Một lát sau, Tô Vũ và một đám người bước vào trong cửa.
Theo lực lượng dao động, mọi người chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện tại Tử Linh giới.
Mà ngay khi họ xuất hiện, khí tức sinh linh rung chuyển, Tử Linh trường hà cũng bắt đầu rung chuyển theo.
Lam Thiên vung tay lên, tử khí tràn ngập che đậy sinh khí.
Tô Vũ cũng lấy Nhân Chủ ấn ra, dùng nó che lấp khí tức của mọi người.
Hắn cần phải tránh kích thích Tử Linh thiên hà rung chuyển, bên kia gần đây đã ra đời không ít cường giả Tử Linh.
Bọn hắn vừa xuất hiện không lâu đã truyền đến một cỗ khí tức Tử Linh cường hãn, đám người Định Quân Hầu đều khẩn trương muốn chết, đây chính là Tử Linh giới vực, tuy trước đó Tô Vũ đã nói nơi này là địa bàn của hắn, thế nhưng...
Không chờ bọn họ kịp nhưng nhị gì, cách thật xa, thanh âm hưng phấn của Lam Sơn Hầu đã vang lên: "Bệ hạ!"
Tốc độ của Lam Sơn Hầu cực nhanh, lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh đã hiển hiện, quỳ một chân trên đất, kích động hỏi thăm: "Tham kiến bệ hạt! Bệ hạ trở về lúc nào vậy?"
"Lam Sơn?"
Có người bất ngờ hô nhỏ một tiếng, Lam Sơn Hầu ngẩng đầu nhìn lên, có vẻ như nhận ra đối phương nên cực kỳ mừng rõ: "Anh Vũ? Ngươi còn sống sao?"
Anh Vũ tướng quân cũng vui vẻ tiến lên: "Trước đó ta nghe nói ngươi đang ở Tử Linh giới vực, còn tưởng rằng... "
Khuôn mặt đen thui của Lam Sơn Hầu lộ ra nét vui mừng: "Nhiều năm không gặp, Anh Vũ, ngươi cũng đi theo bệ hạ rồi à?"
Anh Vũ tướng quân không biết nên nói gì, ngươi vừa thấy mặt liền hỏi ta cái này, thật là vô nghĩa.
Lam Sơn Hầu lại không quan tâm những chuyện đó, nàng nói: "Chúc mừng bệ hạ dưới trướng lại tăng thêm chiến tướng! Năm xưa Anh Vũ cũng là một mãnh tướng, chỉ là thời vận không đủ, chậm chạp không cách nào bước vào Hợp Đạo nên mới chưa thể phong Hầu, nếu chết sớm như ta thì đã có thể truy phong rồi!"
Lời này sao nghe không thích hợp chút nào nhỉ?
Hóa ra Anh Vũ còn sống thì không xứng phong Hầu, chết rồi mới có thể truy phong?
Anh Vũ tướng quân hơi hậm hực: "Lam Sơn, những chuyện cũ rích ấy còn nhắc lại làm gì"
Lam Sơn Hầu cười nói: "Không, ta phải nói với bệ hạ một tiếng. Bệ hạ, năm đó Anh Vũ dũng mãnh thiện chiến nhưng lại khó phong Hầu! Nếu bệ hạ chấp chưởng chư thiên, Anh Vũ lại có công thì kính xin bệ hạ thưởng cho nàng một danh hào để làm tròn giấc mộng phong Hầu của nàng!"
Tô Vũ bật cười: "Mấy ngày không gặp, ngươi vừa gặp ta lại muốn xin phong tước thay kẻ khác rồi?"
Lam Sơn Hầu hưng phấn nói: "Chỉ là do nhìn thấy hảo hữu ngày xưa nên ta hơi kích động! Dù không cùng một doanh thì chuyện Anh Vũ thiện chiến chẳng cần nghi ngờ, năm xưa Anh Vũ vệ và Lam Sơn vệ đều nổi danh như nhau, thuộc hạ thấy nàng thì rất vui vẻ!"
Tô Vũ khoát tay: "Được, nể mặt Lam Sơn, nếu ngày sau Anh Vũ tướng quân có công thì sẽ không thiếu của ngươi một chức Hầu!"
"Đa tạ bệ hạ!"
Lam Sơn Hầu mừng rõ nhìn về phía Anh Vũ tướng quân, mà Anh Vũ tướng quân thì hơi mơ mơ hồ hồ, nửa ngày sau mới vội vàng nói: "Đa tạ Vũ Hoàng!"
Tô Vũ mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Mà Lam Sơn Hầu nhìn thoáng qua những người khác, nàng không nói gì nhiều, dù sao chẳng quá thân quen.
Đừng tưởng đều là cường giả thượng cổ thì ắt phải biết nhau hết, dù sao người thời đó rất nhiều, không phải người nào cũng sẽ quen thuộc.
Nàng không mấy ấn tượng với mấy vị ở đây, nhưng mà rất nhanh lại có mấy tôn Tử Linh Hầu đuổi tới.
Đám người Chính Dương Hầu lại khá thân quen với nhóm Hỏa Vân Hầu.
Rất nhanh, những lão nhân nhiều năm chưa gặp này đã vui về túm tụm trò chuyện.
Ở phía trước, Tô Vũ lại đang bàn chuyện chính sự với Lam Sơn Hầu và Hà Đồ.
Hà Đồ không có hứng thú đối với những vị cổ lão kia, lúc này y ngược lại hơi kích động vì chuyện khác, cấp tốc báo cáo: "Bệ hạ, ta đã tìm ra mấy học sinh của Văn vương rồi!
