Hai vị làm gì thế?
Tô Vũ yên lặng nhìn hai người Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu Gia, đây là thời khắc rất bi thương, hai tên hỗn đản các ngươi lại lo đoạt quyền?
Sắc mặt Tô Vũ đen thui!
Con mẹ nó, ta muốn rút lui đến Tử Linh giới vực.
Không phải là bá chủ chư thiên!
Đau đầu!
Mà lúc này những người khác cũng lộ ra ánh mắt dị dạng, ai ai cũng nhìn về phía hai bạn với Tử Linh, các ngươi thật sự không hề lo lắng sao?
Còn nữa, Đại Hạ vương cùng Đại Minh vương có khả năng đều đã chết, các ngươi không sốt ruột ư?
Mà Tô Vũ cũng bị hai người này làm cho nhức đầu, nói: "Chính mọi người suy tính một chút đi, Chu phủ chủ, ngài an bài công việc rút lui, Hạ Hầu gia phụ trợ! Mặc kệ có bao nhiêu người nguyện ý đi theo thì tùy ý mọi người! Mặt khác, trước khi đi hãy tìm kiếm tất cả bảo vật có thể sử dụng, toàn bộ vơ vét mang đi!"
"Không cho phép bày ra đại khí bên ngoài, bại chính là bại, Tô Vũ này có thể tiếp nhận thất bại, không cần lừa gạt bất cứ ai đi theo ta!"
"Nói rõ sự tình cho Nhân tộc và các tộc đồng minh!"
"Còn nữa, không cần thiết đi giềm pha Bách Chiến!"
Tô Vũ thần nhiên nói: "Bách Chiến là phế vật hay là kiêu hùng cũng tốt, đều không cần gièm pha quá nhiều, ta gièm pha là chuyện của ta, các ngươi thì không cần thiết nói những thứ này, để Nhân tộc tự mình phán đoán là được! Mặt khác, đề nghị dân chúng Nhân tộc đừng đi theo ta, quá nguy hiểm! Ly biệt quê hương, viễn phó tới Tử Linh giới vực... Không cần phải vậy!"
"Mặt khác, dù đi thì cũng phải bảo đảm trật tự Nhân cảnh không loạn, đừng để xuất hiện các loại hỗn loạn, để Bách Chiến tiếp nhận một cách hoàn chính nhất, cũng coi như là bàn giao sau cùng của ta đối với Nhân tộc!"
"Còn nữa, tài nguyên tu luyện cơ sở cứ lưu lại một chút, cao đẳng thì đều mang đi, không cần lưu lại!"
Nói đến đây, Tô Vũ khoát khoát tay, hơi mất hứng: "Đều trở về ngẫm lại đi, Bách Chiến trở về... Ta đoán đại khái cần chừng một tháng nữa, hắn có thể biết ta đang rút lui, vương bất kiến vương, trước khi ta rút lui hắn sẽ không tới!"
"Cuối cùng, một số vị trấn thủ cổ thành không cần tiếp tục trấn thủ nữa, tới tìm Hồng Mông tiền bối huỷ bỏ chức vụ của mình, tạm thời không cần sắp xếp người đóng giữ!"
"Chu Phủ chủ, trong một tháng tới hãy an bài tốt hết thảy!"
Tô Vũ đứng dậy, nâng chén: "Chính như ta lời nói, buổi tiệc chia tay thiên hạ, hôm nay, chén rượu cuối cùng hãy để ta kính chư vị!"
Tô Vũ dứt lời liền uống cạn sạch!
Hắn cười lớn nói: "Bại thì bại, một lần thất bại, ta vẫn tiếp nhận được, những ai lưu lại hãy chung sống hoà bình với Bách Chiến! Chuyện của ta và hắn thì đó là vấn đề giữa chúng ta, không có quan hệ gì với chư vị!"
Dứt lời, Tô Vũ quay người rời đi.
Thân ảnh tiêu tán.
Toàn bộ người trong đại điện nhao nhao uống một hơi cạn sạch, ai nấy đều lộ vẻ bất đắc dĩ cùng phiền muộn không nói ra được.
Sao bỗng nhiên lại thành như vậy?
Tô Vũ muốn rút Iuil Giang sơn vừa đánh xuống cứ như vậy chắp tay nhường cho người, nhất thời chuyện này khiến người ta thổn thức trong lòng. Chúng ta nên đi nơi nào đây?
Là đi hay ở?
Người nào đi người nào ở lại?
Lựa chọn Bách Chiến hay là lựa chọn Tô Vũ?
Một bên là cường giả đỉnh cấp có thể so với Thượng Cổ Nhân vương, còn có một số Hầu thượng cổ đi theo, một bên là là Tô Vũ mới vừa thảm bại, đánh mất vốn liếng, muốn rút lui đến Tử Linh giới vực.
Hai người đều là tuyệt thế thiên tài, đều là Nhân Chủ một thế hệ, mọi người cũng đã nghe một chút về Bách Chiến, ngoại tộc có lẽ sẽ e ngại, nhưng nghe nói Bách Chiến đối với Nhân tộc vẫn rất tốt.
