Nguyệt Hạo khẽ cười: "Vũ Hi, tới triều tịch này rồi, nếu chúng ta đã xuất thế thì chứng tỏ... Mọi chuyện cũng nên kết thúc"
Gã cảm khái: "Đúng là nên kết thúc. Trong 10 vạn năm, tộc ta tích lũy đủ nhiều, trong khi vạn tộc và Nhân tộc không ngừng tiêu hao, bọn họ đã cạn sạch vốn liếng từ thượng cổ, thượng cổ đã hoàn toàn trở thành quá khứ. Tử chiến là điều tất nhiên. Muốn nhất thống chư thiên thì phải trả giá"
Gã mỉm cười nhìn Vũ Hi: "Diệt Minh tộc xong hãy để lại chút dấu vết, cố tình hay vô ý đều được, phải cho vạn tộc biết rằng hung thủ là nhất mạch của người truyền lửa. Tin hay không không quan trọng, quan trọng là chứng minh một mạch này có tồn tại"
Vũ Hi gật đầu: "Ta đã biết"
Nàng nhìn về phía ba vị cường giả hai nam một nữ trong động, tính cả nàng là có 4 người, bọn họ đều là cường giả đỉnh cấp có thực lực Chuẩn Vương vô cùng cường hãn, hoặc nói đúng hơn toàn bộ người trong động đều là Chuẩn Vương.
Đây là sự cường đại của Thánh tộc.
4 cường giả cấp bậc Chuẩn Vương liên thủ đánh lén Minh tộc không có Thiên Tôn tọa trấn.
Vũ Hi mở miệng: "Thúc thúc, ta muốn điều động thêm 10 vị Hợp Đạo cảnh để liên thủ phong tỏa đạo tràng Minh tộc, tránh cho có kẻ trốn thoát"
"Được"
Nguyệt Hạo gật đầu, cười nói: "Đi thôi, đi nhanh về nhanh. Vạn tộc sẽ tấn công Hỗn Độn Sơn bất cứ lúc nào, đừng ham chiến, nhớ kỹ là phải một kích tất trúng, nếu thất bại thì nhanh chóng rút đi"
Trên mặt gã vẫn luôn mang theo ý cười: "Vạn tộc cảm thấy chúng ta chỉ biết ẩn thân trong Hỗn Độn Sơn chờ bọn họ tới giết, nhưng bọn họ vĩnh viễn không biết rằng, Nhân tộc giỏi nhất là phá vỡ lệ thường"
Vì sao chúng ta phải chờ các ngươi?
Bị động phòng thủ ư?
Đó không phải tác phong của Nhân tộc, từ thượng cổ đến nay, Nhân tộc hiếm khi bị động phòng thủ, dù đã phân ly nhưng Thánh tộc không phủ nhận chính mình là Nhân tộc, chỉ là bọn hắn là Nhân tộc cao cấp hơn mà thôi.
Vũ Hi tươi cười gật đầu: "Vậy thúc thúc chờ ở đây, chúng ta đi một lát rồi sẽ trở lại"
Dứt lời, nàng nhìn về phía mấy người rồi nhanh chóng biến mất.
3 vị cường giả cũng lập tức biến mất theo.
10 vị Hợp Đạo bên ngoài cùng rời đi, trong chớp mắt, 14 vị cường giả che giấu thiên cơ, tan biến khỏi nơi đây.
Đại Minh vương học khinh thiên chi trận từ Tử Yên, mà Tử Yên lại là một người thuộc chi mạch Ngục vương, hơn nữa ả còn không phải kẻ am hiểu trận pháp nhất.
Trong đám người vừa rời đi, U Trấn là kẻ chuyên nghiệp về trận pháp.
Ở trong Hỗn Độn Sơn, trên thân mấy vị cường giả đều mang theo khinh thiên chỉ trận loại nhỏ để tránh bị hỗn độn đại đạo bài xích.
Đại trận hoàn toàn giống với cái Tô Vũ phát hiện ở Đạo Thủy Sơn, chỉ là cái này thích hợp để mang trên người hơn.
