Nguyệt La hơi biến sắc.
Tuy rằng vạn tộc không trực tiếp đánh tới nhưng bọn họ ngăn cản hai phe cổ thú khiến thực lực phe ả suy yếu.
Bây giờ Thánh tộc phải ra tay với đám người Tô Vũ sao?
12 vị Thiên Vương, nhiều hơn 9 vị so với bên Tô Vũ, chiến lực Thiên Vương là 4 đấu 1, nếu đánh thì nhất định sẽ thắng.
Vấn đề là nếu đánh thì đại chiến sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Chi mạch Ngục Vương càng hy vọng kéo dài thời gian hơn.
Mệnh lệnh của lão tổ cũng là kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt, tốt nhất là trì hoãn đến khi Ngục Thanh chí tôn thoát ra.
Kỳ thật Tô Vũ cũng đang đợi, hắn không vội.
Chủ nhân quy tắc của chi mạch Ngục Vương không xuất hiện thì chẳng phải là không có trò hay để xem sao?
Hắn cũng muốn biết lựa chọn của Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ, hai cổ thú này cũng không phải thứ tốt lành gì!
Kê nào nghĩ bọn chúng tốt đẹp thì cứ chờ chết đi. Hỗn độn cổ thú đã có trí tuệ thì chắc chắn sẽ không ngu ngốc, tuy Bát Dực Hổ uống nước tương còn nằm rung đùi đắc ý đọc sách trông có vẻ rất ngu xuẩn, nhưng trên thực tế có khả năng nó đã sống lâu hơn cả Hồng Mông.
"Giữ mạng là quan trọng nhất!"
Tô Vũ truyền âm cho mấy người bên cạnh, bọn họ không nhất thiết phải giết địch hay làm gì khác, còn sống mới là quan trọng nhất.
"Du kích chiến, mục tiêu chủ yếu là tới gần hang ổ của bọn họ, bọn họ nhất định đang tiếp dẫn vị kia, ta đoán hiện giờ bọn họ không dám để chúng ta tới gần đó đâu"
Tô Vũ hạ mệnh lệnh, ngay sau đó Thông Thiên Hầu mở cửa ra, mấy người chui vào, hư không dao động bay về phía hang ổ của chỉ mạch Ngục vương.
"Nứt"
"Phong!"
Vài tiếng hét to đồng thời vang lên, đám người Nguyệt La ào ào ra tay, hư không nứt vỡ, không gian chấn động, thông đạo Thông Thiên Hầu mở ra lập tức hiện lên, trong nháy mắt mười mấy vị Thiên Vương đều xuất thủ.
Oanh!
Thông đạo võ nát, Thông Thiên Hầu kêu thảm một tiếng.
7 người ngã xuống từ cửa thông đạo.
Sắc mặt Nguyệt La trở nên lãnh lệ: "Đáng chết! Tô Vũ, ta vốn không muốn khiến ngươi khó xử nhưng đây là ngươi tự mình tìm tử lộ. Bày trận!"
Khu vực Hỗn Độn Sơn bất chợt hiện ra một đống điểm sáng.
Nơi xa, mười mấy vị cường giả Hợp Đạo quát lớn, từng đạo trận cơ hiện lên trong hư không, trên không Hỗn Độn Sơn lập tức xuất hiện một cái lưới lớn bao trùm đám người Tô Vũ bên dưới.
Cự Phủ Hầu kiến thức rộng rãi, thấy thế thì sắc mặt gã hơi tái, vội quát: "luyện ngục đại trận, phong tỏa thần kỹ, phong tỏa không gian, cẩn thận!"
Tấm lưới này chuyên môn nhằm vào cường giả không gian đạo.
Phong tỏa không gian bốn phía, không thể xé rách, không thể xuyên qua.
Là đại trận do 18 vị cường giả Hợp Đạo liên thủ bố trí.
Chỉ cần Thông Thiên Hầu không đánh vỡ được lực lượng của 18 người liên thủ thì sẽ không thể đánh vỡ đại trận này. Có điều Thiên Vương bình thường chỉ có thể đánh 5 người, nhiều hơn thì không được, vậy y đánh 18 người bằng cách nào?
Thông Thiên Hầu thử mở cửa, quả nhiên không thể mở ra.
Sắc mặt Thông Thiên Hầu khẽ biến: "Bệ hạ"
Y đã bị phong tỏa!
Quả nhiên chi mạch Ngục Vương rất khó chơi!
