Vạn Pháp Tháp của đám người Ma Thiên Tôn lại sáng lên.
Ma Thiên Tôn dùng lại trò cũ, ông ta bay đến đánh một chưởng, mặt đất nứt thành khe, một đạo khí tức cực kỳ mỏng manh tràn ra.
Ý chí lực của Ma Thiên Tôn nhanh chóng thâm nhập xuống đất tra xét, rất nhanh ông ta đã nhìn thấy một đại điểu đang sống lại.
Ma Thiên Tôn chủ động mở miệng: "Cửu Dực Thiên Sí tộc, ngươi là Cốt Dực Hầu"
Ông ta biết con chim này.
Cửu Dực Thiên Sí tộc đã sắp tận diệt, không ngờ Cốt Dực Hầu còn sống.
Phía dưới, Cốt Dực Hầu mở mắt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, hỏi lâu sau gã mới dẫn thanh tỉnh: "Là Ma Thiên đạo huynh ư?"
Đại điểu chậm rãi hỏi.
Trong tình huống bình thường, trừ khi gặp kẻ thù sinh tử, nếu không thì cường giả vạn tộc sẽ không tùy tiện chém giết.
Lúc này đại điểu cảm nhận được từng luồng khí tức tỏa ra trên không.
Đại điểu chẳn chờ một lúc rồi chậm rãi bay lên, bắt đầu liên kết lực lượng đại đạo, gã nghi hoặc hồi: "Vì sao đạo huynh lại phá nơi ta bế quan?"
"Cốt Dực Hầu không biết, hiện giờ.."
Ma Thiên Tôn giải thích đơn giản sự tình, Cốt Dực Hầu đã hiểu tình huống.
Lực lượng đại đạo của gã bắt đầu hoàn toàn liên kết.
Đột nhiên một cỗ ý chí cuồng bạo dũng mãnh tràn vào trong đầu gã.
"Giết chóc!"
"Giết sạch mọi người!"
"Giết đi!"
Thủ đoạn Tô Vũ để lại trong đại đạo hoàn toàn bùng nổ.
Cốt Dực Hầu vừa kết nối đại đạo xong, ánh mắt vốn vẩn đục hóa thành màu đồ như máu, lộ ra sự điên cuồng.
Gã nhìn Ma Thiên Tôn giống như đang nhìn kẻ thù giết cha.
Ma Thiên Tôn trông thấy ánh mắt gã thì hơi xao động.
Chuyện gì vậy?
Tức khắc, một cỗ sát khí cường hãn bùng nổ!
Đôi cánh lớn xé rách hư không đánh về phía Ma Thiên Tôn.
Ma Thiên Tôn nhanh chóng lui lại, phẫn nộ quát: "Cốt Dực, ngươi điên rồi!"
Cốt Dực Hầu đột ngột ra tay với ông ta.
Gã phát điên rồi đúng không?
Tam Nguyệt vừa định chạy đến đã lập tức dừng bước, lão lộ vẻ nghi hoặc, chuyện gì thế?
Mặc kệ nó, mình cứ đứng từ xa quan sát đã rồi tính!
Cốt Dực Hầu vô cùng điên cuồng, không nói hai lời đã lập tức lao tới tấn công, khí tức cường hãn sôi trào mang theo cơn giận ngập trời, gã thê lương rít gào một tiếng.
"Giết!"
Oanh!
Ma Thiên Tôn vừa giao thủ với gã, vừa phẫn nộ quát: "Ngươi muốn chết sao?"
Gia hỏa này điên rồi!
Ta còn chưa ra tay với ngươi mà ngươi dám chủ động đối phó ta, muốn chết sao?
Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi chắc?
Ông ta lại đánh ra một chưởng trấn áp thiên địa, hư ảnh một vị Ma Thần hiện lên trên lưng đại điểu, Cốt Dực Hầu mới vừa sống lại sao có thể địch nổi ông ta.
