Vạn tộc ẩn giấu vài phần thực lực, Tô Vũ thì đốc hết toàn lực.
Tuy rằng toàn lực ứng phó như vậy có cảm giác như đang ngu ngốc làm tay sai cho vạn tộc, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, giờ phút này vạn tộc mới là tay sai cho hắn.
Hắn đang suy yếu thực lực hai bên.
Mục tiêu của Tô Vũ không đơn giản chỉ là một phương. Thực lực hai phe đều phải hao tổn thì mới đúng với mong muốn của hắn.
Đương nhiên đây cũng là mục đích của vạn tộc và Tội tộc.
Hiện giờ vạn tộc giữ chân cường địch cho hắn toàn lực ứng phó đối thủ, không phải chuyện này rất sảng khoái sao?
Vậy nên Tô Vũ vẫn luôn cao hứng xông lên giao chiến.
Khai Thiên Đao!
Ngũ hành luyện ngục!
Khoách Thần chùy!
Tô Vũ dùng tới mọi thủ đoạn, Bà Long Thú bị đánh cực kỳ nghẹn khuất.
Bản tôn của nó rất cường đại nhưng hiện nay bản tôn không ở đây.
Trong khi đoàn người Tô Vũ gồm bảy vị tồn tại đỉnh cấp lại cùng nhau đánh nó, nó không lập tức bị đánh chết đã chứng tô nó mạnh hơn Tử Vân Hầu rất nhiều.
Nhưng như vậy vẫn vô dụng.
Oanh!
Một cánh cửa Thiên Vương trong thân thể nó võ ra, Bà Long Thú còn chưa lên tiếng, Thông Thiên Hầu đã kêu thảm thiết: "Không, đừng mà"
Một cánh cửa vỡ rồi.
Dù chỉ là cửa của Thiên Vương thì đó cũng vẫn là cửa, đừng vỡ mà.
Y vô cùng đau lòng: "Đừng đánh cửa nữa"
Y gào thét vô cùng thê lương, hung tợn trừng mắt nhìn Cự Phủ, hận không thể chém chết gã, bởi vì Cự Phủ chính là người đã dùng rìu đánh nát cánh cửa kia.
Cự Phủ Hầu bất đắc dĩ.
Má nhà ngươi, chúng ta đang liều chết đánh nhau, ai quản được cửa của ngươi chứ?
Bà Long Thú vô cùng nghẹn khuất, nó hung hăng trừng mắt nhìn mấy người, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không hề hé răng, ngay sau đó, chín cánh cửa trong cơ thể nó rung động kịch liệt.
Nó muốn tự bạo ý chí lực và cánh cửa.
Súc sinh, dù lão tử phải tự bạo thì cũng không cho các ngươi được lợi, đừng mơ!
Ta phải khiến các ngươi bị thương, đảm khốn kiếp dám khi dễ tồn tại vĩ đại là ta, tuy rằng bản tôn không ở đây nhưng phân thân bị đánh thành như vậy cũng rất mất mặt.
Hơn nữa đây không phải lần đầu tiên mà là lần thứ hai trong ngày.
Nó tuyệt đối không cho phép.
Nó ra đây là để đại sát tứ phương chứ không phải để làm thức ăn cho kẻ khác.
Nó vừa định tự bạo thì Tô Vũ đã cảm ứng được, kỳ thật Thông Thiên Hầu cũng cảm ứng được, y nóng nảy cầu xin: "Đừng tự bạo, đừng mà, xin ngươi đấy"
Đảm người Tô Vũ bất lực.
Má nó.
Kê nào không biết chắc còn tưởng rằng thân thích của ngươi muốn tự bạo, nó là đối thủ của ngươi đấy, tuy biết rằng ngươi muốn ăn cửa của nó nhưng có cần hèn mọn như vậy không?
Thông Thiên Hầu lo lắng muốn khóc: "Ta không đánh ngươi nữa, ngươi đừng tự bạo, xin ngươi đừng tự bạo"
"Câm miệng!"
Tô Vũ chịu không nổi nữa, hắn gầm lên, thật mất mặt.
Trên chiến trường, tiếng hô thê lương của Thông Thiên Hầu cũng làm cho rất nhiều người muốn khóc.
Địch nhân muốn tự bạo, kẻ đó là phân thân của một tồn tại cổ xưa chứ không phải ngươi, các ngươi đánh người ta thê thảm đến mức người ta muốn tự kết liễu mà ngươi còn không biết xấu hổ cầu xin khóc lóc ư?
Mọi người không còn lời nào để nói.
Bà Long Thú tức đến mức bật cười: "Đợi bản tôn ra ngoài, ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi"
Nó cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Đối thủ không cho nó tự bạo là vì muốn ăn nó, cút mẹ nhà ngươi đi!
Từ khi nào Bà Long tôn giả như ta lại rơi xuống tình trạng thê lương như vậy?