Bất quá họ mới vừa khôi phục nên không mấy tỉnh táo, hơi tương tự với Ngốc Ngốc trước kia, hẳn là gần đây Tử Linh trường hà không ngừng dao động nên mới có thể thức tỉnh!"
Y nói: "Chờ họ vững chắc bản tâm, tu luyện một thời gian thì sẽ khôi phục không ít ký "am ức:
Tô Vũ dặn dò: "Tìm được là tốt! Ngươi nhớ phải bảo hộ bọn họ Kĩ càng"
Tô Vũ rất xem trọng học trò của Văn vương, thế nên tâm tình hắn lúc này không tệ, "Những người này đều có thể tháo gỡ Bút đạo, cảm ngộ đại đạo ắt sẽ không yếu, sẽ có trợ giúp không nhỏ với việc chứng đạo của ta sắp tới! Thời đại bây giờ, kẻ chuyên tâm làm nghiên cứu quá ít!"
Tô Vũ thực sự rất coi trọng mấy vị tiền bối đó, về phần bọn họ có thực lực hay không thì chẳng cần để tâm.
Đầu óc có thể sử dụng là được!
Về sau hắn phải hợp vạn đạo, độ khó hiển nhiên không nhỏ, lần trước hắn cùng với đám người Lam Thiên đã nghiên cứu một chút về Hỗn Độn đạo, trong Hỗn Độn đạo có rất nhiều thành phần chưa được chia tách ra, cũng chưa thể phân giải ra ngoài.
Chuyện này cần thời gian, cần lý giải sâu sắc đối với đại đạo.
Đáng tiếc Tô Vũ làm gì có thời giờ chuyên tâm đi nghiên cứu.
Nếu có thể tìm về hết mấy vị đỏ đệ của Văn vương, hoặc là dứt khoát phục sinh cho họ thì tất nhiên là sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc Tô Vũ mở đạo.
Hàn huyên một hồi, Nam vương cũng cảm ứng được Tô Vũ đến, rất nhanh bà đã đuổi tới.
Nam vương cao ngạo hơn Lam Sơn Hầu nhiều, chỉ lướt mắt nhìn qua đám Anh Vũ một lượt rồi chẳng để ý thêm, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Tô Vũ thì bà lại nở nụ cười ấm áp, tiến lên trò chuyện với hắn, hỏi thăm về chuyến đi lên thượng giới mấy ngày qua.
"Nam Thiên Vương!"
Giờ phút này, mấy vị cường giả thời thượng cổ đang bí mật truyền âm, Anh Vũ không quá thoải mái, lén lút nói xấu: "Bà ta kiêu ngạo quá, nhìn thấy chúng ta mà mặt cũng đen thui"
"Người ta vốn là mặt đen mà!"
Định Quân Hầu bật cười, truyền âm đáp. Rất nhanh gã lại nói: "Ai bảo người ta mạnh chứ! Vả lại địa vị cũng cao nữa, Tử Linh Tứ Thiên Vương dựa theo cấp bậc thì ngang hàng với Nhân vương! Hầu thượng cổ như chúng ta còn thấp hơn một bậc. Ngươi thì còn tính là thấp hơn nữa, một kẻ chỉ mới phong hào tướng quân như người thì người ta đề ý làm gì?
Lời này khiến Anh Vũ không phản bác được, nhưng nàng vẫn ngứa miệng đáp lại:
"Không nghe thấy sao? Sắp tới chư thiên nhất thống thì ta sẽ được phong Hầu!"
"Phong Hầu rồi thì ngươi vẫn thấp hơn Nam Thiên Vương một bậc!"
Định Quân Hầu tiếp tục đâm chọt một câu, Anh Vũ khó chịu thế nhưng cũng không có cách nào cả, bởi vì đây là sự thật.
Nàng hơi hậm hực.
Bấy giờ, Ám Ảnh Hầu xen vào: "Không nghĩ tới Nhân Chủ đã thực sự nắm giữ toàn bộ Tử Linh giới vực! Ngoại trừ thời thượng cổ ra thì mấy triều tịch trước cũng không có ai đám qua lại Tử Linh giới vực không kiêng nể gì như này!"
Một đám người sống dạo chơi thoải mái ở Tử Linh giới vực chính là chuyện lần đầu tiên có trong mười vạn năm qua.
Mấy người khác không nói gì, kỳ thật họ cũng đều thấy rõ, trong lòng ai nấy đều chấn kinh.
Cũng may, Tô Vũ trong một lần đã giết 8 tôn Thiên Vương, giúp cho năng lực chịu đựng của bọn họ tăng lên không ít.
Mà Vân Thủy Hầu thì lại liếc mắt trêu chọc nhìn Anh Vũ. Những người khác cũng thế, đều nhìn về phía Anh Vũ tướng quân như muốn nói: Khi đó không phải ngươi nói tân Nhân Chủ rất thảm sao? Không phải là con rối sao?
Ngươi nhìn kìa, người ta vừa đến Tử Linh giới vực thì cường giả nơi đây đều chen chúc tới bái kiến.
Nam vương hay Lam Sơn Hầu đều hệt như nhau, lúc đi chuyển họ đều không dám vượt qua một bước, Tô Vũ đi phía trước, hai vị kia theo phía sau. Nam Thiên Vương kiệt ngạo như thế nhưng giờ khắc này ở trước mặt Tô Vũ thì cũng phải cẩn trọng tuân thủ quy củ.
Anh Vũ không nói gì hết.
Nhìn cái gì vậy?
Đừng có nhìn, sao lúc đó ta biết được mọi chuyện là như thế này?