Ma Thiên Tôn bực bội quát: "Ngươi phát điên cái gì? Bế quan đến tẩu hỏa nhập ma rồi đúng không?
Ông ta hoài nghi Cốt Dực Hầu bế quan quá lâu nên đã tẩu hỏa nhập ma.
Cốt Dực Hầu kịch liệt giãy giụa khiến ông ta cảm thấy hơi quá sức, ông ta không muốn giết gia hỏa này mà là muốn trấn áp xong rồi tính.
"Tam Nguyệt"
Ma Thiên Tôn sốt ruột gọi Tam Nguyệt tới hỗ trợ, có thêm người thì sẽ dễ trấn áp hơn, có lẽ Cốt Dực Hầu đã tẩu hỏa nhập ma, nhìn đối mắt của gã mà xem, đỏ bừng như máu.
Gã tu ngụy đạo ư?
Quả nhiên ngụy đạo có vấn đề!
Các vị cường giả bốn phía nhanh chóng đuổi đến, một vị Thiên Vương hô: "Thiên Tôn, chúng ta trấn áp hắn!"
Ma Thiên Tôn khẽ gật đầu, Tam Nguyệt khốn kiếp lại bắt đầu làm cảnh.
Nơi xa, đám người Nguyệt Thiên Tôn cũng nhìn về phía bên này nhưng không vội tới.
Nhiều người như thế, muốn đối phó với một vị Chuẩn Vương vừa sống lại thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Cùng lúc đó, Tô Vũ tươi cười lẩm bẩm: "Nổ chết bọn họ đi!"
Bộ xương khô liếc nhìn Tô Vũ, giờ phút này Tô Vũ cười quá tà ác làm hắn có chút bất an.
Đúng lúc này, đôi mắt Cốt Dực Hầu điên cuồng bị trấn áp bỗng nhiên đô tới cực hạn.
"Là các ngươi ép ta. Chết hết đi!"
Oanh!
Đại điểu nổ tan xác, sóng khí cường đại quét ngang thiên địa.
Trên bầu trời, một chùm pháo hoa xán lạn phóng vút lên.
Một vị Thiên Vương tự bạo, gã chỉ là ngụy đạo với Tô Vũ mà thôi, còn đối với những người khác thì gã vẫn là Thiên Vương.
Âm ảm ảm!
Uy lực tự bạo khiến Ma Thiên Tôn bay ngược cả vạn mét, ông ta không ngừng hộc máu, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu.
Tự bạo ư? Gã thật sự điên rồi đúng không?
Rất nhanh, sắc mặt Ma Thiên Tôn lại càng thêm tệ, dưới uy lực tự bạo, một vị cường giả Thiên Vương tan xác chưa chết nhưng hai vị Hợp Đạo phía sau lại bị uy lực tự bạo hủy diệt đến cả biển ý chí cũng không còn.
Âm ẩm âm!
Lại thêm hai cỗ lực lượng quy tắc nổ tung.
Hai tôn Hợp Đạo đã ngã xuống!
Một vị Thiên Vương bị thương nặng!
"Khốn kiếp!"
Ma Thiên Tôn giận dữ gào thét!
Ông ta đột ngột quay đầu nhìn về phía Tam Nguyệt, Tam Nguyệt thấy ông ta nhìn mình thì lộ về mặt mờ mịt nói: "Ta không ngờ gã lại tự bạo."
Ngươi đừng nhìn ta! Sao ta biết gã sẽ tự bạo chứ, ngươi có biết trước được không?
Ma Thiên Tôn suýt nữa thì tức hộc máu!
Đúng vậy, ta cũng không ngờ tới!
Không phải đang nói chuyện bình thường à?
Vì sao không nói không rằng lại lựa chọn tự bạo?
Nơi xa, đám người Nguyệt Thiên Tôn chấn động, vội lao đến đây: "Làm sao vậy?"
"Vì sao Cốt Dực Hầu lại tự bạo?"
Một vị Thiên Vương đã chết kéo theo hai tôn Hợp Đạo, chuyện quái quỷ gì thế?
