Công pháp, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chỗ thiếu hụt.
Công pháp thông dụng như《 Chiến Thần quyết 》thì thiếu hụt rất ít, bằng không sẽ không được đông đảo mọi người dùng đến tận bây giờ, nhưng nhiều ít gì thì cũng sẽ có điểm yếu.
Kẻ địch chỉ sợ cũng đã sớm nghiên cứu triệt để.
Nếu Tô Vũ tự bộc lộ ra mặt thiếu hụt của bản thân rồi dụ đối thủ lợi dụng xuống tay với hắn, phá khiếu huyệt của hắn. . . Ha ha, Tô Vũ sẽ nói cho kẻ đó biết vì sao hôm nay bầu trời lại xanh.
"Chỉ là phải khai khiếu nhiều lắm, lãng phí thời gian, lãng phí tài nguyên. . ."
Tô Vũ rất nhanh lại lắc đầu, cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Khai khiếu cần rất nhiều tài nguyên, cũng cần thời gian.
Loại ý nghĩ này, Tô Vũ xác định tuyệt đối không chỉ một mình hắn có!
Chỉ là 108 khiếu huyệt của《 Chiến Thần quyết 》Thiên Quân cảnh liền đủ cho mọi người uống một hồ, lúc này ai mà còn có tâm tư đi tu luyện những công pháp khác nữa chứ?
Chờ ngươi tu luyện những công pháp khác, ngươi vẫn là Thiên Quân, người ta đều đã đi đến Vạn Thạch hết rồi.
Đến lúc đó, dù ngươi có thể tính kế người ta thì tác dụng cũng không lớn.
Ai cũng biết, khiếu huyệt mở ra nhiều, dù cho không thể thành hệ thống, nguyên khí bản thân cũng sẽ mạnh hơn, nhưng ai sẽ vô duyên vô cớ mở ra nhiều khiếu huyệt vô dụng thế kia?
Cần tài nguyên, cần thời gian nhiều lắm a!
"Bất quá ta cảm thấy, có vài tên gia hỏa khẳng định sẽ mở ra rất nhiều khiếu huyệt!"
Hắn tin tưởng, nhất định có nhiều người mở ra khiếu huyệt, chiến đấu cùng giai nếu như đều là Chiến giả, công pháp giống nhau, võ kỹ giống nhau, lúc này thì sẽ xem ai có nội tình thâm hậu hơn.
Khai khiếu càng nhiều, kinh nghiệm phong phú hơn, vũ khí sắc bén hơn, đây đều là nội tình.
Văn Minh học phủ hình như chưa nghe tới ai như vậy nhưng Chiến Tranh học phủ nhất định sẽ có loại người này!
Tựa như Văn Minh học phủ sẽ có người phác họa thêm thần văn vậy.
"Thiên tài Thiên Quân Cửu Trọng ở Văn Minh học phủ chưa hẳn cũng chỉ có 108 khiếu huyệt, khả năng là sẽ càng nhiều, 120 - 130 cũng không thành vấn đề!"
Những việc này, không có ai nói với Tô Vũ, đều là do Tô Vũ tự suy đoán.
Nhưng hắn cảm giác mình suy đoán hẳn không tính là sai.
"Nếu thời gian cùng điều kiện cho phép, ta cũng nên mở ra nhiều khiếu huyệt một chút, ta hiện tại cũng có không ít công pháp."
Mà Tô Vũ có một ưu thế lớn hơn so với người khác nữa, hắn mượn dùng tinh huyết lúc tu luyện, những khiếu huyệt kia kỳ thật đều tự động tạm thời mở ra, rõ ràng hắn biết những khiếu huyệt ấy nằm ở đâu.
Biết những khiếu huyệt ở vị trí nào hay hình thành tuần hoàn ra sao, đây kỳ thật tương đương với việc hắn nắm giữ ý chí chi văn của những công pháp này.
Công năng của sách họa, Tô Vũ cũng đang đang từng bước khai thác.
Tạm thời mượn dùng, dù sao chẳng qua là tạm thời mượn về mà thôi.
