Cách đó không xa, Đại Tần vương và Đại Hạ vương đều đang rất sốt ruột, hai người bọn họ nên làm gì bây giờ?
Vạn Thiên Thánh hệt như bảo mẫu, tâm cũng rất mệt mỏi, thấy hai vị kia nhàn rỗi bèn quát: "Hai ngươi nên làm gì thì làm đi, cảm ngộ các đại đạo Thương, Đao, Kim, Công, Phát! Thân thể đạo còn chưa hiện ra, không cần quản nhiều!"
Hai vị vương được cái rất nghe lời, vừa nghe thế liền mau chóng lao đi làm việc.
Nơi xa, Đại Chu vương dường như có ý muốn làm kẻ qua đường.
Kỳ thật cũng không tính là như thế, bất quá vị này một hồi chạy tới cảm ngộ Không gian đại đạo, một hồi chạy tới cảm thụ Giam cầm chỉ đạo, sau đấy chạy tới cảm ngộ Nhẫn nại chỉ đạo, tiếp đó lại chạy sang cảm ngộ Cường công chỉ đạo...
Sau một hồi như thế, Vạn Thiên Thánh nhìn mà nhức hết cả đầu, ông biết Đại Chu vương am hiểu không ít loại đạo, bất quá lão gia hỏa này trốn tránh nhiệm vụ hơi quá rồi.
"Đại Chu vương!"
Vạn Thiên Thánh quát khẽ một tiếng: "Kính mong Đại Chu vương bố trí đại trận giam cầm, phòng ngừa lực lượng đại đạo tràn lan!"
Đại Chu vương rất bất đắc dĩ, ta đang cảm ngộ đại đạo mà!
Đây là cảm thấy ta thoải mái quá à?
Bỏ đi, ta tiếp tục chơi của ta thôi.
Mà vào lúc này, một tiếng nổ âm vang, đao khí lay trời ập đến. Nơi xa, Hạ Long Võ cầm Quy Nguyên Đao trong tay, chém một đao về hướng hư không, trong hư không bất chợt ngưng đọng ra một thanh trường đao!
Xa xa, mấy vị Đại Hân vương đều đồng loạt ngây ngốc!
Sau một khắc, sắc mặt đám Đại Hán vương đều hơi khác thường.
Thế này... rất không thích hợp!
Đậu mè!
Hạ Long Võ đã Hợp Đạo rồi!
Không nên như thết Chúng ta có ai mà không già hơn y đâu?
Huống chỉ, Hạ Long Võ chứng đạo Vĩnh Hằng mới được bao lâu cơ chứ?
Lần đại chiến trước y mới chứng đạo, làm sao lại tấn cấp nhanh như vậy?
Mà bên kia, mặt Hạ Long Võ lạnh như sương, y không quản những người khác nghĩ gì, chỉ quay đầu nhìn về phía nhóm người Liễu Văn Ngạn, nhất là Liễu Văn Ngạn, sắc mặt y vô cùng lạnh nhạt: "Liễu Văn Ngạn, ta đã Hợp Đạo! Ngươi còn là Nhật Nguyệt cửu trọng... rốt cuộc ngươi đang chờ cái gì?"
Sắc mặt Liễu Văn Ngạn trắng bệch, Hạ Long Võ đã tấn cấp rồi.
Đây chỉ sợ là người tấn cấp Hợp Đạo nhanh nhất trong những năm gần đây, ngoại trừ mấy tên điên như Vạn Thiên Thánh hay Lam Thiên.
Hạ Long Võ vốn có thiên phú dị bẩm.
Từ sau khi Tô Vũ giúp y bước lên Đao đạo, y đã tiến bộ cực nhanh, bây giờ y một bước bước vào Hợp Đạo, mà Liễu Văn Ngạn còn lớn tuổi hơn y thì vẫn đang dừng lại tại Nhật Nguyệt cửu trọng.
Nơi xa, Vạn Thiên Thánh cũng nhìn thoáng qua Liễu Văn Ngạn, khẽ nhíu mày quát:
"Năm đó thiên phú của ngươi mạnh nhất, vượt xa đám Long Võ nhiều, bây giờ Long Võ đã tiến thêm một bước, đỏ đệ Tô Vũ của ngươi cũng thành Vũ Hoàng! Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc ngươi còn cái gì không bỏ xuống được? Cái chết của lão sư ngươi năm đó cũng không phải trách nhiệm của ngươi..."
Liễu Văn Ngạn đắng chát nói: "Ta... Ta không thẹn với lão sư ta! Người duy nhất mà ta có lỗi... chỉ có Liễu gia...
Ông không thẹn với Diệp Bá Thiên!
Khúc mắc chân chính trong lòng ông chính là Liễu gia.
Vạn Thiên Thánh nhíu mày, Liễu Văn Ngạn có thiên phú rất tốt.
Năm đó, Đa thần văn nhất hệ đều đang đợi ông, đều đang nhìn ông.
Bây giờ, tài nguyên dồi dào, lực lượng đại đạo tràn đầy.
Triệu Lập, Triệu Thiên Binh đều có dấu hiệu chứng đạo Vĩnh Hằng, Thiên Đúc vương cũng sắp bước vào Hợp Đạo, mà năm xưa mấy vị này còn kém xa Liễu Văn Ngạn.
Chu Thiên Đạo, Hạ Hầu gia đều đã chứng đạo, Vân Trần, Nam Vô Cương cũng thế.
