Anh Vũ tướng quân ngưng trọng nói: "Ta lo rằng trong Đạo Nguyên chi địa có một vài lão hữu còn sống. Vậy lần này.."
"Tùy duyên số thôi"
Tô Vũ chỉ có thể nói như vậy, việc cấp bách bây giờ là bảo toàn lực lượng thủ hạ, còn vấn đề Đạo Nguyên chi địa thì khi có thời gian sẽ đến xem tình huống sau.
"Tứ Nguyệt tiền bối, ngươi tổ chức việc di chuyển của Thực Thiết tộc, tốc độ không cần quá nhanh, trong vòng 10 ngày là được"
"Rõ* Tứ Nguyệt gật đầu.
Tô Vũ nói với Cự Trúc Hầu: "Cự Trúc Hầu tiền bối, phiền ngươi đi một chuyến mang người của ta về đây"
Hiện tại vạn tộc muốn càn quét tứ phương, Tô Vũ không tiện ra mặt nên chỉ có thể nhờ ông ấy: "Dù Cự Trúc tiền bối bị phát hiện thì cũng đừng để ý, cứ tỏ vẻ bình tĩnh mang người về là được"
Đám người Hạ Long Võ có đến Hỗn Độn Sơn hay không cũng không thành vấn đề, thực lực bọn họ không mạnh, ẩn thân trong Văn Minh Chí sẽ không lo bị vạn tộc cảm ứng.
Không phải Hợp Đạo nên ẩn thân chỗ nào cũng được.
Cự Trúc Hầu gật đầu, Tô Vũ nhìn về phía Lam Thiên, Lam Thiên nhanh chóng phân ra một đạo phân thân, cười nói: "Đi theo phân thân của ta đi, hiện tại mấy người Hạ Long Võ đã biết tình huống, đều đang chuẩn bị rút lui"
"Tốt, ta đi đây"
Cự Trúc Hầu không trì hoãn, thừa dịp các vị Thiên Tôn còn chưa dọn xong Nhân Sơn, giải quyết việc của mình trước rồi tính.
Tô Vũ mang người nhanh chóng chạy đến lãnh địa Không Gian Cổ Thú nhất tộc.
Giờ phút này, trong thượng giới, có nơi than thở không vui, có nơi hoan hô nhảy nhót.
Không phải tất cả chủng tộc đều không muốn di chuyển.
Có tiểu tộc thực lực không mạnh bị dọa sợ võ mật, bấy giờ có thể di chuyển đến nơi được đại tộc che chở thì dĩ nhiên là chuyện tốt.
Phe không quá vừa lòng chỉ sợ là những chủng tộc khá cường đại như Phượng tộc, Vượn tộc, bởi vì chuyển đến cùng nhau rất dễ mất đi quyền lên tiếng của chủng tộc, sẽ bị tam đại tộc hoàn toàn khống chế.
Lúc này đây, đám chủng tộc trung đẳng đã nhìn thấy viễn cảnh bị tước quyền.
Các đội ngũ thu thập hành lý gia sản, bắt đầu chuyển đến gần Hỗn Độn Sơn ở cực Tây.
Toàn bộ thượng giới đều đang di dời.
Nhân Sơn.
Sáu cường giả Thiên Tôn đã tới.
Hoang Thiên Tôn hét to một tiếng, lực lượng bùng nổ, toàn bộ thiên địa đều chấn động mà Nhân Sơn khổng lô lại không chút sứt mẻ, hiển nhiên ngọn núi này không phải người bình thường có thể dịch chuyển. Năm xưa phải do các vị chủ nhân quy tắc mạnh mẽ hợp sức chuyển Nhân Sơn từ Hỗn Độn Sơn về.
Nhưng dù sao nó cũng từng bị đào đi. Sáu vị cường giả Thiên Tôn đồng loạt hét to, sau đó thần sơn khổng lỗ chấn động một chút, tiếp theo đột ngột bay lên từ mặt đất.
Hiển nhiên năm xưa Nhân Sơn vẫn chưa bố trí hoàn thiện nên vẫn chưa có đại trận, không thì các vị Thiên Tôn cũng không có biện pháp dịch chuyển.
"Nhân Sơn..."