Chính mình phấn đấu thì mới càng chân thực.
Một khi khai khiếu, chính mình đã học những công pháp kia, hà tất lại phải thôn phệ tinh huyết để tu luyện làm gì?
Giờ khắc này, Tô Vũ nghĩ rất nhiều.
Tu luyện cũng khắc khổ hơn!
Sớm trở thành Thiên Quân cửu trọng, sau đó lại mở ra thêm càng nhiều khiếu huyệt, trở thành cường giả vô địch trong số các vị Thiên Quân.
Hoặc là sớm lên Vạn Thạch, trở thành cường giả Vạn Thạch cửu trọng thật sớm.
Đằng Không dù sao vẫn cần không ít thời gian để chuẩn bị.
. . .
5 ngày qua, Tô Vũ mãi vẫn không gặp được Hạ Hổ Vưu.
Mãi đến ngày thứ 6 đi tới Dưỡng Tính Viên, Tô Vũ mới gặp lại cậu ta.
Cái tên này mấy ngày không thấy, hình như lại mập lên.
Thấy Tô Vũ, Hạ Hổ Vưu như nhìn thấy thân nhân, vội vàng bước tới nói: "Tô Vũ, ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! Lần trước ngươi không biết đâu, ta bị người ta hố, bị học phủ càn quét, thua lỗ 1 hơn vạn điểm công huân. . ."
Tô Vũ hơi cạn lời: "Tưởng là ta không biết tính à? Tổng cộng 12000 điểm công huân, ta nghe người ta nói, không phải hơn phân nửa đều cược Lâm Diệu thắng sao? Những kẻ đó đâu cần ngươi bồi thường đâu? Nhiều lắm cũng chỉ thua chừng 5000 điểm công huân!"
Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng, cái tên này quá chấp nhất đối với điểm công huân, tính toán kĩ càng ra thì hiển nhiên giống như lời Tô Vũ nói.
"Dù như thế thì ta cũng thua thiệt thảm rồi!" Vẻ mặt Hạ Hổ Vưu đưa đám: "Học phủ quá xấu xa, hiện tại ta mắc nợ đầy rẫy đây này. . ."
"Chớ khóc than với ta!"
Tô Vũ mặc kệ cậu ta, vừa đi lên trên lầu vừa nói: "Thông báo khóa học cho lớp về sau sẽ giao cho ngươi."
"Cái gì?"
"Ta là lớp trưởng Cao Cấp ban, giao nhiệm vụ cho ngươi, có ý kiến gì không?"
Hạ Hổ Vưu nháy mắt mấy cái, "Ngươi lại làm lớp trưởng rồi?"
"Đúng, tên Lưu Hồng kia hố ta!"
Tô Vũ cũng lười nhiều lời, Hạ Hổ Vưu thở hổn hển rồi nở nụ cười, cậu cũng không quá để ý, gật đầu đáp: "Được, kỳ thật học viên ban Cao cấp không cần phải thúc giục, thích học hay không cũng kệ, đám gia hỏa này dù ngươi thúc giục thì họ cũng sẽ không cảm kích, ngược lại có khi còn không cao hứng."
"Chỗ Lưu trợ giáo cũng không cần quan tâm, học viên Cao cấp ban đều như vậy, chẳng lẽ hắn còn có thể vì chuyện này mà tìm ngươi gây phiền toái được chắc?"
Tô Vũ khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Đi vài bước hắn mới nhỏ giọng hỏi: "Có thể tìm cho ta ít tinh huyết Phá Sơn ngưu được không?"
"Cái này rất khó. . ."
"Không phải Thiên Quân cảnh, là Vạn Thạch cảnh ấy!" Tô Vũ nói thẳng: "Vạn Thạch sơ kỳ! Cho ta một cái giá phải chăng! Chúng ta cũng đã làm giao dịch mấy lần, đến bây giờ giao dịch công huân cũng đã hơn một trăm, sau này chắc chắn sẽ càng nhiều! Ta mới là Thiên Quân, Hạ Hổ Vưu, cho ta một cái giá phải chăng, chúng ta sẽ làm mua bán lâu dài, dù có là giao dịch ngàn điểm vạn điểm thì cũng có thể làm!"
