoàng khẽ biến một thoáng.
Là Tô VũI Gia hỏa này tiến bộ nhanh thật, chỉ mới không gặp có mấy ngày mà đã mang đến cho lão cảm giác hắn nắm giữ ít nhất cũng phải quá nửa Bút đạo.
"Võ Hoàng, đã lâu không gặp!"
Thật sự lâu lắm rồi sao?
Võ Hoàng trầm mặc, không lâu, kỳ thật vài ngày trước lão mới giao phong với Tô Vũ, chính là lúc mà Lam Thiên mở đạo!
Lân đó lão đã bị thất thế.
Tô Vũ cực kỳ bá đạo, nhìn thấy lão bèn trực tiếp nện xuống một ấn, không cho lão có cơ hội mở miệng.
Võ Hoàng cũng coi như là kê chứng kiến Tô Vũ từng bước trưởng thành.
Ngắn ngủi chỉ trong một năm, Tô Vũ từ lần đầu tiên tiến vào giết Nhật Nguyệt cửu trọng cũng khó, đến bây giờ thì chỉ sợ hắn đã có thực lực Chuẩn Vương.
Lúc trước Tô Vũ từng bảo: Ngươi có giải phong thoát ra thì ta cũng không sợ!
Lão cảm thấy tiểu tử này chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nhưng hôm nay gặp lại, sắc mặt Võ Hoàng nặng nề hơn rất nhiều, đợi ta phá phong ra, gia hỏa này thật sự sẽ không có cách nào địch nổi mình ư?
"Tô Vũ!"
Võ Hoàng nhìn chằm chằm Tô Vũ, ánh mắt biến ảo: "Ngươi từ tầng chín xuống đây ư?"
Tô Vũ thản nhiên thừa nhận: "Không sai."
Nói rồi hắn vung tay lên, một cái bàn và hai cái ghế dựa xuất hiện.
"Ngồi xuống uống chén trà, trò chuyện với ta một lát đi" Tô Vũ đưa tay làm động tác mời. "Võ Hoàng không muốn xé mặt với ta vào lúc này chứ? Đương nhiên, hiện tại ta cũng không có thời gian để ý tới Võ Hoàng"
Sắc mặt Võ Hoàng lạnh lẽo: "Dù ta và ngươi vạch mặt thì lại có thể thế nào? Ngươi còn có thể giết bản Hoàng hay sao?"
Tô Vũ cười khẽ: "Khó mà nói, không giết được ngươi thì ngươi cũng chẳng dễ chịu gì, không phải sao? Được rồi, Võ Hoàng tội gì phải như thế, ngồi xuống nói chuyện phiếm vài câu đi, người của ta đang ở phía trên thu thập một vài thứ, chờ họ làm xong, ta tự nhiên sẽ rời đi, sẽ không dây dưa nhiều với Võ Hoàng"
Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng, đạp không lướt qua, ngôi xuống ghế dựa.
Tô Vũ mỉm cười, nhanh chóng ngồi xuống đối diện.
Sau đó hắn liếc nhìn về phía Thông Thiên Hầu, Thông Thiên Hầu hiểu ý bèn hấp tấp chạy tới, thuần thục pha trà.
Lúc này Tô Vũ mới nhìn về phía Võ Hoàng, tươi cười mở miệng: "Võ Hoàng có ngươi ta hồi một ít chuyện không?"
Võ Hoàng thờ ơ nhìn hắn, không buồn đáp trả.
Tô Vũ khẽ cong khóe môi: "Ta hỏi ngươi một số việc, ngươi cũng có thể hỏi ta một số việc"
Võ Hoàng giễu cợt: "Thứ ngươi biết, ta không cần biết!"
Tô Vũ tiện tay gõ gõ lên mặt bàn: "Nói vậy là Nhân Hoàng đi đâu, ngươi cũng không muốn biết à? Võ vương đi đâu, ngươi cũng không muốn biết? Hiện tại tình huống của vạn giới như thế nào, cường giả có những ai ngươi cũng không muốn để tâm sao?"
Tô Vũ cảm lấy tách trà mà Thông Thiên Hầu vừa pha xong, nhấp một ngụm nhỏ, đoạn nói: "Võ Hoàng, ngươi quá lạc hậu! Mười mấy vạn năm trôi qua, ngươi có thể tiếp thu được bao nhiêu tin tức? Luôn có thứ mà ngươi không biết, không phải sao?"
Võ Hoàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lão vẫn đồng ý: "Ngươi nói đúng, vậy ngươi hồi ta một vấn đề, bản tọa cũng sẽ hỏi ngươi một vấn đề!"
Dứt lời, lão bèn bổ sung: "Phải trả lời thành thật!"
Tô Vũ bật cười: "Không yên lòng về ta đến thế cơ à?"
Võ Hoàng không thèm đáp.
Tô Vũ cũng không để ý, vào thẳng vấn đẻ: "Vậy trước tiên ta hỏi Võ Hoàng một chuyện.