Sau khi mấy người Vũ Hi rời đi, trong động chỉ còn lại vài người.
Bà lão lên tiếng lúc trước nhẹ giọng hỏi: "Nguyệt Hạo, tình huống Bách Chiến là thế nào?"
"Hắn ư?
Nguyệt Hạo hơi nhướng mày, sau đó cười nói: "Nguyệt La đang dụ hắn thâm nhập Hỗn Độn Sơn, tạm thời không cần quan tâm đến Bách Chiến, dù Nguyệt La không thể bắt được hắn thì cũng có thể kiểm chế hắn, không cho hắn nhúng tay vào chuyện khác.
Khi thâm nhập quá sâu vào trong Hỗn Độn Sơn, Bách Chiến muốn rời đi thì cũng không dễ dàng"
Mấy người khẽ gật đầu, bọn họ cũng cảm ứng được Bách Chiến và Nguyệt La đang thâm nhập Hỗn Độn Sơn.
Như vậy thì có thể tạm thời bỏ qua mối uy hiếp từ hắn.
Nguyệt Hạo nhẹ giọng nói: "Ta quan tâm việc nhất mạch của người truyền lửa sẽ xếp ai vào vạn tộc hơn, làm vậy thì có thể dễ dàng khống chế cục diện. Thực Thiết nhất tộc, Thái Cổ Cự Nhân tộc hay là Mệnh tộc?"
Nguyệt Hạo dặn dò: "Nhanh tụ tập cổ thú đến canh giữ vòng ngoài cho vạn tộc vây công để tiêu hao thực lực bọn họ"
"Nguyệt Hạo, nếu cổ thú chết quá nhiều thì có khiến Cổng Địa Ngục dị động hay không?
Có lão nhân lo lắng, Nguyệt Hạo liền trấn an: "Không sao, đó chỉ là bên ngoài, Cổng Địa Ngục... Hiện giờ không phải thời thượng cổ, Cổng Địa Ngục cũng được Thánh vương gia cố nhiều lần, tạm thời không cần lo lắng"
Gã lẩm bẩm: "Ta muốn biết thông đạo của chi mạch người truyền lửa ở đâu. Chi mạch người truyền lửa chắc chắn đã dùng thông đạo này để qua lại với hạ giới, nếu tìm được thông đạo thì phái người đánh lén, như vậy thì sẽ có hy vọng diệt trừ đám cường giả này"
Mấy người không rõ ràng lắm, tuy rằng nhất mạch của người truyền lửa nhiều người nhưng đều là người do Nhân Hoàng tự mình lưu lại, hơn nữa phần lớn đã chết trận, dù không chết thì cũng khó xếp quân cờ vào.
Trong lúc mấy người đang thương thảo, Vũ Hi mang theo 3 vị cường giả và 10 vị Hợp Đạo vượt qua Hỗn Độn rừng rậm.
Những người này đều có chút kích động.
Để tránh làm vạn tộc phát hiện ra sự tồn tại bọn họ, trong tộc có lệnh, lấy Hỗn Độn rừng rậm làm ranh giới, nếu không có chuyện quan trọng và không có mệnh lệnh trong tộc thì bình thường không được phép vượt qua.
Đương nhiên cũng có kẻ âm thầm chạy ra nhưng đều hành động rất ẩn nấp, nếu không người trong tộc mà biết thì chắc chắn sẽ trừng phạt bọn họ.
Giờ phút này, 14 người dung nhập vào bóng tối, di chuyển vô thanh vô tức, dù trên ngọn núi cách đó không xa có một cổ thú Hợp Đạo cảnh thì nó cũng không cảm ứng được sự tồn tại của bọn họ.
"Minh tộc..."
Vũ Hi lẩm bẩm, kích động truyền âm: "Chư vị, đây là trận chiến đầu tiên của Thánh tộc ta, phải tốc chiến tốc thắng, hãy cho vạn tộc biết đến sự lợi hại của chúng ta"
"Đại nhân yên tâm"
Đám người đáp lại, bọn họ chạy rất nhanh, không lâu sau đã vượt qua Hỗn Độn Sơn.
