Trấn Nam Hầu trầm mặc một hỏi, sau đó ông khẽ gật đầu, có điều nghĩ tới một người, ông lại vội nói: "Còn Văn Khởi.. "
Tô Vũ từ chối thẳng: "Gã ư? Gã chỉ là tên quân sư quạt mo, ta phóng xuất gã, có lẽ gã sẽ giật dây ngươi làm chuyện gì đó. Tạm thời không thể thả, không phải gã thích làm quân sư sao? Ta thấy gã cũng có về rất có trí tuệ... Nếu gặp Bách Chiến, hoặc là Bách Chiến trốn ra được, ta sẽ để gã đi tìm hắn ta!"
".
Trấn Nam Hầu cười khổ: "Ngươi bảo Văn Khởi đi tìm Bách Chiến ư?"
Tô Vũ thản nhiên đáp: "Gã chưa chắc có được bao nhiêu bản lĩnh nhưng chủ ý xấu thì vẫn phải có, một bụng ý nghĩ xấu có khi sẽ là chuyện tốt! Bách Chiến quá ngu ngốc, dù thoát ra thì cũng dễ dàng bị hố! Mang tên quân sư kia theo, có lẽ còn có thể chế tạo chút động tĩnh!"
Trấn Nam Hầu biện minh thay: "Văn Khởi không phải người xấu"
Tô Vũ bật cười: "Có lẽ ngươi cho rằng như vậy, nhưng ta không muốn bởi vì một tên Văn Khởi lại sinh ra ngăn cách với Thực Thiết tộc, ngươi hiểu ý của ta không? Bao gồm cả ngươi cũng giống như vậy! Đồng dạng, ta muốn giết gà dọa khỉ, nói cho Nhân tộc, nói cho minh tộc biết rằng trong mắt ta, năng lực là quan trọng nhất, không phải cứ Nhân tộc thì nhất định sẽ quan trọng hơn minh tộc!"
Trấn Nam Hầu nghĩ ngợi chốc lát, than nhẹ một tiếng: "Tâ, tư của Nhân Chủ, ta có thể minh bạch"
"Hiểu là tốt nhất, không hiểu thì cũng đành vậy!"
Tô Vũ cười xòa, tiện tay ném ra một ít quy tắc chỉ lực: "Ngươi vào Nhân cảnh, tự mình tìm một chỗ ẩn tàng đi!"
Trấn Nam Hầu nhận vào tay, vừa muốn rời đi thì Tô Vũ bỗng gọi giật lại: "Chờ đã!"
Trấn Nam Hầu dừng bước, nhìn về phía Tô Vũ.
Giờ phút này, trong tay Tô Vũ xuất hiện một viên cầu rất lớn, Trấn Nam Hầu xem xét kĩ thì trong lòng thẩm giật mình.
"Tử khí?"
Ông hết sức kinh ngạc, bởi vì tử khí trong đây cực kỳ nhiều!
Tô Vũ giải thích: "Tử Linh thông đạo ở Nhân cảnh sẽ thông tới Quy Khư chi địa! Dùng để phòng ngừa vạn nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện thì trực tiếp mở lối đi này ra, dù sao trước khi chết cũng phải đem địch nhân lôi xuống nước cho ta! Tuy rằng cường giả Tử Linh ở Quy Khư chưa giải phong nhưng ở đó cũng có đến vài chục vị Tử Linh Hầu, còn có đám Bắc vương nữa... Hẳn là có thể giết chết cường giả đỉnh cấp của vạn tộc!"
Trấn Nam Hầu đột nhiên cảm giác được nhiệm vụ hắn giao cho ông quá lớn.
Nhất thời ông không dám nhận!
Ông chợt phát hiện vị Nhân Chủ mà mình chưa gặp được mấy lần này thật sự là một tên điên.
Thật đáng sợ!
Hắn thậm chí sắp xếp xong xuôi mọi sự, nếu xuất hiện cường giả vạn tộc đánh tới Nhân cảnh thì cũng có thể kéo chúng chôn cùng Nhân tộc.
Ông nuốt một ngụm nước bọt, mà Tô Vũ thì cười nói: "Thế nào? Đúng rồi, khi mở thông đạo thì hãy nhớ kỹ, tốt nhất phải ngăn chặn lối ra Nhân cảnh, đem Nhân cảnh hóa thành tuyệt địa! Không được thì ngươi cứ đứt khoát tự bạo xem có thể đem lối đi thông giữa Nhân cảnh và vạn giới nổ sập hay không... Để tất cả những cường địch xâm phạm chết sạch tại đây"
Trấn Nam Hầu nhấc lên ngàn cơn sóng dữ trong lòng: "Ngươi... Ngươi.. "
Tô Vũ nhướng mày: "Thế nào? Ta nói là vào lúc tuyệt lộ! Đến tuyệt lộ thì hẳn phải chết không cần nghi ngờ, cần gì để ý quá nữa, chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, vÌ sao lại muốn diệt tuyệt Nhân tộc? Nói nhảm, đều là tuyệt lộ, đồng quy vu tận với kẻ địch không tốt hơn sao?"