Ở thời kỳ Thái Cổ, cường giả hẳn là cũng không ít, Văn vương bọn họ đều xem như cường giả cuối thời Thái Cổ. Vậy thì định nghĩa của thời đại Thái Cổ là gì?"
Võ Hoàng nhíu mày: "Ý ngươi nói là khởi nguyên?"
Tô Vũ gật đầu.
Võ Hoàng ngẫm nghĩ, nửa ngày sau mới đáp: "Thái Cổ... Thái Cổ trong miệng ngươi kỳ thật chính là thời đại trước của chúng ta, thời đại đó vạn tộc tranh phong, tương đối hỗn loạn, nếu muốn nói về nguyên nhân hoặc là sự kiện gì làm tiêu chí để đánh dấu giai đoạn Thái Cổ thì hẳn là hẳn là khi Tử Linh giới xuất hiện"
Lão cũng không quá chắc chắn, nhưng vẫn giải thích: "Bởi vì chúng ta cũng không trải qua thời kỳ đó, thời kỳ này có hai thuyết pháp, từ góc độ Nhân tộc mà nói, kỳ thật đó là khi Nhân tổ dẫn đầu Nhân tộc quật khởi, đây coi như là khởi nguyên của Thái Cổ! Dưới góc độ của vạn tộc thì thì là khi Tử Linh giới vực xuất hiện, đây coi như là lúc Thái Cổ bắt đầu"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ nhúc nhích: "Ý của ngươi là Nhân tổ bắt nguồn từ Thái Cổ, là cường giả cùng thời với chủ nhân của Tử Linh đại đạo?"
Võ Hoàng gật đầu.
Tô Vũ còn muốn hỏi thêm, Võ vương đã chặn lại: "Ta trả lời rồi, đến lượt ta hồi!"
Tô Vũ hất cằm: "Ngươi hỏi đi"
"Thái Sơn đang ở đâu?"
Tô Vũ phì cười, biết ngay là lão muốn hồi cái này mà, hắn bèn đáp: "Võ vương và cả Văn vương, Thời Gian sư, ba người bọn họ đều đang ở cùng một chỗ, cụ thể ở đâu thì ta không biết"
Võ Hoàng lộ ra sắc mặt băng hàn.
Tô Vũ thản nhiên nói: "Đừng nóng giận, nóng giận hại đến thân thể! Kỳ thật cụ thể ở đâu không trọng yếu, trọng yếu là ba người bọn họ đều đang phải ngày đêm chiến đấu, mà còn phải tao ngộ kê địch cực mạnh, Võ vương có lẽ đã chết rồi! Ít năm trước Thời Gian sư đã không chịu nổi, ngươi biết Thời Gian sư không?"
"Không biết!"
Võ Hoàng trực tiếp phủ định.
Tô Vũ cười nói: "Muội muội của Văn vương, cũng là một tôn cường giả tuyệt thế, trong mắt của ta thì ngươi không xứng để xách giày cho nàng"
Vẻ mặt Võ Hoàng cực lạnh.
Tô Vũ nhướng mày: "Nhìn ta như vậy làm gì? Lời nói thật mà thôi! Trong mắt ta thì chỉ có mỗi Nhân Hoàng là có thể so sánh với Thời Gian sư. Tứ Cực Nhân vương cũng đều kém hơn một chút, làm sao, ngươi cảm thấy ngươi mạnh hơn Tứ Cực Nhân vương à?"
Võ Hoàng cau mày: "Ngươi nói nghiêm túc sao? Muội muội của Văn vương lợi hại như vậy thì sao bản tọa lại chưa từng nghe đến?"
"Ngươi cô lậu quả văn (1), đương nhiên sẽ không biết" Tô Vũ tặc lưỡi. "Ta chỉ nói rằng ta biết ba vị này đang ở cùng một chỗ, mà có lẽ Thời Gian sư đã phát hiện nguy hiểm gì đó, trên tổng thể vẫn liên quan tới thời không trường hà. Thời Gian sư du đãng khắp thời không trường hà, kiến thức vô song, có thể là nàng đã phát hiện cái gì nên mới tao ngộ nguy cơ. Văn vương cùng Võ vương đều đi nghĩ cách cứu viện nàng"
Nói xong, hắn khẽ cười: "Tin tức này thế nào? Ba đại cường giả tuyệt thế đều bị bao vây, thậm chí là đã bị giết, ngươi cảm thấy ngươi đi tìm thì có thể làm được gì?"
Võ Hoàng giật mình.
Ba đại cường giả tuyệt thế trong miệng Tô Vũ thì có lẽ Võ vương là vị kém nhất, hắn nói Thời Gian sư lợi hại hơn cả Văn vương, bây giờ còn nói ba người đều gặp nguy hiểm, thậm chí là đã chết rồi.
Vậy thì dù lão biết bọn họ ở đâu, đi đến nơi đó thì lại có thể thế nào?
Cô lậu quả văn: học vấn hạn hẹp, kiến thức ít ỏi, quê mùa