Trong lâu đài cổ của Tinh Nguyệt.
Toàn bộ lâu đài chìm trong tĩnh lặng, cổng lớn đóng chặt.
Khi Tô Vũ bước đến, trong đám Tử Linh dưới trướng Tinh Nguyệt có vài kê nhận ra Tô Vũ, bọn họ lộ vẻ vui mừng, mấy vị Tử Linh chuẩn vô địch cảnh nhao nhao tiến lên nghênh đón: "Cung nghênh đại thống lĩnh"
Từ sau khi Tô Vũ giả mạo đại thống lĩnh, những Tử Linh này nhìn thấy hắn thì đều sẽ gọi như vậy, dù hiện tại bọn họ biết Tô Vũ đã là chủ nhân Tử Linh giới vực thì vẫn không sửa cách gọi.
Tô Vũ nhìn thoáng qua cánh cổng đóng chặt, hắn hỏi: "Tinh Nguyệt đại nhân đang bế quan à?"
"Không phải"
Tử Linh được Tô Vũ đặt tên là Tinh Đại chân chờ đáp: "Đại nhân không bế quan, nhưng đã mấy ngày rồi chưa ra khỏi cửa"
Tô Vũ mỉm cười gật đầu, cất bước tiến vào lâu đài cổ.
"Tinh Nguyệt đại nhân, ta vào đây"
"Cút!"
Trong thành bỗng truyền đến một tiếng quát.
Tô Vũ cười lớn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Cút cái gì mà cút, có về lửa giận không nhỏ chút nào đâu nhỉ?
Trong đại điện.
Sắc mặt vốn đen xì của Tinh Nguyệt lại càng thêm đen nhánh, nàng lạnh lùng nhìn Tô Vũ: "Ngươi tới làm gì?"
"Tới hội báo tình huống gần đây cho đại nhân"
Tinh Nguyệt cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa. Tô Vũ, thông đạo Tử Linh giữa chúng ta đã đứt, ngươi đi con đường của ngươi, ta sống cuộc sống Tử Linh của ta, hiện giờ ta không còn gì cho ngươi tính kế nữa, ngươi muốn bảo vật ư? Chỉ còn tòa lâu đài này thôi, nếu ngươi muốn thì lấy đi"
Tô Vũ cười cười: "Đại nhân nói đùa. Chuyện thông đạo Tử Linh.."
"Ta không muốn nghe"
Tô Vũ nhún vai, ngay sau đó hắn quát to: "Câm miệng! Nữ nhân thật phiền phức! Nghe ta nói đây!"
Hắn đột ngột bùng nổ khiến cả người Tinh Nguyệt run lên.
Nàng vừa định mở miệng thì Tô Vũ đã dùng áp lực cường đại trực tiếp trấn áp nàng.
Tinh Nguyệt tức giận trợn mắt nhìn hắn.
Ngươi thật quá đáng!
Tô Vũ tủm tỉm cười, mở miệng nói: "Ngày đó ta khai Sinh tử đại đạo, suýt nữa thì đã ngã xuống, đang rất cần bổ sung sinh khí, vậy mà ngươi dồn hết sức truyền tử khí cho ta, ngươi muốn ta chết sao?"
Tinh Nguyệt giật mình, cái gì cơ?
Tô Vũ lại nói: "Nữ nhân các ngươi quá phiền toái, chết rồi vẫn gây chuyện được. Ta suýt chết là bị ngươi làm hại đấy đại nhân, ngươi suýt nữa hại chết ta, hiểu chưa? Bao nhiêu người còn đang trông mong ta sống sót, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm giết ta, ta chưa nói gì thì thôi, ngươi còn dám giận ta à?"
Tô Vũ hừ một tiếng: "Ta không giận đại nhân là bởi vì ta thiện lương, hơn nữa đại nhân cũng chỉ muốn tốt cho ta, vậy nên ta sẽ không so đo việc này với đại nhân"
Tỉnh Nguyệt hơi áy náy, là ta sai rồi sao? Nhưng ngươi có nói trước cho ta biết đâu.
Tô Vũ mỉm cười nhìn nàng: "Đương nhiên đó chỉ là việc nhỏ, hiện giờ ta sống rồi, giờ ta tới tìm đại nhân để nói rõ ràng. Ta đã khai Sinh tử đại đạo và cũng đã khai thiên, tất cả đều là để hồi sinh đại nhân"
Tô Vũ cảm khái: "Ai bảo đại nhân là cấp trên của ta chứ, ta có gì tốt không phải là đều tìm đến đại nhân đầu tiên sao? Ta sẽ dùng Hà Đồ làm chuột bạch, cho y hỏi sinh trước.
