Tô Vũ biến sắc.
Quả thật là có cổ thú! Cục diện phiền toái nhất bắt đầu rồi!
Giờ phút này Ngũ hành đại đạo đang dung hợp với Vũ đạo, khí tức Tô Vũ cũng đang biến hóa, hắn cố gắng gia tốc, đẩy nhanh tiến độ sáng lập Âm Dương đạo.
Trang sách hiện ra.
Mấy người Phù Thổ Linh thấy thế thì mau chóng rút lui để tránh quấy nhiễu Tô Vũ sáng lập âm dương.
Tô Vũ gần như đồng thời sáng lập hai đầu đại đạo này.
Âm dương đan xen, một tối một sáng.
"Định âm dương!"
Âm khí hạ xuống, dương khí nổi lên, nơi Tô Vũ khai đạo hóa thành một mảnh hư không, khí tức hỗn độn trong hư không vỡ bờ tràn đến cướp đoạt quyền khống chế với Tô Vũ.
Oanh!
Tiếng đại đạo so tranh vang lên, đại đạo đan xen, lực lượng va chạm, Tô Vũ lùi lại mấy bước, miệng hắn ứa đầy máu tươi.
Rõ ràng là khai đạo trong hỗn độn khó hơn tưởng tượng của hắn.
"Khai thiên địa!"
Thần văn thiên địa hiện lên rồi lập tức dung nhập vào hai trang sách, rất nhanh lại có hai đạo hiện ra.
"Hắn đang gia tốc"
Đại Chu vương sốt ruột: "Hình như áp lực còn lớn hơn dự đoán. Cùng lúc khai nhiều đạo như vậy thì hắn sẽ không có thời gian để sai lầm, rốt cuộc nên làm thế nào đây?"
Hắn không được phép phạm lỗi.
Nếu Tô Vũ thành công trong một lần thì không cần điều chỉnh lại, nhưng chuyện này là bất khả thi.
Vạn Thiên Thánh chợt quay sang hỏi Phì Cầu: "Phì Câu tiền bối, lần trước ngươi còn một viên trận phù đúng không?"
"Đúng"
"Cho ta"
Phì Cầu chớp mắt hỏi: "Ngươi muốn đi giết cổ thú à?"
«Ù?
"Để ta đi cho" Phì Câu vẫy đuôi: "Ta lợi hại hơn ngươi"
Vạn Thiên Thánh bật cười: "Vậy thì phiền tiền bối ngăn cản không cho cổ thú xâm nhập vào nơi Tô Vũ khai đạo, nếu không thì hắn sẽ gặp nguy hiểm"
"Ta hiểu rồi"
Phì Cầu lập tức bay ra, trong miệng còn ngậm theo một chiếc giày, còn cách rất xa mà nó đã ném giày vút tới.
Oanh!
Chiếc giày cường đại lập tức giãm chết một con cự thú!
Trong khi Tô Vũ khai đạo, khu vực hỗn độn thượng giới, Địa Ngục Môn bỗng nhiên chấn động một thoáng, ngay sau đó mấy đôi mắt xuất hiện phía sau cửa.
"Hình như đã xảy ra chuyện"
"Chúng ta bị phong ấn không thể ra ngoài. Cho cổ thú Hỗn Độn Sơn đi tra xét đi"
Rất nhanh, dao động lực lượng truyền ra.
Phía trên Địa Ngục Môn, trong đại điện, lão tổ mà Nguyệt Hạo từng nhắc đến đang bàn sự vụ, bỗng nhiên sắc mặt lão khẽ biến, lão nhíu mày hỏi: "Địa Ngục Môn làm sao vậy?"
Một dao động đặc thù đang lưu chuyển.
Lão tổ thì thào: "Hỗn độn có dị biến phải không?"
Rốt cuộc là dị biến gì?
Lão đằng không lên cao, quan sát tứ phương mà vẫn không cảm nhận được bất cứ dị biến gì.
Dị biến từ đâu ra?
Bỗng nhiên vô số cự thú trong Hỗn Độn Sơn rít gào, ngay sau đó mấy chục cổ thú được một đại điểu cấp bậc Thiên Tôn dẫn dắt điên cuồng bay về phía sâu nhất trong hỗn độn.
Lão tổ sẽ không tiến vào nơi đó vì rất dễ bị lạc.
Trong hỗn độn không có phương hướng, không có ranh giới cũng không có thiên địa, rất dễ bị lạc ở trong đó, dẫn tới không thể trở về.