Tô Vũ thấy Thông Thiên Hầu thật sự sắp khóc thì hết sức bất đắc dĩ, gia hỏa không biết xấu hổ nhà ngươi, ngươi không xứng làm Thiên Tôn!
Nếu Bà Long Thú tự bạo thì y nhất định sẽ khóc thật.
Vì không để mình mất mặt thêm, Tô Vũ quyết định không cho nó cơ hội tự bạo.
Chỉ cần tốc độ của ta đủ nhanh, để Phì Cầu cắn nuốt ý chí lực của nó, bọn họ bị Địa Ngục Môn ngăn cách thì có lẽ bản tôn của nó sẽ không biết chuyện gì xảy ra.
Trong nháy mắt, thiên địa tái hiện.
"Lặng im!"
"Vận đen!"
"Xua tan!"
Mấy đại đạo bùng nổ, cấm thanh đối phương, vận đen bám vào người, xua tan lực lượng tự bạo.
Bà Long Thú cảm thấy hoa mắt, lực lượng tự bạo vốn đã ngưng tụ lại bị cưỡng ép tán đi.
Nó còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì bảy người Tô Vũ đã xuất hiện, bọn họ điên cuồng công kích, Thông Thiên Hầu liều mạng cắn nuốt, một cánh cửa của Thiên Vương bị y cắn nuốt trong nháy mắt.
Y lại tiếp tục nuốt thêm, thêm nữa.
Khí tức Bà Long Thú giảm mạnh, đến lúc này Bà Long Thú mới kịp phản ứng lại, nó ngẩn ra: "Khai thiên giả ư?"
Nó đã từng gặp rồi.
Giờ phút này, dường như nó nghĩ tới cái gì đó, đó là thời kì cuối hỗn độn, có một kẻ đi ra từ trong hỗn độn, sáng lập thiên địa, sáng lập vạn giới hiện giờ.
Đó là Thời gian chi chủ.
Thiên địa vị kia sáng lập Tô Vũ không thể nào so được, khi vị kia khai thiên, vô số cường giả hỗn độn đã đến ngăn cản.
Người nọ cầm kiếm chiến đến hỗn độn hủy diệt, thi thể khắp nơi.
Vạn giới đã sinh ra trong máu.
Khai thiên giả ư?
Nó cảm thấy sợ hãi!
Trong đầu nó bất giác hiện lên tình cảnh khi ấy, trong lòng chỉ còn lại sự kinh sợ, nó biết mình cần truyền lại tin tức này, phải nghĩ cách giết Tô Vũ nhân lúc hắn còn yếu, nếu không thì về sau rất khó khắc chế được hắn.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Phì Cầu há miệng cắn nuốt ý chí lực của nó, Thông Thiên Hầu rống to, y ăn sạch tất cả bất chấp mọi thứ.
Y muốn ăn hết cả 9 cánh cửa, kỳ thật y đã sắp no căng nhưng y không nỡ từ bỏ.
Nếu không còn chi mạch Ngục Vương, sau này y muốn ăn lực lượng Môn tộc nữa sẽ không dễ bởi vì chỉ có thể ăn của Tô Vũ, Võ Hoàng hoặc là đám người Văn Vương, Nhân Hoàng.
Y có thể ăn được sao?
Đây là cơ hội cuối cùng của y rồi, y nhất định phải ăn bằng được.
Oanh!
Thông Thiên Hầu hóa thành một cánh cửa lớn, cánh cửa có dấu hiệu nứt toác, Tô Vũ không nhịn được mắng y: "Nhổ ra!"
Tự làm mình nổ chết thì ngươi mới vui lòng đúng không?
Có điều Thông Thiên Hầu đã bất chấp.
Không nhổ, có chết ta cũng không nhổ.
Thông Thiên Hầu biết Tô Vũ lo lắng điều gì, nhưng y không thể bỏ được, bởi vì về sau sẽ khó có được cơ hội như vậy nữa.
Hôm nay Tô Vũ giết gần hết cường giả chỉ mạch Ngục Vương.
Giờ mà nhổ ra thì chẳng lẽ ta phải đi ăn Thiên Môn ư?
Cánh cửa hóa thân của y bị lực lượng cường đại trùng kích dẫn tới bay loạn khắp nơi, Tô Vũ thu hồi lực lượng thiên địa của chính mình.
Giờ khắc này, có một cảm giác sợ hãi mơ hỏ truyền về Địa Ngục Môn.
Ngay sau đó, một tiếng rống to vang vọng tứ phương: "Tô Vũ, khi bổn tọa đi ra ngoài, bổn tọa sẽ giết ngươi!"
Đó là bản tôn của Bà Long Thú.
Nó phẫn nộ, khó hiểu, nghi hoặc, ta mà sợ hãi ư?
Ở thời khắc cuối cùng, ý chí lực của nó truyền đến cảm xúc sợ hãi, chuyện gì vậy?
Phân thân của ta cường đại như thế, sao có thể sợ hãi được?