Trấn Nam Hầu thấy Tô Vũ nói đạo lý rõ ràng, hiển nhiên Tô Vũ đã sớm có tính toán, Trấn Nam Hầu càng thêm chua xót, trầm mặc một hỏi rồi lại nói: "Bách Chiến bệ hạ có ý là tiếp dẫn Nhân Tổ trước rồi mới đến thượng du cứu viện Nhân Hoàng"
Tô Vũ sửng sốt: "Hắn là tên ngốc sao? Tiếp dẫn Nhân Tổ trước ư? Không được. Thứ nhất, Nhân Tổ có ở đó hay không còn chưa chắc chắn. Thứ hai, Nhân Tổ ra ngoài thì không phải cường giả hỗn độn cũng thoát ra sao? Thứ ba, Nhân Tổ có lợi hại không?
Thứ tư, nếu tiếp dẫn không thành công mà lại để Ngục Vương thoát ra thì Bách Chiến phụ trách đánh đối phương được không? Thứ năm, Nhân Tổ thuộc về Thái Cổ, chúng ta xem như truyền thừa Thượng Cổ, Nhân Tổ ra ngoài thì sẽ cứu đám người Nhân Hoàng sao? Dù sao Văn Vương sống hay chết cũng không liên quan đến ông ta. Thứ sáu, có vẻ Nhân Tổ đã tự sáng lập nên chi mạch Cự Nhân tộc, vậy rốt cuộc ông ta là chủ Cự Nhân tộc hay là chủ Nhân tộc? Chẳng lẽ Nhân tộc phải làm tiểu đệ cho Cự Nhân tộc ư?"
Tô Vũ liên tiếp đưa ra mấy vấn đề, sau đó hắn nói: "Bách Chiến nghĩ gì vậy? Đương nhiên phải cứu Nhân Hoàng trước, sau đó diệt Tội tộc và nghĩ cách phong tỏa Địa Ngục Môn. Ít nhất phải kéo dài tới khi Nhân Hoàng trở về. Kế hoạch của ta là diệt Tội tộc trước, sau đó Bách Chiến giúp ta trông coi Địa Ngục Môn, kẻ nào thoát ra thì lập tức giết chết kẻ đó. Tuyệt đối không cho bọn họ thoát ra ngoài. Ngươi cảm thấy Bách Chiến có đáp ứng được không?"
Trấn Nam Hầu im lặng.
Ý cười trên khuôn mặt Tô Vũ dần mất đi: "Chẳng lẽ Bách Chiến phái ngươi tới là muốn ta mỡ Địa Ngục Môn ra trước?"
Ánh mắt Trấn Nam Hầu cực kỳ phức tạp: "Đúng vậy. Ý của Bách Chiến bệ hạ là như thế"
Lão trầm mặc một lát rồi nói tiếp: "Không chỉ như vậy, Bách Chiến bệ hạ còn nói rằng không nên đánh chi mạch Ngục Vương, trên người Ngục Thanh mang theo vật định vị, chính là ý chí hỗn độn, giết Ngục Thanh có khả năng sẽ khiến vật định vị mất đi hiệu lực, Địa Ngục Môn không thể mở ra. Vậy nên không thể giết Ngục Thanh, phải để bà ta sống sót, tạo áp bách nhất định là được, để bà ta không ngừng tiếp dẫn người thoát ra, mở rộng khe hở Địa Ngục Môn"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến: "Vớ vẩn! Nếu mở cổng rồi thì hơn mười vị chủ nhân quy tắc thoát ra sẽ cho Bách Chiến đánh nhé?"
"Bách Chiến bệ hạ nói rằng Nhân Tổ sẽ ra tay"
Tô Vũ tức giận: "Cút mẹ nó đi! Nhân Tổ cái gì? Dù Nhân Tổ ở trong đó nhưng nhiều năm qua vẫn không thể đánh bại được hỗn độn. Nếu có năng lực thì phe của Ngục Vương có thể tiêu dao trong đó sao? Có thể để hỗn độn cổ tộc thoát ra à?"
Trấn Nam Hầu rất xấu hổ, nhưng cuối cùng lão vẫn nói: "Bách Chiến bệ hạ bảo Nhân Tổ là hy vọng duy nhất"
"Vớ vẩn! Bách Chiến thật sự nói như vậy ư?"
