Nơi xa, Bắc vương còn đang khống chế mấy vị thuộc hạ Hợp Đạo.
Lúc này, đám Tử Linh đều nơm nớp lo sợ.
Làm sao bây giờ?
Giúp Tử Linh cự nhân thì chúng thật sự không dám, đây là lời nói thật, trước đó đám Địa Chi La đều bị xử lý, ai mà không sợ?
Nhưng giúp Tô Vũ thì cũng là chuyện không có khả năng!
Bọn chúng đâu có cơ hội sống lại, không cách nào phục sinh được, làm Tử Linh thì chúng vẫn phải bị Tử Linh đại đạo quản thúc!
Sắc mặt Bắc vương rất phức tạp.
Bây giờ trong Tử Linh giới vực, rất nhiều cường giả Tử Linh bị giết, những kẻ khác thì đều đang muốn phục sinh.
Duy chỉ có hắn ta, Long Huyết và Tử Linh Đế Tôn đều tính là Tử Linh đúng nghĩa, thế nhưng bọn hắn cũng làm trái ý của Tử Linh Chi Chủ, dù cho cự nhân chỉ là ý chí lưu lại.
Tử Linh giới vực đã không còn thuần túy nữa rồi!
Từ ngày Tô Vũ đến đây đã trực tiếp làm cho cả Tử Linh giới loạn như cào cào.
Bắc vương nhìn thoáng qua đại chiến bên kia rồi lại nhìn mấy vị Hợp Đạo bên cạnh mình, thở dài một tiếng: "Các ngươi có thể đi theo Tử Linh cự nhân, cẩn thận một chút thì chưa chắc sẽ phải chết! Hoặc cũng có thể đầu quân cho Tô Vũ, tuy chưa chắc có hy vọng hồi sinh, thế nhưng Tô Vũ mang đi rất nhiều cường giả Tử Linh, hắn còn muốn chưởng khống Tử Linh giới vực thì vẫn cần Tử Linh thực thụ làm việc cho mình!"
Mọi người ngạc nhiên nhìn Bắc vương, có vị Hợp Đạo nhịn không được hỏi: "Vậy đại nhân thì sao?"
"Ta ư?
Bắc vương cười tự giễu: "Ta vốn không phải người quả quyết, nếu ta quả quyết thì đã sớm không xảy ra chuyện như vậy! Khi còn sống ta luôn luôn sợ hãi rụt rè, lo trước lo sau nên mới dẫn đến cái chết, sau khi chết, ta vẫn là như thế... Đông vương đi tìm ta, khuyên ta liên thủ, nhưng ta lại không nguyện ý!"
"Tây vương tìm ta, ta cũng không chịu!"
"Nam vương đã từng tới tìm ta, ta vẫn không đáp ứng..."
"Liên minh với Nhân tộc hay đối địch với Nhân tộc cũng thế, kỳ thật đều chỉ là một lựa chọn, nhưng suy nghĩ duy nhất của ta vẫn luôn là tự lập xưng vương. Có điều hết lần này tới lần khác ta lại không đủ thực lực, cơ duyên và sự quyết đoán để thực hiện.
Người như ta có lẽ mọi người sẽ gọi là kẻ chí lớn nhưng tài mọn!"
Hắn ta đối địch với Nhân tộc, cũng đối địch vạn tộc, hắn không phải vì muốn đối địch, chỉ là hắn muốn tự lập, muốn tự mình xưng vương, đóng cửa tự bế, mọi người đừng để ý tới ta, để ta làm vương một cõi là được!
Thế nhưng hắn lại không có thực lực để làm được điều đó, hắn quả thực là kẻ chí lớn tài mọn!
Không muốn gia nhập bất kỳ bên nào thì phải có đủ thực lực để chèo chống!
Đáng tiếc Bắc vương lại không có!
"Các ngươi tự lựa chọn đi, ta sẽ không khiến chư vị chậm trễ tiền đỏ, về phần ta..."
Bắc vương nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía Tử Linh Thiên Hà chuyên dùng để dẫn dắt Tử Linh, hắn khẽ mỉm cười: "Không biết ta muốn quy ẩn thì còn cơ hội nữa không, Tử Linh giới vực đã không còn đất dung thân cho ta nữa rồi!"
Quy Khư chi địa cũng không an toàn!
Tô Vũ tiến vào trong đó, Tử Linh Đế Tôn đã thoát khỏi phong ấn, hắn ta còn có thể lựa chọn thế nào?
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh Long Huyết Hầu dần dần hiển hiện, gã cất lời: "Đại nhân, thiên hạ này đã thay đổi, cho nên...
đại nhân cứ an tâm mà đi đi thôi!"
Mấy vị Hợp Đạo xung quanh đều kinh hãi tránh lui!