Lão tổ nhíu mày, ban đầu lão không để ý lắm nhưng ngay sau đó lão bỗng nhiên biến sắc: "Không tốt"
Mấy người Nguyệt Hạo đều nhìn về phía lão.
Lão tổ nói: "Đáng chết, hỗn độn thú rời đi vậy thì vòng phòng thủ của chúng ta.."
Nghe vậy, mấy người cũng biến sắc.
Đúng lúc này, một tiếng cuồng tiếu truyền đến: "Cổ thú rời đi rồi, cường giả vạn tộc còn không mau nhân cơ hội lật tung hang ổ Ngục vương"
Hỗn độn cổ thú gây ra không ít phiền toái cho vạn tộc.
Giờ phút này bọn chúng bỗng nhiên lũ lượt chạy đi, đó không phải là cơ hội trời ban thì là cái gì?
Sắc mặt lão tổ khẽ biến, lão nhanh chóng bay lên quát: "Cuồng đồ lớn mật, Nguyệt Hạo, các ngươi đánh chết tên cuồng đồ này cho ta"
Lão nhanh chóng bay về phía hỗn độn rừng rậm, ngăn cần cường giả vạn tộc.
Hỗn độn thú đột ngột chạy mất, hiển nhiên vạn tộc sẽ tóm lấy cơ hội hiếm có này.
Còn vấn đề hỗn độn thú đã chạy đi đâu thì có quỷ mới biết.
Giờ khắc này.
Táng Hồn sơn.
Bách Chiến sốt ruột đứng lên: "Xảy ra biến cố sao? Hỗn độn thú bỗng nhiên lao đi, trong hỗn độn có biến cố gì ư?"
Sâu trong hỗn độn là khu vực rất thần bí.
Bách Chiến không thể hiểu tại sao đại lượng cổ thú đồng loạt lao đầu tới đó!
Chẳng lẽ thượng giới sẽ bùng nổ đại chiến trước dự tính?
Lúc trước chỉ là giao chiến nhỏ để thăm dò, một mình Cự Phủ không đủ để khiến hai phe dốc sức chiến, nhưng hiện tại có lẽ vạn tộc sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quả nhiên trong lúc Bách Chiến đang trầm ngâm, một cây trúc lớn chợt quất thẳng về hướng Hỗn Độn Sơn.
Âm thanh của Tam Nguyệt vang dội thiên địa: "Cổ thú tứ tán, cơ hội của chúng ta đến rồi, giết cả nhà bọn chúng đi"
Oanh!
Trong hư không, một quyền khổng lỏ xuất hiện đánh nát cây trúc, Tam Nguyệt cười lớn: "Lão gia hỏa đã xuất hiện, xem ra cổ thú thật sự chạy rồi"
"Ngươi là ai? Ngục vương là gì của ngươi?"
"Nếu ngươi là hậu duệ của Ngục vương thì ngươi chết chắc rồi"
Thân hình Tam Nguyệt phóng đại ngàn vạn lần, lão lộ vẻ hung lệ: "Chi mạch các ngươi phải chết! Cha ta đã chết trong tay Ngục vương, nếu ngươi là con trai của Ngục vương thì dù có là chủ nhân quy tắc thì lão tử vẫn muốn làm thịt ngươi"
Oanh!
Tam Nguyệt cầm cây trúc lớn điên cuồng tấn công đối phương, rất nhanh, Thiên Mệnh cùng mấy người Nguyệt Thiên Tôn cũng xuất hiện trợ chiến.
Lần xâm nhập này rất thuận lợi, bởi vì không còn cổ thú ngăn cần, tốc độ của đám Thiên Tôn đều nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Lão tổ chi mạch Ngục vương vừa đánh vừa thầm mắng.
Đáng chết!
Tại sao cổ thú lại chạy mất?
Chuyện lần này hoàn toàn đánh võ ấn tượng của cổ thú đối với lão, đám cổ thú này rất hiếm khi tiến sâu vào trong hỗn độn, vì sao hôm nay bọn chúng đồng loạt chạy về một phương hướng?
"Sâu trong hỗn độn xảy ra dị biến ư?"
Lão tổ không dám nghĩ nhiều, giờ phút này phiền toái lớn nhất chính là vạn tộc sẽ nhân cơ hội tấn công.
"Nguyệt La, Nguyệt Hạo, Nguyệt Minh"
Mấy vị cường giả cấp bậc Thiên Tôn từ nơi xa bay tới, bọn họ dũng mãnh lao lên nghênh chiến cường địch, nơi xa hơn nữa, Cự Phủ cầm rìu lớn điên cuồng trốn chạy.