Đương nhiên, sáu ngàn năm trước Bách Chiến đã thảm bại một lần nhưng hôm nay Tô Vũ không phải cũng bại rồi hay sao?
Trong đại điện, lúc này tất cả mọi người đều không rời đi.
Cả đám đều đang truyền âm giao lưu.
"Lão Lưu, ngươi thấy thế nào?"
Có người hỏi Đại Hán vương.
Đại Minh vương đã mất tích, là chết hay là biển ý chí vẫn tồn tại nhưng không biết trốn tránh ở đâu như lời Tô Vũ nói, cái này thì mọi người không dễ phán đoán.
Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu gia đều khá bình tĩnh, bọn họ cảm thấy khả năng cao là người còn sống.
Nhưng ai biết có phải hai vị kia đang diễn kịch với Tô Vũ hay không?
Tô Vũ không cần thiết giả tạo ra một trận thảm bại!
Nhân cảnh mà hắn cũng muốn từ bỏ!
Trước đó Nhân cảnh còn lại 43 vị Vĩnh Hằng, trong đó 26 vị chủ nhân khai phủ, còn lại giống như Hạ Long Võ bọn họ đều là hậu kỳ tấn cấp, đấy là chưa tính đến Hạ Hầu gia cùng Chu Thiên Đạo, nếu tính đến bọn họ thì Nhân cảnh có tổng cộng 45 vị Vĩnh Hằng.
Bây giờ, 4 vị Đại Chu vương không còn, 5 vị Hạ Long Võ, Vân Trần, Nam Vô Cương, Diệt Tầm vương, Chu Thiên Nguyên cũng đã mất, đến lúc này, mất đi 9 vị cường giả, chỉ còn lại 36 vị.
Bất quá sắp tới cũng có mấy vị tấn cấp, số lượng Nhân tộc Vĩnh Hằng lúc này còn chừng 40 vị, những ngày qua đã tấn cấp không tính quá ít, tính cả Chu Thiên Đạo bọn hắn thì trọn vẹn 6 vị tấn cấp, mà đó còn là chưa được mấy tháng...
40 vị Vĩnh Hằng cảnh!
Đều không có ai bước vào Hợp Đạo cảnh.
Không ít người đem ánh mắt nhìn về phía Đại Hán vương, Đại Đường vương, Đại Thương vương, mấy vị này từ sau khi đám Đại Minh vương biến mất đã trở thành nhóm mạnh nhất, cũng đều tiếp cận Hợp Đạo.
Mặt khác, Thiên Đúc vương cũng là cường giả tân tấn, bởi vì đúc binh quá nhiều nên cũng sắp tiếp cận Hợp Đạo.
Lúc này, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía bọn họ.
Lựa chọn ra sao?
Còn những ngoại tộc kia lại nên lựa chọn như thế nào?
Không Gian Cổ Thú Hoàng nhìn về phía Lục Nguyệt, Lục Nguyệt yên tĩnh không nói, một mực ngồi bất động, hông nói gì giống như đã hóa thành tảng đá.
Lại có người nhìn về phía mấy vị Hợp Đạo cảnh của Nhân tộc, tỉ như Thiên Nhạc và Trọng Minh được Định Quân Hầu lưu lại.
Định Quân Hầu dường như cũng chết trận.
Trọng Minh kia nên đi tới nơi nào?
Thiên Nhạc vốn cũng không phải Nhân tộc triều tịch này, hắn sẽ lựa chọn ra sao?
Đa Bảo là ngoại tộc, trước đó bởi vì Tô Vũ có thế lực quá lớn nên y mới chủ động tới gia nhập, bây giờ Tô Vũ muốn rút lui, Đa Bảo sẽ thế nào?
Những vị trấn thủ kia đại khái sẽ nghe theo Hồng Mông, bây giờ Hồng Mông sẽ theo Tô Vũ sao?
Từng suy nghĩ lấp lóe trong đầu tất cả mọi người.
Tử Linh giới không thích hợp cho sinh linh sinh tôn.
Tô Vũ làm thế nào thì cũng không phải kế lâu dài. Huống chi hình như Tô Vũ không còn sống lâu được nữa.
Mà lúc này, Chu Thiên Đạo đứng dậy, cười nhạt nói: "Chư vị không cần cân nhắc quá nhiều, muốn đi thì đi, muốn ở lại thì cứ ở lại! Ai cũng có lựa chọn của riêng mình, sẽ không có ai ép ai đi chết cả!"
"Trấn thủ Nhân cảnh mấy trăm năm, nói từ bỏ liền từ bỏ, không nỡ là chuyện rất bình thường! Ai tới làm Nhân Chủ đối với chúng ta có lẽ đều không có gì khác biệt!"
Đại Đường vương nhìn về phía ông, bỗng nhiên nói: "Cha ngươi thật sự đã vẫn lạc rồi à?"
