Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh trầm mặc không nói chuyện nữa.
Những suy đoán của bọn họ đều bắt nguồn từ thái độ quá thản nhiên của Giang Hải, mà cũng có khả năng thời gian trầm miên quá dài khiến gã không biết tình hình Nhân tộc bên ngoài ra sao.
Nếu Giang Hải phản ứng kịch liệt thì có lẽ lúc này Tô Vũ đã không nghĩ nhiều, cũng nhờ có sự tồn tại của Kỳ Dung nên Tô Vũ mới biết trước đây đám cổ lão có khả năng thống trị mạnh mẽ thế nào đối với Nhân tộc, Nhân Chủ chỉ là con rối, Nhạc Cương còn bị ép tự tay ban chết cho đạo lữ.
Tới thời đại của Tô Vũ thì đường như chẳng còn chút ảnh hưởng nào của đám cổ lão nữa, hắn có thể tự do hành động.
"Càng ngày càng thú vị!"
Tô Vũ đi phía trước bỗng nhiên bật cười: "Phủ trưởng, ta đột nhiên có chút chờ mong"
"Chờ mong cái gì?"
"Chờ mong Bách Chiến thật sự như ta nghĩ, như vậy mới phù hợp với thân phận Nhân Chủ đời thứ chín, phù hợp hình tượng tuyệt đại thiên kiêu, đồng thời là cường giả thiên tài mạnh nhất trong 10 vạn năm qua. Nếu không như vậy thì Bách Chiến chỉ là một vai hề trong mắt ta mà thôi"
Tô Vũ cười nói: "Tất cả mọi người đều nói triều tịch thứ chín là lần tranh phong dữ dội nhất. Nhân Chủ triều tịch thứ chín là Nhân Chủ mạnh nhất. Triều tịch thứ chín là thời kì đỉnh cao của Nhân tộc và vạn tộc. Vậy mà dường như trận quyết đấu cuối cùng kia lại không quá đặc sắc"
Triều tịch thứ chín có ý nghĩa đặc thù, ở triều tịch đó sinh ra tuyệt thế yêu nghiệt như Bách Chiến, nhưng kết quả lại là một hỏi đầu voi đuôi chuột.
Bách Chiến bị thua quá nhanh khiến kẻ khác không thể nào hiểu được, sau đó lại phát hiện hắn thua trong tay Nguyệt La, tất cả mọi người sẽ cảm thấy Bách Chiến là phế vật!
Vạn Thiên Thánh cảm khái: "Đúng là không quá xuất sắc. Nên nếu đúng như chúng ta nghĩ thì Bách Chiến quả nhiên có chỗ hơn người. Kỳ thật hiện tại ngẫm lại thì có thể dễ dàng phát hiện ra vài điều, Thái Cổ Cự Nhân tộc biết rõ chúng ta cường đại mà vẫn lựa chọn phong giới. Tô Vũ ngươi cũng coi như nhân tài, nhưng có cường giả chủng tộc nào nói rằng muốn cho nữ cường giả tộc họ đính hôn với ngươi không? Thái Cổ Cự Nhân tộc có nói muốn gả công chúa cho ngươi không? Viên Nguyệt Thực Thiết tộc có coi trọng ngươi không?"
Tô Vũ ngán ngẩm: "Phủ trưởng, ta không có hứng thú cưới ngoại tộc"
"Ngươi muốn hay không không quan trọng, mấu chốt là bọn họ có ý tưởng đó hay không? Mọi người có từng đề cập đến không?"
Vạn Thiên Thánh nhắc nhở: "Nhìn xem, Bách Chiến thì đã có hậu duệ. Hơn nữa 6000 năm sau khi Bách Chiến bại trận mà Thái Cổ Cự Nhân tộc vẫn che chở hậu duệ của hắn, thậm chí không thèm chú ý đến Tô Vũ ngươi. Phải là dạng nhân vật gì thì mới có thể khiến một chủng tộc có Thiên Tôn khăng khăng một lòng như thế?"