Ma Thiên Tôn cảm khái: "Chỉ một ngọn núi mà sáu người chúng ta phải cố hết sức mới có thể dịch chuyển, năm đó Nhân tộc quả thật cường đại đến mức đáng sợ"
Bấy giờ, sáu đại cường giả chia ra sáu hướng dốc toàn lực nâng ngọn núi lên.
Nghe Ma Thiên Tôn cảm khái, Hoang Thiên Tôn thở đốc nói: "Đúng là rất cường đại, nếu không sao có thể nhất thống chư thiên? Các tộc có nhiều chủ nhân quy tắc như vậy mà cũng phải thần phục, nói là vạn tộc cộng trị nhưng kết quả còn không phải Nhân tộc một nhà độc đại ư?"
"Cũng vì thế mọi người thời đại ấy đều biết chúng ta bị cầm tù giống như tù nhân ở Tinh Vũ phủ đệ mấy vạn năm, hết thế hệ này đến thế hệ khác, Nhân tộc muốn dung hợp chúng ta... Nhiều năm sau, có lẽ không còn vạn tộc, chỉ có Nhân tộc"
"Các tiền bối phản kháng là để chủng tộc có thể tiếp tục truyền thừa. Chúng ta chỉ là đang cầu sinh. Nhân tộc muốn dung hợp vạn tộc, chúng ta sao có thể bó tay chịu trói?"
Thiên Mệnh Hầu và Tam Nguyệt đều không thể phản bác lời này.
Vạn tộc phản kháng đâu thể phân rõ đúng sai.
Nhân tộc muốn thống nhất, vạn tộc không muốn, không có bất cứ chủng tộc nào nguyện ý bị kẻ khác thực dân, điều này thực bình thường.
Nhưng Nhân tộc cường đại, đứng về phía Nhân tộc cũng là muốn câu sinh.
Vạn tộc cường đại, sớm hay muộn cũng sẽ có người sinh ra dã tâm. Mấy năm qua tam đại cường tộc thâu tóm bao nhiêu tiểu tộc, chính bọn họ cũng biết rõ.
"Cá lớn nuốt cá bé mà thôi"
Nơi xa, Lôi Bạo lạnh lùng nói toạc ra bản chất tất cả.
Các vị Thiên Tôn đều bật cười.
Không sai, đây là bản chất.
Dù là thời đại nào thì cũng thế.
Mấy người Hoang Thiên Tôn vừa dịch chuyển ngọn núi về phía Tây vừa trò chuyện, cơ hội như vậy rất hiếm có, trước đây đều là mọi người tự mình tu luyện.
Giờ phút này, Hoang Thiên Tôn cười nói: "Chư vị thấy quy tắc đại đạo ở Đạo Nguyên chi địa thế nào?"
Ma Thiên Tôn bình tĩnh đáp: "Quy tắc không hoàn chỉnh, không đầy đủ, có điểm khuyết thiếu. Kể cả thời gian trường hà ở thượng giới cũng không hoàn chỉnh. Nếu ta đoán không sai thì thời gian trường hà của thượng giới tương tự Tử Linh đại đạo, mà quy tắc ra đời trong đó tương tự với Thiên Vương đạo trong Tử Linh giới vực. Có giới hạn, cũng có một vài khuyết điểm"
Hoang Thiên Tôn khẽ gật đầu: "Không sai, ta cũng cảm thấy như vậy. Lần trước những người bị áp chế và đánh chết chính là vấn đề lớn. Ta lo rằng Hỗn Độn nhất tộc cũng có thủ đoạn tương tự, bên phía chúng ta có không ít Chuẩn Vương và Hợp Đạo, tính ra sẽ rất phiền toái"
Mấy năm nay, người mượn đại đạo để Hợp Đạo không ít, cũng có không ít người trở thành Chuẩn Vương.
Một khi mất đi tác dụng thì đúng là đại nạn.
Bọn họ nhìn về phía Thiên Mệnh Hầu, Ma Thiên Tôn cười hỏi: "Thiên Mệnh đạo hữu có biện pháp nào không?"
Thiên Mệnh Hầu nhẹ giọng đáp: "Áp chế đạo hữu đổi đạo, nhưng e rằng không phải thủ đoạn nào cũng có thể thành công. Nhóm người tập kích Phong Ấn Sơn lúc trước hẳn là có điểm đặc thù nào đó, có lẽ trong đó có một người mở ra Thiên Môn. Có lẽ người nọ dùng ảnh hưởng của Thiên Môn để áp chế lực lượng đại đạo. Tu giả tầm thường không thể nhìn thấy đại đạo thì áp chế như thế nào?"