Thông Thiên Hầu vốn có thể tùy ý xuyên qua không gian tứ phương, vậy mà giờ phút này lại bị khóa chân, hạn chế thủ đoạn.
Nơi xa, vạn tộc đang giằng co cùng hỗn độn cổ thú, đồng thời cũng đang tập trung quan chiến.
Thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ lập tức ghi nhớ, Thánh Hầu nói: "Luyện ngục chỉ trận, trận pháp sở trường của Ngục Vương, rất khó phá được trận này. Quả nhiên những năm qua chỉ mạch Ngục Vương không hề nhàn rỗi, không biết trong Hỗn Độn Sơn còn bao nhiêu bẫy rập khác"
Đây là lợi ích khi để đám người Tô Vũ làm quân tiên phong.
Mọi người chỉ cần quan sát thủ đoạn của chỉ mạch Ngục Vương và nghĩ cách ứng đối, không thì bây giờ mà có ai truyền tống qua đó thì rất có thể đã bị khóa lại rồi giết chết.
Kế hoạch hiện tại đã giúp vạn tộc tránh được rất nhiều tổn thất.
Thiên nhãn trên trán Thiên Mệnh Hầu vẫn luôn hiển hiện, y vừa quan sát vừa nhận xét:
"Chưa chắc bên phía Tô Vũ đã ngăn cản được, đối phương vốn đã cường đại, lúc này còn khóa không gian di chuyển của bọn họ"
Long Thiên Tôn cả giận mắng: "Cho bọn họ bị khóa chết đi, bốn vị Thiên Tôn, dù cá chết lưới rách thì cũng có thể giết được vài tên đối địch. Phe Tô Vũ không phải người tốt, chết hết là tốt nhất, bọn họ liều chết giết 1 - 2 vị Thiên Tôn thì cũng đáng"
Gã căn bản không muốn cứu viện phe Tô Vũ, gã chỉ muốn bọn họ chết hết đi cho xong chuyện!
Những người khác không lên tiếng nhưng ý tứ cũng không khác gì Long Thiên Tôn, tốt nhất là đảm người Tô Vũ hãy liều chết đi.
Vài vị Thiên Tôn và Thiên Vương đều bị bức ép phát điên thì chắc chắn sẽ liều mạng giết được mấy tên Thiên Tôn, có đúng không?
Hơn nữa đám người Tô Vũ còn không phải kẻ yếu!
Cùng lúc đó.
Hỗn Độn Long và Bát Dực Hổ đã hội tụ.
Hai cổ thú và hơn trăm đầu cổ thú Hợp Đạo đang đối diện với cường giả vạn tộc qua một dòng sông lớn.
Đuôi Hỗn Độn Long đã khôi phục, đương nhiên là trong thời gian thì khó mà cường đại được bằng lúc trước, y phi thân đến, truyền âm hỏi: "Bát Dực, chúng ta ngăn cần tới khi nào?"
"Không vội"
Bát Dực Hổ thấy vạn tộc không có ý định cứu viện thì quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, truyền âm đáp: "Kẻ này là người khai thiên, dưới trướng có không ít cường giả, không dễ chết như vậy đâu. Tốt nhất là ép hắn bại lộ toàn bộ lực lượng che giấu. Có lẽ hắn đã địch chuyển thiên địa của chính mình vào sâu trong hỗn độn. Long huynh, chúng ta là phe yếu nhất tại đây, nhất định phải cẩn thận"
Không cần phải lo cho đám người Tô Vũ, huống chi hắn cũng không lo.
Bọn họ chết là tốt nhất, dù sao vốn cũng không thân thiết gì!
Hỗn Độn Long khẽ gật đầu, lại truyền âm sang: "Vậy nếu vạn tộc tiến sát thì chúng ta lựa chọn như thế nào?"
"Đầu tiên là ngăn cản, tổn thất không đến một nữa thì cứ ngăn cản, một khi tổn thất quá nửa thì lập tức lui về sau. Tổn thất như vậy đã đủ để chi mạch Ngục Vương tín nhiệm chúng ta"
"Được!
Hai vị cổ thú nhanh chóng đạt thành nhất trí.
Tuy Hỗn Độn Long mạnh hơn Bát Dực Hổ nhưng y lại nguyện ý nghe theo chỉ đạo của đối phương. Y và Bát Dực Hổ đã quen biết nhiều năm, cũng biết rõ lão hổ này tuy có vẻ hàm hậu nhưng thật ra lại rất gian trá.
Có điều trước khi kế hoạch thành công, khẳng định Bát Dực Hổ sẽ không trở mặt với y.