Bấy giờ có người canh giữ bên ngoài Hỗn Độn Sơn, các tộc đều phái cường giả đến đây giám sát động tĩnh. Nhưng trong nhóm người này chỉ có 2 - 3 vị Hợp Đạo, hơn 10 vị Vĩnh Hằng cảnh, bọn họ chỉ đợi ngoài, không dám tiến vào dò xét bên trong.
"Giết không?
Trong 4 người, Đấu Kha là một tráng hán thân thể đen bóng, ánh mắt hung ác, hắn ta liếm môi, lộ ra chút sát ý nhìn xuống đám người phân tán giám sát bên dưới.
Sát ý của hắn ta rất nặng, bởi vì từ nhỏ đã quen chém giết cùng cổ thú.
Chi mạch Ngục vương không hay chém giết với cường địch vạn tộc nhưng cũng không chỉ bế quan đả tọa để tu luyện. Những người này đã trải qua vô số lần giết chóc. Thậm chí có vài cường giả đã từng tiến vào Cổng Địa Ngục chém giết với cổ thú đỉnh cấp, vậy nên hiện nay bọn họ mới có nhiều người mạnh như vậy.
Tỉ lệ tử vong của bọn họ không thấp.
Chi mạch Ngục vương có đồ cổ còn sống, bọn họ biết rõ đạo lý giậm chân tại chỗ quá lâu thì sẽ diệt vong, chỉ có không ngừng thay máu, không ngừng liều mạng thì mới có thể khiến Thánh tộc trở thành bá chủ.
Ở nơi vạn tộc không nhìn thấy, bọn họ đã giết chóc vô số, thường xuyên có kê tử thương ngã xuống, bọn họ không phải một đám hoa trong nhà kính.
Vũ Hi nhìn thoáng qua, giờ phút này bọn họ đang ở trên đầu đám người kia, nhưng đám người phía dưới lại không phát hiện ra, đó là nhờ một màng chắn mồng bao quanh thân thể bọn họ, đây chính là khinh thiên đại trận do U Trấn bày ra.
Vũ Hi thấy Đấu Kha sát ý sôi trào thì quát khẽ: "Đừng rút dây động rừng, chỉ là một đám nhãi nhép mà thôi, đừng kinh động bọn họ, giờ chúng ta phải đến Minh tộc. Chư vị phải nghe lệnh, nếu không thì Nguyệt Hạo thúc thúc và lão tổ tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ làm trái lệnh"
Đấu Kha dân dân thu liễm sát ý. Hắn ta có chút sợ hãi.
Vũ Hi mặc kệ hắn, rất nhanh đám người đã vô thanh vô tức đi xuyên qua lực lượng phòng thủ bên ngoài.
Một lát sau, bọn họ đã tới Minh tộc.
7 đạo tràng bao quanh tạo thành một vòng tròn lớn.
Vừa đến nơi, Vũ Hi quát khẽ một tiếng, tay kết ấn, tức khắc trên trán nàng hiện ra một cánh cửa nho nhỏ, những người khác thấy thế đều lộ vẻ sợ hãi và hâm mộ.
Đó không phải là Thiên Môn nhưng cũng không khác lắm, cũng là một cánh cửa, nó giống như cánh cửa hắc ám, hoặc nên nói là Cổng Địa Ngục.
"Địa ngục chi nhãn"
Vài cường giả liếc nhìn nhau, không dám hé răng.
Đây là địa ngục chỉ nhãn, là một môn đạo thuật đỉnh cấp cực kỳ cường đại mà chỉ có dòng chính trong tộc mới được phép tu luyện. So với Thiên Môn trong truyền thuyết thì kém hơn một chút, nó có tác dụng phân biệt thật giả, tra xét khí vận, hoàn nguyên cảnh tượng quá khứ tương lai.