Nghe vậy, mấy người không khỏi suy tư, Ma Thiên Tôn chợt nói: "Trước khi Phong Ấn Sơn bị tập kích, quả thật ta đã cảm nhận được có người nhìn trộm ta, kẻ có thể nhìn trộm ta e là thật sự có Thiên Môn"
"Kẻ khai Thiên Môn đều là tuyệt thế yêu nghiệt"
Một đám người cảm khái: "Tên kia chết thật chưa?"
Có người nhìn về phía Ma Thiên Tôn và Nguyệt Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn nhẹ giọng đáp: "Khó nói lắm, yêu nghiệt như vậy chưa chắc đã chết dễ dàng như thế. Rốt cuộc người này đến từ Hỗn Độn nhất tộc hay là nhất mạch của người truyền lửa cũng chưa xác định được. Tóm lại, mọi người đều phải cẩn thận, ngoài ra lần này Hỗn Độn nhất tộc rời núi tập kích Minh tộc, hoàn toàn bại lộ sự tồn tại của chính mình khiến ta cảm thấy nhất mạch của người truyền lửa thật sự tồn tại. Nhóm người tập kích lần trước có lẽ thật sự tới từ hạ giới"
Y lại nói: "Hẳn là hai phe này bất hòa. Hai bên xung đột kỳ thật cũng là chuyện tốt, hai bên bại lộ lẫn nhau, nếu không có khả năng chúng ta vẫn sẽ chẳng hay biết gì"
Y cười khổ: "Nội tình Nhân tộc vô cùng vô tận, giết một đám lại xuất hiện thêm một đám, giết mãi không hết. Nói thật, giết nhiều năm như vậy làm ta cũng mệt mỏi rồi, nhưng lúc này không còn đường lui nữa. Lần này chi mạch Hỗn Độn dám ra tay, ta đoán rằng thực lực bọn họ không yếu, biết rõ chúng ta muốn động thủ với Hỗn Độn Sơn mà còn có gan làm thế chứng tỏ thực lực bọn họ thật sự rất cường hãn. Thực lực tích lũy 10 vạn năm rất mạnh, chúng ta khó có thể đoán trước được"
Các vị Thiên Tôn đều có chút thổn thức.
"Hy vọng Đạo Nguyên chi địa vẫn còn đạo hữu sống sót"
Hoang Thiên Tôn cảm khái: "Hẳn là có, tới cực hạn thì chỉ có thể phong ấn chính mình để tránh bị căng bạo. Nhưng sắp tới đại chiến nhiều, không cần sợ lực lượng quy tắc quá nhiều mà căng chết nữa, nên xuất hiện thôi, nếu không xuất hiện thì có lẽ sẽ chết không minh bạch"
Chắc chắn trong Đạo Nguyên chi địa còn vài gia hỏa trầm miên.
Ma Thiên Tôn đề nghị: "Dịch chuyển Nhân Sơn đã, sau đó chúng ta đến cuối Đạo Nguyên chi địa bắt đầu càn quét. Đạo Nguyên chi địa là bảo địa, nhưng nếu Thiên Môn có thể áp chế đại đạo trong Đạo Nguyên chi địa thì tầm quan trọng của bảo địa này sẽ giảm xuống rất nhiều. Huỷ hoại cũng không tiếc"
"Nếu có thể quét ra vài lão gia hỏa Nhân tộc thì cũng là chuyện tốt"
Mấy người cười cười, tiếp tục tập trung dịch chuyển Nhân Sơn.
Bấy giờ, toàn bộ thượng giới đều nhìn thấy mấy vị tồn tại đỉnh cấp đang di chuyển một ngọn núi vô cùng cao lớn bay về phía cực Tây.
Ngọn núi kia được sáu vị Thiên Tôn dịch chuyển mà tốc độ lại không quá nhanh.
Thiên Tôn chỉ mất 1 - 2 phút để vượt qua ngàn vạn dặm bay đến cực Tây.
Nhưng dựa theo tốc độ hiện tại của bọn họ, không đến 5 - 6 ngày thì chưa chắc đã đến nơi, Nhân Sơn vô cùng nặng, các vị Thiên Tôn dịch chuyển một lát liền cảm thấy rất mệt, không thể không thay phiên nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục dịch chuyển.