Long Huyết Hầu đột ngột xuất hiện, móng vuốt cắm xuyên qua Tử Linh ấn ký của Bắc vương, lực lượng không ngừng bị Long Huyết Hầu thôn phệ, thời khắc này Long Huyết Hầu có về hơi yêu dị, gã nhìn về phía đại chiến trên không xa xa, lộ ra nụ cười tà mị.
"Thật sự là trò hay!"
Mấy vị Hợp Đạo khác muốn chạy nhưng lại bị gã tóm trong tay, âm thanh phốc phốc bên tai không dứt, móng vuốt của gã cắm xuyên qua toàn bộ Tử Linh ấn ký.
Long Huyết Hầu khẽ cười: "Hôm nay đúng là trò hay khắp nơi!"
"Kê chết thì chết, kẻ phục sinh thì phục sinh, kết quả là cường giả thực thụ trong Tử Linh giới vực này chẳng còn lại mấy vị!"
Ánh mắt Bắc vương hơi tan rã, hắn ta không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía bên kia, hỏi lâu sau mới lên tiếng: "Long Huyết, thời đại này luôn có người tự cho là thông minh, cuối cùng lại bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay..."
Long Huyết Hầu cười sằng sặc: "Đại nhân đang nói ta sao?"
Gã bóp nát Tử Linh ấn ký của Bắc vương, mau chóng thôn phê lực lượng căn nguyên của hắn.
Bắc vương bất giác lộ ra nụ cười lạnh, rất nhanh, hắn ta thở dài một tiếng: "Có lẽ... Chỉ mỗi mình ngươi mới thật sự muốn làm Tử Linh! Long Huyết, ngươi không sai, ở giới vực này ngươi mới thật sự là vương giả! Bởi vì đây là Tử Linh giới vực! Chỉ có ngươi vui vẻ chịu đựng, mà chúng ta... đến cuối cùng thì vẫn muốn làm người sống!"
Khí tức của hắn ta tan rã rất nhanh, ánh mắt hơi hơi mê mang: "Thực ra ta không muốn làm Tử Linh, cũng không muốn làm Thiên Vương. Bắc Thiên Vương gì chứ? Đều không phải thứ mà ta muốn, ta thật sự chỉ muốn một cuộc sống yên bình mà thôi."
"Thà làm chó của thái bình chứ không làm người trong loạn thết"
Bắc vương lộ ra tiếu dung, thân ảnh từng bước tiêu tán: "Long Huyết, ngươi muốn làm vương của Tử Linh thì con đường phía trước sẽ rất long đong, ngươi lại đi quá thuận lợi, biến hóa của ngươi, ta vẫn luôn để trong mắt... Ngươi không cảm thấy chuyện này rất đột ngột sao? Nhiều năm qua ngươi chưa từng có biến hóa, bây giờ thực lực lại tăng trưởng cực nhanh, như là được trời trợ giúp..."
"Ngươi không hiểu đâu!"
Long Huyết Hầu lộ ra nụ cười giễu cợt: "Bắc vương, ngươi già thật rồi, ngươi sống an nhàn quá lâu, cho nên ngươi không hiểu thời đại này chung quy sẽ có một vài kẻ là sự tồn tại mà ngươi không cách nào tưởng tượng nổi! Khí vận, thiên phú, hết thảy của ta đều là do Tử Linh Chi Chủ ban thưởng!"
"Vị trước mắt kia chỉ là tinh thần lạc ấn mà thôi, đúng như Tô Vũ nói, đó không phải là bản tôn!"
"So ra thì gã chưa hẳn đã hơn ta, ta mới là chủ nhân của phiến thiên địa này! Tử Linh Chi Chủ đã lựa chọn ta, ngươi hiểu không?"
Bắc vương gian nan quay đầu nhìn Long Huyết, thân ảnh càng lúc càng tan rã, ánh mắt lại ráng níu kéo thanh minh, bỗng nhiên hắn ta ho ra máu, khế cười một tiếng: "Ngươi...
Ngươi là cái thá gì? Long Huyết... Ngươi... quá tắm thường! Ngươi có thể so với ai được?
So với Nhân Hoàng à? Hay Tô Vũ? Hay là Văn vương, Võ vương? Ngươi thật sự tưởng rằng bản thân có thể xuất chúng hơn Tứ Đại Thiên Vương chúng ta ư?"
Hắn ho ra máu đen, nhưng nụ cười lại vô cùng xán lạn: "Ngươi ấy... còn quá non trẻ, ngươi thật sự không xứng! Không phải vì ta bị ngươi giết chết nên mới nói những lời này, mà là ta hi vọng ngươi có thể thấy rõ chính mình. Long Huyết, thấy rõ bản thân thì ngươi còn có cơ hội, thấy không rõ... kết cục của ngươi sẽ rất thảm!"
"Đáng tiếc... Ngươi lại không thấy được!"
Long Huyết Hầu bật cười!
Vớ vẩn!
Ngươi nói cái gì thì sẽ là cái đó sao?
Ngươi nói ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng à?
Nhảm nhí!