"Hẳn là gã bị tẩu hỏa nhập ma"
Ma Thiên Tôn nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này ông ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chính mình xui xẻo.
Ngụy đạo quả nhiên có vấn đề, người bình thường hiếm khi gặp phải tình trạng phát điên như này.
Tô Vũ lộ về mặt tiếc nuối.
Chỉ khiến một vị Thiên Vương trọng thương và hai Hợp Đạo nổ chết. Thật đáng tiếc, sao không nổ chết được Thiên Vương nhỉ?
Ánh mắt bộ xương khô khẽ biến, lẳng lặng liếc nhìn Tô Vũ.
Là hắn! Tuyệt đối là do kê này gây ra, sao đối phương có thể làm được?
Gia hồa này thật ngoan độc!
Tô Vũ không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn, hắn chỉ hơi tiếc nuối.
Không giết được Thiên Tôn thì giết Thiên Vương cũng được, nào ngờ ngụy đạo chỉ là phế vật, tự bạo mà chỉ nổ chết được hai vị Hợp Đạo, uổng phí thực lực Thiên Vương.
Ma Thiên Tôn đang rất giận dữ, mà nơi xa, Hoang Thiên Tôn lại khó chịu, lên tiếng nhắc nhở: "Ma Thiên Tôn hãy cẩn thận. Hợp Đạo vạn tộc không phải là địch nhân, đừng áp bức quá đáng!"
Trừ Nhân tộc phải giết ra thì các chủng tộc khác đều có thể mượn sức.
Lão cảm thấy chuyện này là do Ma Thiên Tôn đã bức bách quá đáng nên mới khiến Cốt Dực phát điên.
Ma Thiên Tôn khổ mà không nói nên lời.
Ta bức bách sao?
Cái rắm ấy!
Ta chẳng làm gì cả, rõ ràng là Cốt Dực Hầu đột ngột tự bạo, khi ta bắt gã còn phải thu liễm lực lượng, không dám ra tay quá nặng kia kìa.
Khốn kiếp!
Ma Thiên Tôn vô cùng bực bội, ánh mắt lãnh lệ xem xét khắp nơi một phen, có điều trước mắt lại không phát hiện ra điểm gì khác thường.
Ông ta ngưng trọng nói: "Vì sao đang yên đang lành lại tự bạo? Dù tẩu hỏa nhập ma thì cũng tiếc mạng, dù điên cuồng thế nào thì cũng hiểu tính mạng là quan trọng nhất"
Một vị cường giả trầm miên vô số năm vừa ra ngoài liền tự bạo, điều này không phù hợp logic!
Ông ta nhìn về phía Tam Nguyệt cách đó không xa.
Tam Nguyệt liền nói: "Đừng nhìn ta, ta sợ các ngươi hiểu lầm nên đâu có tới gần"
Nhìn ta làm gì?
Kỳ thật trong lòng lão hiện tại cũng đang rất nghi hoặc.
Thật cổ quái!
Liệu có liên quan đến Tô Vũ không?
Lão không thể không suy đoán như vậy, bất quá lại không có chứng cứ, bởi vì bọn họ là những người đầu tiên phát hiện ra Cốt Dực Hầu, chẳng lẽ Tô Vũ đã phát hiện ra tên này trước rồi?
Không hợp lý!
Vả lại dù phát hiện ra thì Tô Vũ động tay động chân trong đại đạo của đối phương như thế nào?
Tam Nguyệt nghĩ tới cường giả ngụy đạo mà Tô Vũ từng nói. Có lẽ chuyện này thật sự do hắn gây ra. Thủ đoạn của Tô Vũ vẫn luôn khó phòng bị!
Ai có thể dự đoán được cơ chứ?
Tiểu tử này xuống tay cũng thật tàn nhẫn!
Một vị cường giả Thiên Vương mới vừa sống lại, chưa kịp để lại vài lời thì đã tự mình giết chết chính mình!