Hà Đồ có thể chết nhưng đại nhân thì không"
Tô Vũ nói: "Lần này ta cố ý tới giải thích với đại nhân để tránh việc ngươi lại gây ra chuyện phiền toái cho ta"
Hắn nhíu mày nhìn về phía Tinh Nguyệt: "Đại nhân vẫn không thể lý giải tâm tình của ta ư? Haizz, ta làm chuyện vô ích rồi. Thôi, ta đành đi vậy"
Hắn xoay người muốn rời đi, Tỉnh Nguyệt vô cùng phẫn nộ.
Tổ tông nhà ngươi, ngươi giam cầm ta thì bảo ta nói cái gì?
Khi Tô Vũ sắp đi ra ngoài, lúc này phong ấn trên người Tỉnh Nguyệt mới biến mất, Tinh Nguyệt giận dữ quát: "Ngươi đi đâu?"
Tô Vũ xoay người, bày ra vẻ mặt vô tội: "Không phải đại nhân không để ý tới ta sao?"
Tinh Nguyệt muốn bóp chết hắn.
Nàng bực bội mắng: "Câm miệng! Bổn tọa nói chuyện không tới phiên ngươi chen vào"
Rồi nàng tò mò hỏi: "Khai thiên là cái gì?"
Tô Vũ suýt nữa thì đã bật cười, có điều hắn vẫn nhẫn lại, nghiêm túc trả lời: "Chính là sáng lập một Sinh tử đại đạo độc lập, ta giết chết chính mình, thử hóa thành Tử Linh sau đó lại sống lại, tất cả chuyện này đều là chuẩn bị để hỏi sinh đại nhân"
"Độc lập ư?"
Tinh Nguyệt ngẩn ra: "Độc lập là sao?"
"Chính là sáng lập trong hỗn độn, không dựa vào thời không trường hà"
"Cái gì?" Tinh Nguyệt chấn động. "Vậy... ngươi từng hóa thành Tử Linh rồi?"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng vậy, cũng chính là khi đại nhân truyền tử khí cho ta"
"Không phải"
Tinh Nguyệt vội vàng nói: "Khi đó có vẻ như ngươi đột nhiên biến mất, lực lượng cạn kiệt, ta thấy ngươi không có lực lượng nên mới truyền một chút tử khí cho ngươi, không ngờ lại là như thế. Ta không cố ý"
Tô Vũ thở dài: "Không sao, chỉ suýt chết thật mà thôi, nếu chết thật thì hóa thành Tử Linh cũng không tôi, đại nhân thấy đúng không?"
Tinh Nguyệt lại càng thêm ủy khuất, nàng thanh minh: "Ta thật sự không cố ý mà"
"Không sao" Tô Vũ mỉm cười: "Ta tha thứ cho đại nhân, dù sao ta cũng chỉ là thuộc hạ, phải nể mặt mũi cấp trên chứ"
Tinh Nguyệt vô cùng buồn bực.
Thuộc hạ cái gì, ngươi là tên lừa đảo, hiện tại gia hỏa này cường đại đến mức đáng sợ, có một đống cường giả dưới trướng mà còn suốt ngày tự xưng thuộc hạ, đồ không biết xấu hổi Tô Vũ tươi cười xán lạn: "Đại nhân, chúng ta kết thúc chuyện này ở đây được chưa?"
Tinh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nàng cảm thấy không thích hợp nhưng không thể nói nên lời là sai ở chỗ nào.
Nàng bực bội, nghẹn khuất râu rĩ nói: "Thôi, bổn tọa không so đo với ngươi"
Tô Vũ hài lòng: "Vậy thì tốt. Còn có một việc, có vẻ đại nhân đã bị phong ấn, có khả năng thực lực khi ngươi còn sống không hề yếu, sau khi chết cũng không yếu nhưng đã bị phong ấn, trước khi hồi sinh ngươi thì ta phải giải phong ấn mới được"
Tỉnh Nguyệt buồn bực: "Phong ấn? Là tên chết tiệt nào làm?"
"Văn vương"
Tỉnh Nguyệt ngẩn ra, Văn vương?
Tô Vũ nói: "Chính là y! Văn vương cố ý phong ấn ngươi, cho nên dù đại nhân cắn nuốt bao nhiêu Tử Linh ấn ký thì cũng không thể cường đại lên được"
"Tên khốn đó là Văn vương sao?"
Tinh Nguyệt nổi giận: "Thì ra là thế! Bảo sao mười vạn năm qua ta chưa từng mạnh thêm được một chút nào, hóa ra đều là tại tên chết tiệt đó! Khốn kiếp!"