"Đúng vậy"
"Nói cách khác, hắn đặt tất cả hy vọng vào Nhân Tổ?"
"Không sai"
"Hắn... Không có khả năng!"
Tô Vũ tức giận: "Sao lại suy nghĩ ngu xuẩn như vậy, trông cậy vào một người chưa bao giờ gặp, mong chờ kẻ đó cứu vớt thương sinh ư, có phải hắn bị điên rồi hay không?
Dù là tổ tiên của hắn thì cũng đã cách không biết bao nhiêu thế hệ, hắn biết Nhân Tổ mạnh thế nào không? Hắn biết hiện tại trạng thái Nhân Tổ ra sao không? Nhân Tổ còn chấp nhận con dân mình hay không, Nhân tộc hiện tại là tộc nhân của ông ta sao?
Chúng ta hoàn toàn không biết gì về Nhân Tổ, còn Nhân Hoàng thì ít nhiều vẫn hiểu biết một chút, đám người Nhân Hoàng ở thượng du chinh chiến với vạn tộc, điều này chứng minh phe Nhân Hoàng vẫn đang che chở Nhân tộc"
Điều này rất rõ ràng!
Nhóm người Nhân Hoàng nguyện ý chinh chiến vì Nhân tộc, cũng nguyện ý che chở thương sinh.
Bọn họ chiến đấu vô số năm tháng, đây là sự thật đáng tin cậy nhất.
Còn Nhân Tổ thì ai biết kẻ đó ra sao?
Tô Vũ tức giận tới mức bật cười: "Trấn Nam, ngươi đang đùa ta đúng không?"
Trấn Nam Hầu xấu hổ cúi đầu: "Không phải, đây thật sự là ý của Bách Chiến bệ hạ, hơn nữa ngài ấy yêu cầu Nhân Chủ đừng tấn công chỉ mạch Ngục Vương, ngài ấy sẽ ra tay tạo áp lực cho bọn họ. Nhân Chủ chỉ cần an tâm đối phó vạn tộc là được"
"Ngươi chắc chắn chưa?"
"Ta chắc chắn"
Trấn Nam Hầu cúi gằm mặt, không dám nhìn Tô Vũ: "Hơn nữa, nếu Nhân Chủ khăng khăng muốn đánh chi mạch Ngục Vương thì có lẽ Bách Chiến bệ hạ sẽ ngăn cản ngài"
Tô Vũ nhìn lão, giọng nói thâm trầm vang lên: "Không thích hợp! Có phải ngươi đã làm phản hay không? Ngươi đây là đang cố ý xúi giục ta xử lý Bách Chiến?"
Vì sao hắn cảm thấy lời Trấn Nam Hầu nói có vẻ như đang cố ý châm ngòi ly gián vậy?
Đây thật sự là ý của Bách Chiến à?
Trấn Nam Hầu thanh minh: "Ta chưa bao giờ phản bội Nhân tộc. Hiện giờ dưới trướng Bách Chiến bệ hạ có 8 vị Thiên Tôn, tính cả Lôi Bạo, trong đó có Huyết Ảnh và Hồng Nguyệt một lòng hướng về Nhân tộc. Trường Thanh và Võ Cực đều trung thành tận tâm với Bách Chiến bệ hạ. Trường Mi một lòng nhằm vào Nhân Chủ, ngoài ra còn Giang Hải, Vụ Sơn cũng có địch ý với Nhân Chủ"
Tô Vũ kinh ngạc.
Trấn Nam Hầu cúi đầu, tiếp tục nói: "Ta không biết rốt cuộc lựa chọn nào sẽ tốt hơn.
Nhưng Nhân Chủ và Nhân Hoàng là một phe, Bách Chiến bệ hạ và Nhân Tổ là một phe.