"Ta không điên!" Tô Vũ khẽ cười: "Nếu ta thật sự điên rồi thì ta đã sớm mở rộng Nhân cảnh, để vạn tộc giết vào, sau đó ngăn chặn lối ra Nhân tộc, tại Nhân cảnh thì mở Tử Linh thông đạo, để vạn tộc và Tử Linh giới đại chiến! Vạn tộc đấu với ta, ta có thể thắng là tốt nhất, nếu ta không thắng được... Vạn tộc cũng đừng hòng nhẹ nhõm! Thà làm ngọc võ chứ không làm ngói lành!"
Trấn Nam Hầu thật sự hơi sợ vị này.
Ông cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận viên cầu chứa vô số tử khí kia, đột nhiên ông cảm giác được thứ trên tay nặng tựa Thái Sơn.
Tay ông run rẩy dữ dội!
Ông sợ mình lỡ phá vỡ quả cầu này, đem vô số tử khí trong đó lộ ra, dẫn đến Nhân cảnh mở rộng lối đi Tử Linh, vô số Tử Linh giết ra... Vậy thì ngày đó sẽ thật sự là tận thết Trấn Nam Hầu nuốt một ngụm nước bọt, lại kiêng ky nhìn Tô Vũ.
Nếu gia hỏa này thắng thì tất cả đều vui vẻ.
Nếu hắn thua... Trấn Nam Hầu hoài nghi, vạn tộc đều sẽ phải xui xẻo!
Tô Vũ híp mắt cười nói: "Trấn Nam Hầu, an nguy của Nhân tộc tại hạ giới liền giao cho ngươi! Hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng! Ngươi và ta không quen, ta đem tương lai Nhân tộc đều phó thác cho ngươi! Đương nhiên, nếu Nhân tộc thật sự bị tiêu diệt... Ta sẽ không trở lại nữa, từ nay về sau, có lẽ ta cũng có thể thoát khỏi gông xiểng"
Trấn Nam Hầu cả gan, nhịn không được mà hỏi thành tiếng: "Ngươi... Ngươi ước gì ta là phản đỏ, đúng không? Nhân tộc bây giờ đã thành gánh nặng liên lụy ngươi. Nếu Nhân tộc bị hủy diệt, ngươi không cần phải canh giữ thứ nhược điểm như Nhân tộc này nữa.. "
"Ngươi sai rồi!"
Tô Vũ lắc đầu: "Ta không có ý nghĩ đó, ta chỉ đang nghĩ, nhân lực dù sao cũng sẽ có lúc tận, ta không thể không tin một ai, không thể cảm thấy ai cũng không phải người tốt, chỉ vậy thôi"
Trấn Nam Hầu cười khổ.
Chưa chắc, hắn nói là nói vậy, nhưng ông vẫn cảm thấy Tô Vũ chỉ ước gì mình là phản đồ.
Một khi Nhân cảnh hủy diệt, từ nay về sau, Tô Vũ căn bản không cần quản gì nữa, muốn giết người liền giết, không muốn thì tìm một chỗ để trốn, ai có thể bắt được hắn?
Tô Vũ xua tay: "Cứ như vậy đi, đi đi thôi! Ta sẽ đem thân thích và bằng hữu đến thượng giới, mổ sở nghiên cứu làm một vài nghiên cứu trên đó, những Nhân tộc còn lại đều giao cho ngươi!"
Sắc mặt Trấn Nam Hầu càng thêm tái nhợt: "Chuyện này... Nhân Chủ muốn đem người nhà đi luôn sao?"
"Đương nhiên!"
Tô Vũ cười tủm tỉm: "Sao ta có thể để bằng hữu thân thích lại cho ngươi được? Nếu ngươi mở Tử Linh thông đạo, không phải họ đều chết cả à?"
Trấn Nam Hầu càng thêm đắng chát: "Ta hiểu rồi, Nhân Chủ yên tâm, trừ khi Nhân tộc thật sự không còn cách nào ngăn cản, sắp sửa phải diệt tộc, nếu không ta tuyệt đối sẽ không mở Tử Linh thông đạo!"
Quá hốt "Đi thôi!"
Trấn Nam Hầu bất đắc dĩ, thân ảnh lóe lên một cái rồi biến mất ngay tại chỗ.
Một lát sau, Vạn Thiên Thánh tiến vào, cười nói: "Dọa ông ta sợ thảm rồi"
Nói rồi ông lại tỏ vẻ ý vị thâm trường: "Không phải ngươi thật sự có tính toán này đấy chứ?"
Lòng dạ của tiểu tử Tô Vũ quá đen. Ai biết đâu được. Nếu hắn thật sự có tính toán này... Ông nhịn không được nói: "Viên cầu kia sẽ không tự mình phát nổ đúng không?"
Tô Vũ trợn trắng mắt: "Phủ trưởng, ngài nói vậy là có ý gì?"
"Để Trấn Nam Hầu nghe được, chẳng phải ông ta sẽ sợ tè ra quần à?"
Nơi xa, Trấn Nam Hầu vừa rời đi đột nhiên lỗ tai khẽ động, sắc mặt trắng bệch, ông vội vàng nhìn viên câu trong tay, sắc mặt tái trắng, ông cắn răng, hạ quyết tâm đặt viên cầu vào bên trong biển ý chí.
Õ trong biển ý chí của ta, dù cho phát nổ thì cũng bạo biển ý chí của ta trước!
Thật đáng sợ!
Ông phát hiện tân Nhân Chủ đúng là ma quỷ!