Tô Vũ rơi vào trầm tư, đánh Hỗn Độn nhất tộc trước sao?
Hắn sờ sờ cằm: "Có lẽ... Có thể bàn chuyện liên thủ! Ta đoán vấn đề cấp thiết nhất của vạn tộc bây giờ là muốn trở thành chủ nhân quy tắc, một khi phá vỡ phong ấn, trong nháy mắt họ sẽ trở nên cường đại, dù sao cũng có tới hơn mười vị Thiên Tôn cơ mà!"
"Nhưng nếu phong ấn không bị phá, tính uy hiếp của vạn tộc không quá lớn, thực lực cũng chỉ như vậy mà thôi!"
Lúc này Tô Vũ hơi xoắn xuýt.
Hai phe trên thượng giới không đánh... Tốt lắm, sớm muộn gì cũng phải đánh thôi, nhưng sớm muộn này rốt cuộc là bao lâu?
Ba tháng?
Năm tháng?
Đối với vạn tộc và Hỗn Độn nhất mạch thì không tính là quá lâu, nhưng... Má nó, ta là người nóng tính!
Chuyện của ta còn nhiều lắm!
Ta còn phải nghĩ biện pháp lên thượng du nữa kìa!
Bị động chờ đánh đâu phải tác phong của Tô Vũ này?
Chờ đợi Nhân Hoàng trở về là ý nghĩ của ta ư?
Còn lâu!
Ta phải tự đi tìm mới được!
Đánh xong bên kia, mang theo cường giả giết vào Thiên Môn, Văn vương tao ngộ địch nhân gì thì cũng diệt hết, thế là xong việc!
Nào có phức tạp như vậy!
Chờ đợi cái rắm!
Ba tháng hay năm tháng nữa, ta đã có thể thành chủ nhân quy tắc luôn rồi!
Tô Vũ rơi vào trầm tư, rất nhanh hắn lại nói: "Ta muốn tìm đường từ trong Hỗn Độn, đem thiên địa của ta na di đến Hỗn Độn Sơn! Một khi thiên địa của ta đến đó, lỡ như tao ngộ nguy cơ thì mọi người nhớ phải lui vào Hỗn Độn Sơn, đây chính là cơ hội!"
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng: "Ta còn có một ý tưởng!"
Tam Nguyệt và Cự Phủ đều tỏ ra hiếu kì.
Ý tưởng gì vậy?
Tô Vũ lại không để ý đến bọn họ, chờ mấy người Vạn Thiên Thánh tới thì hắn mới nói:
"Ta muốn cải tạo thiên địa của ta thành một bảo địa! Sâu trong Hỗn Độn xuất hiện bảo địa sẽ dẫn động cường giả tứ phương truy đuổi, mọi người cảm thấy thế nào?"
Bốn bề yên tĩnh!
Thiên Diệt vừa về tới nhịn không được lên tiếng: "Bệ hạ muốn hành nghề cũ, tiếp tục đi lừa gạt rồi hả?"
"Xéo đi!"
Tô Vũ quát lớn một tiếng, mẹ nó, ngươi mới đi lừa gạt ấy, ta chưa từng gạt người!
Tô Vũ sờ sờ cằm, rất nhanh hắn lại cười nói: "Ö đây có vị nào thế hệ trước có kinh nghiệm không? Trong Hỗn Độn liệu sẽ bay ra chỗ tốt gì?"
Nếu từng có tiền lệ thì sẽ rất dễ làm!
Nếu như không có, vậy thì mọi người chắc chắn sẽ hoài nghỉ.
Lời này vừa nói ra, đám người đều cố gắng ngẫm nghĩ, Hồng Mông bỗng nhiên nói: "Có!
Bệ hạ còn nhớ rõ đại đạo của ta không? Một tòa Thần Sơn! Đây chính là thứ bay ra từ trong Hỗn Độn!"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động.
Hồng Mông lại nói: "Trong Hỗn Độn tất nhiên sẽ có chỗ tốt, không thì cổ thú Hỗn Độn tu luyện thế nào? Hỗn Độn Sơn cũng là một phần của Hỗn Độn, thực ra Hỗn Độn không phải một mảnh hư vô mà nó có tồn tại một vài lục địa, chỉ những cổ thú mới có cơ hội gặp được!"
Hai mắt Tô Vũ sáng rực: "Vậy các ngươi nói xem, nếu ta đem thiên địa của mình giả tạo thành Hỗn Độn cổ địa, như vậy liệu cường giả song phương có đến không?"