Có lẽ vì muốn che chở Nhân tộc nên... Ta có chút bất công... Dưới trướng Bách Chiến bệ hạ cũng có một đám người một lòng vì Nhân tộc, Nhân tộc là tín ngưỡng. Năm xưa bọn họ bất đắc dĩ không thể không lựa chọn tránh chiến, khi ấy Bách Chiến bệ hạ đã tránh chiến, những người khác không nghe theo thì đều sẽ chết. Nam Khê và các vị Hầu Thượng Cổ vẫn luôn muốn bảo vệ Nhân tộc, trước đây bọn họ cảm thấy Bách Chiến bệ hạ có thể mang đến hy vọng cho tộc mình"
"Ta chưa từng làm phản, nhưng năm xưa ta đã lựa chọn đi theo Bách Chiến bệ hạ, như vậy ta sẽ tiếp tục chiến đấu vì bệ hạ, nếu có một ngày ta phải đối đầu với Nhân Chủ thì Nhân Chủ không cần nương tay với ta. Bách Chiến bệ hạ đã quyết định, ngài ấy sẽ không thay đổi kế hoạch chỉ vì vài biến hóa. Có lẽ lời của Trường Mi chỉ là đang nói thay ngài ấy mà thôi"
Nói đến đây, Trấn Nam Hầu mang ra một viên câu thật lớn, lão đưa cho Tô Vũ rồi chậm rãi lùi về phía sau, cung kính khom người, ngữ khí phức tạp: "Ta không biết kết quả nào sẽ tốt hơn. Nhưng suy nghĩ của ta rất giống lời Nhân Chủ nói. Ta không biết Nhân Tổ là ai, ta không biết Nhân Tổ mạnh thế nào, nhưng ta biết rằng Nhân Hoàng và Vũ Hoàng đều đang chỉnh chiến vì Nhân tộc, chưa từng ngừng lại. Chỉ hy vọng tương lai Nhân tộc sẽ ngày càng tốt hơn"
Dứt lời, Trấn Nam Hầu nhanh chóng độn không rời đi, bóng dáng hiu quạnh.
Lão không biết mình làm đúng hay sai, lão không biết việc này có tính là phản bội Bách Chiến hay không, nhưng lão hiểu lòng mình, lão hy vọng Nhân tộc sẽ trở nên hưng thịnh.
Lão chưa từng phản bội!
Từ ban đầu đã là như thế!
Nhân tộc mới là tín ngưỡng của lão!
Những gì lão nói đều chỉ là truyền đạt lại lời Bách Chiến, nhưng lão tiết lộ chuyện Bách Chiến không có khả năng đổi ý để Tô Vũ tính toán trước.
Nếu hai người đều kiên trì thì chắc chắn sẽ phải có một trận chiến xảy ra.
Giờ khắc này, sắc mặt Tô Vũ hoàn toàn trở nên âm trầm.
Không còn đường cứu vãn, nếu không thái độ Trấn Nam Hầu đã không quyết tuyệt như vậy.
Thứ lão để lại chính là tử khí.
Hiển nhiên Trấn Nam Hầu lo rằng phe Bách Chiến sẽ lợi dụng tử khí trong tay lão để công kích hang ổ của Tô Vũ.
Sắc mặt Tô Vũ vô cùng âm trầm.
Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: "Lam Thiên, tra xét thái độ phe Bách Chiến xem có phải như Trấn Nam Hầu đã nói hay không"
Không thể không tin lời của Trấn Nam Hầu nhưng cũng không thể tin tưởng hoàn toàn.
Tô Vũ không phải mãng phu, nếu Trấn Nam Hầu có vấn đề, khi hắn chém giết với Bách Chiến thì đối thủ sẽ được lợi.
Nhưng nếu những lời lão nói là thật...
Ánh mắt Tô Vũ sôi trào sát ý: "Nếu hắn thật sự lựa chọn như vậy, phá hồng kế hoạch của ta thì ta tuyệt đối sẽ không khách khí"
Cái quái gì vậy? Phá Địa Ngục Môn trước ư?
Rốt cuộc Bách Chiến đang nghĩ gì?
Sắc mặt Tô Vũ giận dữ, ta không cần ngươi trợ giúp ta nhưng ngươi không thể cản trở ta, nếu không, ta không cần biết Bách Chiến ngươi mạnh thế nào, ta chắc chắn sẽ làm thịt ngươi.
Lúc này dù Võ Hoàng đang vô cùng nóng vội thì cũng không dám hé răng.
Gia hỏa Tô Vũ mà tức giận thì lão cũng cảm thấy thót tim.
Lúc trước tâm tình Tô Vũ không tệ lắm, bây giờ thì đúng nghĩa là trời vẫn phủ đầy mây đen.
Võ Hoàng đang cực kỳ cấp bách nhưng lại không dám thúc giục, chỉ mong Tô Vũ đừng xả giận lên người lão.