Khinh người quá đáng!
Ngay sau đó nàng lại hỏi: "Vì sao y phải phong ấn ta?"
Tô Vũ đáp lời: "Có thể là muốn hồi sinh đại nhân nhưng lại không có biện pháp, cuối cùng quyết định phong ấn trước, loại người này rất vô trách nhiệm, có đúng không?"
Tinh Nguyệt gật đầu, đúng là vô trách nhiệm!
Nếu không có biện pháp hỏi sinh thì phải giải phong cho ta chứ!
Tô Vũ lại nói: "Vậy nên nếu ta muốn hỏi sinh đại nhân thì chắc chắn phải chuẩn bị thật Kĩ, không thì sẽ giống như Văn vương, làm không được thì phải phong ấn đã rồi tính.
Nhưng y không nghĩ xem mười vạn năm trôi qua... không đúng, hẳn là không chỉ phong ấn mười vạn năm, nhiều năm như vậy thực lực đại nhân không thể tiến bộ, nếu như bị Tử Linh giết chết thì chẳng phải là oan uổng lắm sao?"
Tinh Nguyệt gật gật đầu, đúng vậy, quá oan uổng!
Văn vương đúng là một kẻ không đáng tin cậy!
"Vậy vì sao Văn vương lại muốn hồi sinh ta?"
Tinh Nguyệt nghi hoặc, Tô Vũ nhún vai: "Cái này thì ta không rõ lắm, có lẽ là thèm muốn Tinh Vũ Ấn? Dù sao Văn vương cũng không phải người tốt"
Nàng cảm thấy lời Tô Vũ nói có vấn đề nhưng... Thôi, không so đo với thuộc hạ nhà mình.
Tinh Nguyệt chân chờ rồi hỏi: "Ta thật sự có thể sống lại sao?"
"Khó nói trước nhưng có hy vọng rất lớn"
Tô Vũ đáp: "Ta sẽ chuẩn bị thật kĩ rồi mới đến cứu đại nhân, ta đã chuyển nhà của Văn vương đến Tử Linh giới vực rồi, có rất nhiều hoa, nếu đại nhân sống lại thì có thể ở tạm đó một thời gian, hẳn là Phì Câu sẽ rất hoan nghênh"
"Hoa?" Tinh Nguyệt lẩm bẩm: "Trong trí nhớ của ta quả thật có rất nhiều hoa, là ta đã dạy Văn Ngọc trồng hoa"
Vậy ư?
Tô Vũ không nói gì.
Ngươi vừa già cỗi vừa nhàn rỗi quá đấy, dạy người ta trồng hoa làm gì, làm hại Phì Cầu chăm sóc mười mấy vạn năm, Phì Cầu đáng thương, mười vạn năm không được nghỉ ngơi chút nào, hóa ra đầu sô gây tội lại ở ngay đây.
"Đại nhân, ta đi đây, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đến viện nghiên cứu nhìn xem"
"Không, ta chỉ thích ở đây"
Tuy rằng Tinh Nguyệt rất có hứng thú nhưng vẫn cự tuyệt.
Tô Vũ bật cười, nàng ta đúng là siêu cấp trạch nữ.
Thôi, mấy năm nay dường như Tinh Nguyệt không hề ra ngoài, lần trước ra ngoài một chuyến đến Tinh Vũ phủ đệ cũng chỉ là vì cứu mình.
"Vậy được, ta đi trước đây, đại nhân, lần sau ta sẽ đến hội báo tiến độ"
Tinh Nguyệt miễn cưỡng gật đầu, bảo trì bộ dáng uy nghiêm: "Lui ra đi!"
"Đa tạ đại nhân"
Tô Vũ rút lui.
Tinh Nguyệt cổ thành lại mở ra.
Tâm tình Tinh Nguyệt không tệ lắm, nàng không đóng cửa nữa mà là đi chăm sóc đám hoa cỏ đã vài ngày không quản của mình, đều tại tên khốn kiếp kia làm hoa của nàng suýt bị bỏ mặc đến chết.
Thôi, nể tình hắn muốn hỏi sinh ta, bổn tọa không thèm so đo!
Tinh Nguyệt vui vẻ rạo rực đi xử lý hoa cô.
Bên ngoài, đám Tử Linh thấy vậy thì trong lòng đều cảm thấy bất đắc di.
Có phải đại nhân thay đổi nhanh quá rồi không? Ban nãy nàng còn tức giận như thế, đại thống lĩnh nói mấy câu liền chạy, vậy mà đại nhân vẫn bình tĩnh được?
Quả nhiên, đại thống lĩnh vẫn là người lợi hại nhất!