Chờ Nguyệt Hạo rời đi thì gã lại quay về tấn công khiến Nguyệt Hạo không thể không dừng bước, gã ta nghiến răng nghiến lợi tiếp tục tấn công Cự Phủ Hầu.
Gia hỏa này gần đây rất hay gây chuyện.
"Cự Phủ, chúng ta không oán không thù.."
"Cút mẹ nhà ngươi đi!"
Cự Phủ Hầu rít gào: "Tam Nguyệt nói lão tử nợ Tô Vũ một mạng, nếu thế thì để lão tử giết đầu sô gây tội là ngươi, coi như trả hết nợ nần, ngươi nằm xuống cho lão tử giết rồi lão tử sẽ đi ngay"
"Không đúng, vẫn còn người khác, cháu gái ngươi nữa, lần trước còn hai ngươi sống sót. Giết hai ngươi xong coi như đã báo thù cho bọn họ, dù sao Tô Vũ vẫn chưa chết, Nguyệt Hạo để ta giết cho xong việc đi, chừng nào hai ngươi chưa chết thì ta sẽ không bỏ qua?
Nguyệt Hạo vô cùng tức giận: "Vậy thì ngươi chết đi"
Nói chuyện với Cự Phủ hoàn toàn là không thông, không thể giao lưu với gã.
Cự Phủ cứ khăng khăng nói rằng gã nợ Tô Vũ một mạng, đương nhiên câu nói dùng mạng trả mạng chỉ là vô nghĩa. Lúc trước Tô Vũ chỉ tổn thất thảm trọng chứ bản thân hắn thì chưa chết.
Ngày đó trong đám người bị hắn tập kích chỉ còn Nguyệt Hạo và Vũ Hi sống sót, giết hai người này xong Cự Phủ xem như đã trả hết nhân tình.
Ngày nào mà hai kê này còn chưa chết thì ngày đó gã còn thiếu nợ Tô Vũ.
"Giết!"
Cự Phủ Hầu cầm rìu quét ngang thiên địa, gã điên cuồng hét: "Đám tôn tử vạn tộc kia, đánh đi, đốc toàn bộ lực lượng mà đánh! Nhất mạch Ngục vương không còn cổ thú phòng ngự nữa, chưa chắc đã làm gì được các ngươi. Các ngươi muốn chờ cổ thú trổ lại để ngăn cản các ngươi ư? Các ngươi ngu à?"
"Bách Chiến, ngươi chết đi đâu rồi? Sao tiện nhân Nguyệt La đã trở vẻ? Ngươi lại bị trấn áp đấy à? Má nhà ngươi, ngươi lại trũng mỹ nhân kế ư?"
"Bách Chiến" Cự Phủ Hầu rống to: "Tiện nhân Nguyệt La xấu như vậy, không mông không ngực, vừa nhìn liền biết là không phải thứ tốt, sao ngươi lại bị lừa? Ngươi có đầu óc không? Óc heo à?"
Gã cảm thấy Nguyệt La rất xấu.
Eo kia vặn vẹo uốn éo không sợ bị gãy ư?
Mông cũng không đủ lớn.
Khuôn mặt không đủ đầy đặn, không được cái nết gì cả, sao Bách Chiến có thể coi trọng ả ta?
Gã thật sự không hiểu nổi!
Nơi xa, Nguyệt La vốn đang cười duyên bay đi nghênh chiến người khác bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, ả quay đầu nhìn về phía Cự Phủ Hầu.
Có một số việc thật sự không thể nhẫn được.
Cự Phủ Hầu cảm nhận được khí tức đang lao tới thì lập tức cuồng tiếu: "Lão tử dụ được cả Nguyệt La và Nguyệt Hạo rồi, giết chết bọn họ đi. Đám tôn tử vạn tộc nỗ lực hơn đi!"
"Lão tử chạy trước đây. Nguyệt La, đồ đàn bà xấu xí, ngươi chỉ xứng thông đồng với cái tên Bách Chiến chưa trải sự đời mà thôi. Ánh mắt Võ vương đại nhân rất tốt, lão tử đã gặp qua các phu nhân của Võ vương rồi, mông ai cũng tướng dễ sinh, ngươi không so sánh được đâu"
Cự Phủ Hầu vừa trốn chạy vừa không quên khen Võ vương một câu.
Hẳn là Bách Chiến chỉ thích gu độc lạ.
Vũ phu chúng ta đương nhiên không thể cưới loại vợ xấu xí này.
Gu của Bách Chiến chẳng phù hợp thẩm mỹ vũ phu gì cả.