Hiện trường an tĩnh tuyệt đối.
Bách Chiến sững người, hắn ta biết mình đã rơi vào bẫy rồi.
Sau khi trầm mặc một hỏi, hắn ta mới lên tiếng: "Đương nhiên là không!"
Như vậy, Tô Vũ sẽ đối phó vạn tộc, còn Tội tộc thì để hắn ta giải quyết.
Hắn ta nói tiếp: "Nhưng dù sao vi huynh đã có tuổi, nếu Tô đạo hữu thâu tóm vạn tộc trước thì đừng vội vã tiếp viện ta. Vi huynh vẫn muốn giữ chút thể diện"
Sau khi ngươi đánh hạ vạn tộc thì đừng tới quấy nhiễu ta.
Tô Vũ cười đáp: "Sao lại vậy được, ta còn muốn Bách Chiến huynh tới cứu viện ta đây.
Như vậy đi, trong vòng 3 tháng, chúng ta cùng nhau trấn áp hai phe, cường giả đại chiến chỉ diễn ra trong nháy mắt, cần gì đến 3 tháng, nếu có thể thì hiện tại tiến hành luôn cũng được. Nhưng ta thấy có vẻ Bách Chiến huynh muốn chuẩn bị thêm một thời gian, dù sao cũng đã nghỉ ngơi 6000 năm, có lẽ không quen với việc chiến đấu nữa. Sắp tới ngươi hãy tĩnh dưỡng cho tốt, làm quen với chiến trận. Ước hẹn với nhau, 3 tháng sau, chư thiên vạn tộc chỉ còn lại mỗi tộc chúng ta"
Giờ khắc này, trong Nhân Cảnh bỗng vang lên tiếng hô rung trời.
"Trong 3 tháng, chư thiên chỉ còn lại duy nhất tộc ta!"
"Chỉ còn duy nhất tộc ta!"
"Chỉ còn duy nhất tộc ta!"
Tiếng hô chấn động thiên địa, kích động lòng người.
Hai đời Nhân Chủ liên thủ tiêu diệt vạn tộc, đánh chết phản nghịch, đại khoái nhân tâm.
"Vũ Hoàng thánh minh, Bách Chiến Vương thánh minh!"
Tiếng hô lại vang lên.
Bấy giờ, 36 vị Phủ chủ mang theo vô số dân chúng cao giọng hô vang, âm thanh rung chuyển sông núi.
Trong vòng 3 tháng.
Bọn họ không quan tâm Bách Chiến có đáp ứng hay không, cũng không cần quan tâm, ngay khi Tô Vũ nói ra câu kêu gọi ấy thì có người liền biết nên làm như thế nào.
Trì hoãn ư?
Chúng ta không cho ngươi trì hoãn!
Bách Chiến đè nén phẫn uất trong lòng.
Trong đám cường giả phía sau, có người kích động, có người hưng phấn, có người nhíu mày, có người bất an.
Giang sơn này không phải của Bách Chiến.
Thiên hạ này không phải thiên hạ của 6000 năm trước.
Tô Vũ đại thắng!
Đúng vậy, người sáng suốt đều nhìn ra Tô Vũ đã thắng, bởi vì hắn thích đứng ở điểm cao đạo đức ép buộc người khác.
Bách Chiến không thể kháng cự, cũng không được phép kháng cự! Bởi vì kháng cự thì chính là phản nghịch!
Bách Chiến nhắm mắt hỏi lâu, sau đó lại mở ra nhìn về phía Tô Vũ, hắn ta nở nụ cười, "Vậy xin nghe theo Tô đạo hữu"
Tô Vũ cười lớn tiếng: "Đa tạ Bách Chiến huynh tương trợ. Lần này gặp nhau, ta rất vui vẻ. Vậy 3 tháng sau hãy gặp lại ở Nhân Cảnh, thống nhất chư thiên vạn giới, giương uy tộc ta"
Dứt lời, Tô Vũ đạp không rời đi, bạch y như tuyết, tiêu sái tự nhiên, ẩn vào trong thời không trường hà rồi biến mất.
Bách Chiến vẫn luôn nhìn theo bóng dáng hắn.
Phía sau, có người trầm mặc, có người im lặng, có người khó chịu nói thầm: "Bệ hạ, chúng ta không cần sợ tiểu tử này, tiểu tử này có thể xử lý vạn tộc trong 3 tháng, chúng ta không bị vạn tộc quấy nhiễu thì cũng có thể giải quyết được Tội tộc"
Võ Cực chính là người lên tiếng.
Trường Thanh kéo mạnh Võ Cực một cái.
Ngu xuẩn!
Ngươi đã quên lời bệ hạ từng nói rồi à? Mục tiêu của bệ hạ không phải là tiêu diệt đám người Ngục Thanh!
Võ Cực cười ngây ngô, trong lòng thì thở dài, ta biết, nhưng ta muốn chiến đấu, ta muốn tiêu diệt Tội tộc!
Bệ hạ, có lẽ ra tay cũng là một biện pháp, vì sao ngài không thử suy xét?
Tô Vũ nguyện ý ngăn cản một phương là chuyện rất tốt. Bệ hạ, ngài biết rằng ngài không thể cự tuyệt, nếu 3 tháng sau Tô Vũ giải quyết xong vạn tộc mà ngài còn chưa hoàn thành nghĩa vụ của mình thì đám lão huynh đệ chúng ta biết phải nhìn mặt người đời ra sao?