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ có Hồng Mông lên tiếng đáp: "Vậy bệ hạ dùng cái gì để hấp dẫn mọi người? Không có chỗ tốt quá lớn thì song phương sẽ không tùy tiện tụ tập, cấp Thiên Tôn lại càng không dễ dàng xuất động!"
Chỗ tốt ư?
Cũng đúng, không thể nào chỉ bay ra một mảnh đất trống đã khiến mọi người chạy đến xem náo nhiệt, nào ai lại rảnh rỗi như vậy!
"Thứ có lực hấp dẫn với Thiên Tôn vẫn là chuyện đột phá chủ nhân quy tắc, ngoài ra dù là bảo vật gì thì mọi người cũng chưa chắc đã để ý!"
Tô Vũ ngẫm nghị, lại nói: "Thế nhưng muốn đột phá đến chủ nhân quy tắc thì trừ phi tu Hỗn Độn đạo, bằng không sẽ chẳng có quan hệ nhiều lắm tới Hỗn Độn!"
Hắn phân tích: "Nói ra thì chốn Hỗn Độn không có sức hấp dẫn đủ lớn đối với vạn tộc, nhưng đối với Ngục vương nhất mạch thì vẫn có. Nếu thao tác thoả đáng, không nói những cái khác nhưng Ngục vương nhất mạch có nhiều kẻ tu luyện Hỗn Độn đạo, có lẽ chúng sẽ động tâm!"
"Ngục vương nhất mạch đã từng xâm nhập Hỗn Độn, thậm chí từng đánh chết cổ thú!"
Từng ý nghĩ hiển hiện, rất nhanh lại bị Tô Vũ bóp chết.
Một lát sau, Tô Vũ bỗng nhiên nhìn về phía một vị không quá nổi bật, đám người thuận theo ánh mắt của hắn nhao nhao nhìn về phía tiểu cô nương nơi xa.
Trà Thụ đang nói chuyện phiếm với Thư Linh, nàng quả thực chỉ là dân góp mặt cho vui, loại chuyện cần động não như thế này từ trước đến nay nàng chưa hề xen vào.
Bấy giò, cảm nhận được mọi người nhìn mình, Trà Thụ hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía đám người, làm gì thế?
Mà mọi người lại nhất tể nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cười khẽ: "Thực ra Trà Thụ chính là thành viên của Hỗn Độn cổ tộc! Các ngươi nói xem, hiện tại nếu một tôn Hỗn Độn thú sắp tấn cấp chủ nhân quy tắc thì có thể dẫn tới Ngục vương nhất mạch ngấp nghé hay không?"
Có ý gì?
Ngược lại thì mấy người Vạn Thiên Thánh đã hiểu ra gì đó, Đại Chu vương khẽ cau mày nói: "Nhưng Trà Thụ mới chỉ là Hợp Đạo tam đẳng, tốc độ tăng lên của nàng rất chậm, cũng không dung nhập thiên địa của bệ hạ, cách chủ nhân quy tắc rất xa, nếu nàng không phải chủ nhân quy tắc thì sẽ không có chút ý nghĩa nào!"
Ánh mắt Ngục vương nhất mạch rất tốt, quan sát chủ nhân quy tắc tấn cấp thì còn được, nếu chỉ là một vị tam đẳng phá nhị đẳng, đại khái sẽ chẳng ai muốn xem!
Tô Vũ liếm môi một cái, cười nói: "Không chỉ là tấn cấp chủ nhân quy tắc, mà vị chủ nhân quy tắc này còn là cây trà ngộ đạo cực kỳ hiếm thấy! Các vị chắc không mấy ai biết Trà Thụ là cây trà đắc đạo, cũng không biết nàng chính là Hỗn Độn cổ tộc đâu nhỉ?"
"Dù cho biết tới sự tồn tại của Trà Thụ thì cũng không có khả năng nghĩ tới Trà Thụ lại tấn cấp chủ nhân quy tắc nhanh như vậy.."
"Mà lá trà của Trà Thụ sẽ tỏa ra các loại lực lượng đại đạo để cho người ta xem xét, cách thật xa liền có một loại cảm thụ rằng uống trà từ Trà Thụ thì cũng có thể trở thành chủ nhân quy tắc!"
Mọi người đều nhìn về phía Tô Vũ, đây là chuẩn bị để ra tay với Hỗn Độn nhất mạch, mà nghe ý tứ này thì có thể là hắn muốn lợi dụng phiến thiên địa của mình, bao gồm cả Trà Thụ để dụ hoặc đối phương?
Tô Vũ thúc giục: "Các vị cho ý kiến đi!"