Ông nói: "Thực Thiết tộc cũng không thể làm đến nước này vì ngươi. Ngươi tin không?
Nếu ngươi thất bại, Thực Thiết tộc sẽ lập tức vỗ mông chạy lấy người, nếu ngươi và Thực Thiết tộc có hậu duệ mà không được che giấu hoàn toàn thì Thực Thiết tộc chắc chắn sẽ chủ động giao ra để tránh nguy cơ diệt tộc"
Tô Vũ cười khổ: "Đúng là có khả năng này"
"Đúng vậy, cho nên có lẽ suy đoán của ngươi là đúng, có lẽ chúng ta đã ngủ quên trong thắng lợi nên chưa từng nghi ngờ những điều này"
Vạn Thiên Thánh cảm khái: "Cho tới nay chúng ta luôn thắng lợi, hơn nữa có vài người không ngừng ám chỉ khiến chúng ta đều cảm thấy chúng ta mới là chúa cứu thế của Nhân tộc, trong khi tình huống thật sự chưa chắc đã là như thế"
Hai người nhìn nhau, sau một lúc lâu trong lòng vẫn còn hơi kích động.
Trong chư thiên vạn giới này, thật khó để khẳng định ai là quân cờ của ai.
Ngươi cảm thấy tất cả đều nằm trong khống chế, nhưng sự thật chưa chắc đã như ngươi nghĩ.
Vạn Thiên Thánh tán đồng với ý kiến của Tô Vũ, ông mở miệng: "Đi tra xét thôi, nếu có cơ hội thì hãy thảm bại một lần, để cho mấy cường giả chết trận rồi xem phản ứng của mọi người. Không có kẻ nào bất bại cả đời! Ngươi muốn Đại Chu vương làm giả nhưng chúng ta hãy âm thầm diễn thật, ta nghĩ ta và Lam Thiên đều nên hy sinh"
Ông khẽ cười nói với Tô Vũ: "Ngươi cũng không thể bảo đảm mình bất bại cả đời, nhân lúc hiện tại còn chưa tới tình trạng quyết chiến sinh tử thì hãy bại một lần đi, cũng cho mọi người cơ hội để bình tĩnh hơn, nhìn thế cục rõ ràng hơn. Đến lúc đó có thể nhìn ra kê nào là người một nhà kê nào thì không"
Tô Vũ đồng ý: "Dù ta bại thật hay giả thì cũng phải bại ở thời kỳ đỉnh cao. Phải xem đối phương rốt cuộc có bao nhiêu cường giả, dù chúng ta thất thế thì cũng phải giết chết vài tên mới được"
Hai người liếc nhau rồi lại nở nụ cười.
Mặc kệ suy đoán có đúng hay không, bọn họ thử một lần cũng không thiệt.
Sau khi bại một trận thì chắc chắn sẽ có kê lựa chọn rời đi, lựa chọn từ bỏ... những kẻ đó vốn là người không có ý chí kiên định, bọn họ không cần thiết phải để ý.
Hai người nhanh chóng đến gần ngọn núi mà Vạn Thiên Thánh đã phát hiện trước đó.
Trong mắt Tô Vũ thoáng hiện thần quang, hắn đảo qua một lượt rồi cấp tốc nhắm mắt lại.
Trong lòng Tô Vũ hơi chấn động, truyền âm nói: "Có người nên ta không dám nhìn lâu, có Thiên Tôn ở đó, cột sáng đại đạo rất mạnh"
Hắn không dám xem nhiều dù hiện giờ thực lực hắn đã cường đại hơn hẳn khi trước.
Trên ngọn núi đó thật sự có người, hơn nữa còn là rất nhiều người.
Cùng một khoảng thời gian, trong ngọn núi kia, Nguyệt Hạo khẽ nhíu mày, hai mắt gã hiện ra hai cánh cửa đen như mực, nó khác với Thiên Môn, trông nó tựa như cánh cửa địa ngục.
Tầm mắt gã càn quét một vòng khắp tứ phương.