"Tinh huyết Phá Sơn ngưu Vạn Thạch cảnh . . ."
Hạ Hổ Vưu nhíu mày, "Nói thật, ngươi nói muốn tìm tinh huyết chủng tộc bách cường Đằng Không cảnh, điều này kỳ thật không khó! Nhưng Thiên Quân Vạn Thạch thì lại thật sự không dễ dàng, mà giá tiền cũng khó thấp được."
"Trên Chư Thiên chiến trường, quân đoàn chủng tộc bách cường đa số đều là phụ thuộc, quân đoàn chân chính thuộc về riêng bọn họ thì ngươi cơ hồ sẽ không gặp được, Thiên Quân Vạn Thạch rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, Đằng Không thì may ra còn thấy được. Chủng tộc bách cường thì có Đằng Không, Lăng Vân là thường xuyên có thể gặp được đến. . ."
Tô Vũ nhíu mày hỏi: "Ngươi có thể lấy về tinh huyết bách cường Đằng Không cảnh trở lên à?"
"Có thể, ngươi cần hả?"
"Không cần!"
Tô Vũ chỉ là hỏi một chút mà thôi, hiện tại hắn dùng chút tinh huyết Đằng Không cảnh này chỉ e sẽ bạo thể trước khi kịp đợi sách họa hấp thu phụ hắn.
Sách họa hấp thu kỳ thật cũng cần thời gian.
Hắn tính toán một thoáng, mình là Thiên Quân sơ kỳ, dùng Vạn Thạch sơ kỳ mới tốt nhất.
Thiên Quân trung kỳ, thì là có thể cân nhắc đến Vạn Thạch trung kỳ.
Cao hơn một đại cảnh giới là đủ rồi!
Muốn sử dụng tinh huyết Đằng Không cảnh thì hắn tối thiểu phải đạt đến Vạn Thạch cảnh mới được.
Hạ Hổ Vưu cũng không hỏi nữa, nhỏ giọng đáp: "Tinh huyết Phá Sơn ngưu Vạn Thạch cảnh đúng không? Được rồi, ta sẽ tận lực thu thập giúp ngươi! Học phủ định giá là 15 điểm công huân một giọt. . ."
"Quá đắt!" Tô Vũ trực tiếp ngắt lời: "Ngươi chớ tính theo tiêu chuẩn học phủ với ta!"
"Đó là điều đương nhiên!" Hạ Hổ Vưu cười rộ lên, bảo: "Thế này đi, ta còn muốn mua bán lâu dài với ngươi, cho ngươi giá cực kỳ ưu đãi, 13 điểm công huân một giọt, tuyệt đối là có lời!"
"Đắt quá!"
"Thật sự không đắt đâu!" Hạ Hổ Vưu giải thích: "Tinh huyết là phải đánh giết Phá Sơn ngưu, một con Vạn Thạch cảnh tối đa cũng chỉ cô đọng được chừng 10 giọt. Phá Sơn ngưu là chủng tộc bách cường, tinh huyết còn cần tinh luyện, vận chuyển, bảo tồn, đủ loại tiền nhân công. . . Cuối cùng chỉ thu ngươi 13 điểm một giọt, thật sự còn đắt à?"
"Học phủ kỳ thật đều đã xem là giá rẻ rồi, nếu ngươi mua ở bên ngoài thì còn mắc hơn, 20 điểm một giọt cũng khó mà mua!" Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng không phải chưa từng mua đồ ở bên ngoài, học phủ quả thật đã cho chúng ta ưu đãi, mà chúng ta tới chợ đen, nói thật, nhiều khi cũng là vì mua chút đồ không tiện ra tay thôi, cho nên giá cả khá là rẻ."
Tô Vũ kinh ngạc thì thầm: "Hạ gia còn có đồ không tiện ra tay sao?"