Ngay cả Hồng Đàm đều đang bừng bừng khí thế tiến lên, cũng đạt tới Nhật Nguyệt bát cửu trọng, có xu thế vượt qua Liễu Văn Ngạn, thậm chí hiện tại đã vượt qua rồi.
Vì sao Liễu Văn Ngạn vẫn chậm chạp không cách nào bước vào Vĩnh Hằng?
Liễu Văn Ngạn thấy Vạn Thiên Thánh nhìn mình thì lộ ra nụ cười khổ, bỗng nhiên, trước mặt ông hiển hiện một viên thần văn: "Ta muốn tu Văn Minh đạo chân chính, thẳng vượt Hợp Đạo, thần văn nhập Hợp Đạo! Nhưng lòng ta khó yên, thần văn này... sợ là rất khó thành đạo!"
Ông muốn là Văn Minh sư thực thụ!
Cái gì được gọi là Văn Minh sư thực thụ?
Thần văn lớn mạnh trực tiếp bước vào Hợp Đạo cảnh, đây là Văn Minh sư thực thụ, không tồn tại giai đoạn Vĩnh Hằng gì hết.
Điểm này, kỳ thật Vạn Thiên Thánh và Lam Thiên đều không khác mấy, thần văn của họ vừa mở đạo liền có thể so với cường giả Hợp Đạo, thậm chí là Thiên Vương.
Liễu Văn Ngạn thì không phải là mở đạo, nhưng ông muốn dùng thần văn trực tiếp dung đạo để trở thành cường giả Hợp Đạo cảnh.
Mà trước mặt ông, viên thần văn kia rất đặc thù, là một chữ "Khóa".
Một loại thần văn rất hiếm gặp.
Liễu Văn Ngạn nói với Vạn Thiên Thánh: "Khóa tình khóa đạo, Vạn sư thúc, nhiều năm qua tâm ta vẫn luôn có khúc mắc! Ta không thẹn với sư phụ, không then với toàn bộ Đa thân văn hệ, ta chưa từng từ bỏ, vẫn luôn giãy giụa vì bọn họ. Nhưng ta có lỗi với hơn ngàn tính mệnh Liễu gia"
Vạn Thiên Thánh nhìn chằm chằm thần văn nọ.
Khóa!
Tâm khóa!
Liễu Văn Ngạn tự khóa mình lại, khó trách chậm chạp không cách nào chứng đạo, Hồng Đàm nhanh hơn ông, thậm chí ngay cả Trần Vĩnh cũng có xu thế nhanh hơn ông.
Ngày đó Liễu Văn Ngạn trực tiếp bước vào Nhật Nguyệt, còn là Nhật Nguyệt cửu trọng.
Tâm khóa khó mở!
Việc này, Vạn Thiên Thánh cũng không có cách nào.
Đương nhiên, Vạn Thiên Thánh biết một chuyện, Liễu gia ngoại trừ một vị đại bá thì vẫn còn có người sống, hài nhi bị thất lạc năm xưa, bây giờ đã là Hoàng Cửu, việc này người biết đến không ít, nhưng mà Liễu Văn Ngạn lại không hề hay biết.
Mà trước đó Hoàng Cửu cũng từng bảo, ừng nhắc tới nàng trước mặt người Liễu gia.
Từ nhỏ nàng đã được Không Không nuôi dạy, người là Nhân tộc, tâm lại là Không Gian Cổ Thú tộc.
Hoàng Cửu cũng không sai, công sinh chưa hẳn vượt qua ơn dưỡng dục, huống chỉ, nàng không có tình cảm với Liễu gia, có cảm tình thì cũng chỉ là với Không Không.
Tô Vũ không đề cập tới chuyện này, cũng không cho ai nhắc tới chuyện đó.
Vạn Thiên Thánh biết nếu ông nói hết mọi chuyện cho Liễu Văn Ngạn nghe, hơn nữa nếu Hoàng Cửu nguyện ý nhận tổ quy tông, nguyện ý tha thứ cho Liễu Văn Ngạn thì chắc chắn có thể giải khai tâm khóa của đối phương.
Nhưng Vạn Thiên Thánh nhìn thoáng qua Hoàng Cửu xa xa, cuối cùng ông chỉ thở dài một tiếng, không định mở miệng.
Mở được tâm khóa của Liễu Văn Ngạn, có lẽ ông ta sẽ bước vào Hợp Đạo.
Thế nhưng... cần gì chứ?
Hoàng Cửu không muốn nhận tổ quy tông, không nên cưỡng cầu nàng.
Năm xưa Liễu Văn Ngạn thực sự đã làm liên lụy toàn bộ Liễu gia, vì thủ hộ thần văn của Diệp Bá Thiên, ông chết cũng không nguyện ý giao ra.
Việc này... có lẽ còn phải tìm Đại Chu vương để tính sổ.
Mà cách đó không xa, Đại Chu vương vội vã biến mất.
Y đã cảm nhận được ác ý.
Y cảm thấy mình rất vô tội, năm đó nhằm vào Liễu Văn Ngạn nhất hệ cũng không phải ý của y, Đại Chu phủ còn chẳng hề quản, đương nhiên, Đại Chu phủ đã lựa chọn sống chết mặc bây, không tính là người tốt, thế nhưng tuyệt đối đâu có xen vào!
Không thể bởi vì ta không xen vào lại tìm ta tính sổ được!
Chuyện xưa xửa xừa xưa, đừng nhìn chằm chằm ta nữa!