Chu Thiên Đạo lắc đầu: "Không rõ lắm, xảy ra chuyện ở thượng giới mà cha ta và ta không tu cùng một đạo, ta chưa hẳn có thể cảm nhận được. Trừ phi chúng ta tu một đạo, lại có liên hệ huyết mạch thì mới có thể cảm nhận ra, nhưng bây giờ... rất khó mà nói! Đại Tân vương và Đại Hạ vương thì không cần nói, họ đều đã chuyển đổi huyết mạch, ta thấy Hạ Tiểu Nhị căn bản không có cảm giác gì!"
Hạ Hầu gia không phản bác được, nửa ngày sau mới gật gật đâu: "Đúng là ta không cảm giác được gì"
Chu Thiên Đạo lại nói: "Nói thật, dù cho người còn sống, kết quả cũng vẫn là kết quả này, nếu Vũ Hoàng địch lại thượng giới, địch lại Bách Chiến thì sẽ không lựa chọn rút lui, ai lại đi từ bỏ giang sơn vừa đánh xuống cơ chứ? Có lẽ lần này sẽ là một đi không trổ lại!"
"Chư vị đều suy nghĩ kĩ đi, Hạ Tiểu Nhị theo ta cùng đi kiểm kê vật tư, mặt khác hãy khuếch tán tin tức ra, rút về tất cả đại quân, thông báo với người trong quân, nguyện ý đi thì đi, không nguyện ý thì chúng ta sẽ an bài tốt cho người trấn thủ!"
Chu Thiên Đạo thản nhiên nói: "Bách Chiến bất nhân nhưng chúng ta không thể bất nghĩa, dù sao cũng vì Nhân tộc! Giao một Nhân tộc hoàn chỉnh cho hắn cũng sẽ không tạo thành rung chuyển gì! Giữ lại hoàn chỉnh cơ cấu thống trị để cho hắn thuận lợi tiếp nhận, bằng không, kẻ chịu khổ vẫn là mọi người!"
Hạ Hầu gia gật gật đầu, hai người lập tức rời đi.
Trong đại điện, Hống Hoàng thở dài một tiếng: "Ta không còn đường lui, tộc ta không bằng với các ngươi. Cũng tốt, tới Tử Linh giới còn hơn là ở lại đây, Bách Chiến... dù Bách Chiến mạnh hơn thì cũng không phải đối tượng để chúng ta ÿ lại!"
Y sẽ đi.
Trở về chuẩn bị công tác rút lui, từ bỏ Hống giới.
Hống tộc ở thượng giới không mạnh, mấy lần xuất thủ trợ chiến, Thực Thiết nhất tộc có Tam Nguyệt và Cự Trúc Hầu tại, Không Gian nhất tộc có Liệt Không Hầu, Mệnh tộc thì có Thiên Mệnh Hầu, y lại có cái gì?
Y chẳng có gì hết, không đi cũng vô dụng.
Hống Hoàng phá không rời đi, mang theo mấy vị Vĩnh Hằng Hống tốc, y không có lựa chọn nào khác.
Lúc này, Trọng Minh cũng đứng dậy, lúc trước y mang về hơn ngàn thuộc hạ của Định Quân Hầu, trong đó cũng không ít Vĩnh Hằng, lúc này, y muốn qua bên kia nhìn một chút.
Thiên Nhạc thấy y đứng dậy thì cấp tốc đuổi theo, truyền âm nói: "Trọng Minh đạo hữu, ngươi muốn lưu lại à?"
Định Quân Hầu đã chết trận.
Mà Định Quân Hầu là người ủng hộ Bách Chiến trong triều tịch trước, Trọng Minh lưu lại thật ra là một lựa chọn tốt, mà Định Quân vệ do Trọng Minh chấp chưởng vẫn còn một ít cường giả.
Trọng Minh vừa đi vừa nói: "Không biết, ta phải hồi ý của mọi người đã! Hầu gia không có ở đây... Hỏi xem mọi người muốn đi con đường nào! Nếu mọi người cảm thấy nên tiếp tục theo Vũ Hoàng, ta sẽ tiếp tục đi theo, nếu họ cảm thấy lưu lại chờ Bách Chiến vương... Vậy thì ta sẽ lưu lại!"
Dứt lời, y khẽ hỏi: "Thiên Nhạc đạo hữu, ngươi thì sao?"
"Ta ư?"
Thiên Nhạc dứt khoát: "Đi theo Vũ Hoàng, ta là Văn vương nhất mạch, Liệp Thiên các vốn là Giám Thiên các, bây giờ truyền thừa của Văn vương ở trên người Vũ Hoàng, ta tất nhiên là sẽ đi theo"
Trọng Minh gật gật đầu, tinh thần y hơi sa sút: "Ngươi nói xem đang êm đẹp, sao đột nhiên lại như thế? Hầu gia thật sự vẫn lạc rồi sao? Chúng ta vừa thấy được hi vọng...
Rất nhanh lại sắp biến thành tuyệt vọng!"
Bày ra về bi ai bất đắc dĩ không nói ra được.
Thiên Nhạc cũng không thể nói gì.
Hắn cũng không biết vì sao lại đột nhiên trở nên như thế.