Võ Cực lùi về sau, nhất thời không lên tiếng nữa.
Ngày hôm ấy, Tô Vũ giải phong cho Võ Hoàng, Tử Linh Đế Tôn và Thần Hoàng Phi.
Chỉ hơn một ngày mà vạn giới bỗng chốc xuất hiện ba vị chủ nhân quy tắc!
Ngày hôm ấy, Tô Vũ lấy đại nghĩa ép Bách Chiến, bức hắn đáp ứng trấn áp Ngục Vương nhất mạch, đương nhiên chưa hẳn Bách Chiến đã cam tâm.
Tô Vũ trở về Tử Linh giới vực.
Mấy người Thông Thiên đi theo, Lam Thiên thấy vẻ mặt Tô Vũ lạnh lùng không vui cho lắm, bèn hỏi: "Bệ hạ lo lắng Bách Chiến hủy hứa sao?"
Tô Vũ khẽ đáp: "Không phải! Ta không lo lắng hắn hủy bô ước hẹn, mà là lo hắn sẽ không làm đúng như yêu câu"
Vẻ mặt hắn hơi Tô Vũ ngưng trọng, nói: "Rốt cuộc Bách Chiến muốn thế nào?"
Hắn cảm nhận được từ sự chân chừ, do dự và nụ cười sau cùng của Bách Chiến, e rằng Bách Chiến sẽ không giữ chữ tín.
Bách Chiến là bị Tô Vũ bức bách nên mới đáp ứng đi trấn áp Tội tộc, nhưng bản tâm của hắn ta thì đương nhiên sẽ không muốn.
Dưa hái xanh thì không ngọt!
Tô Vũ nhíu mày: "Dù hắn là cháu của Nhân Tổ thì ta nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao hắn nhất định phải tiếp dẫn Nhân Tổ trở về trước? Trừ khi có một nhân tố trọng yếu nào đó, ví như Nhân Hoàng trở về sẽ gây bất lợi cho hắn! Hay là Nhân Hoàng và Nhân Tổ có đại thù?"
Nếu là như vậy thì mọi chuyện liền có thể giải thích.
Nhân Hoàng và Nhân Tổ có thù hận rất sâu!
Nhưng hai người, một vị ở đầu thời Thái Cổ, một vị thì ở cuối kỳ Thái Cổ, họ lấy đâu ra thù hận?
Hay là do Nhân Tổ và Nhân Hoàng có lập trường khác biệt, trận doanh khác biệt?
Đây cũng là điều rất có khả năng!
Nhìn ý tứ của Bách Chiến thì thấy rõ hắn không muốn đi trợ chiến cho Nhân Hoàng, điều này rất không thích hợp.
Nhất định là Bách Chiến biết điều gì đó.
Hoặc là Bách Chiến chỉ đơn thuần không muốn giúp đám tổ tông này, hắn muốn tự mình làm vua sao?
Có khả năng đó không?
Cũng có thể!
Tô Vũ yên lặng suy ngẫm, Lam Thiên bên cạnh nhỏ nhẹ lên tiếng: "Nếu hắn không thủ tín thì tối thiểu phân nửa người dưới tay hắn sẽ rời bỏ mà đi! Lời của bệ hạ đều là vì Nhân tộc! Những người kia dù ở sáu ngàn năm trước là đào binh, nhưng đào binh cũng không có nghĩa là hoàn toàn không thèm để ý tới Nhân tộc!"
Tình cảm chủng tộc ở đại đa số mọi người đều có.
Nhìn Thần Hoàng Phi, Ma Thiên Tôn hay Thiên Cổ mà xem, bọn họ vẫn luôn ghi khắc chủng tộc trong lòng.
Nhân Hoàng chỉnh chiến ở tiền tuyến, từ bỏ việc mở đại đạo cũng chỉ vì chủng tộc.
Cưởng giả không có nghĩa là sẽ không để ý đến chủng tộc.
Đây là điều bẩm sinh!
Đây cũng là tín ngưỡng!
Những vị kia đào binh ở sáu ngàn năm trước, huống chi còn có một bộ phận thật ra là bị động. Bị động chiến đấu, bị động chết đi, bị động đào vong.
Dĩ nhiên sẽ có kẻ không có nhân tính!
Nhưng nếu toàn bộ đều không có nhân tính mà lại có thể tu luyện tới Hợp Đạo, Thiên Vương hay thậm chí là Thiên Tôn thì Lam Thiên không tin.
Một bộ phận Hầu Thượng Cổ có thể là đệ tử hoặc thuộc hạ trung thành của Nhân Vương Thượng Cổ.
Dưới tình huống như vậy, một khi Bách Chiến không thủ tín, chẳng lẽ họ còn có thể tiếp tục đi theo sao?
Đây chẳng phải là tự tuyệt đường của bản thân ở Nhân tộc?
Tô Vũ khẽ gật đâu: "Hẳn là sẽ có người đào vong, thế nhưng Bách Chiến thèm để ý à?"
Lam Thiên hơi sững sờ.
"ý của bệ hạ là?"
"Ta không cho rằng hắn sẽ để tâm đến thuộc hạ của mình, nhất là những kẻ không toàn tâm toàn ý tin tưởng Bách Chiến"
Tô Vũ nói: "Đại Chu Vương từng nhận xét Bách Chiến là kẻ trọng tình trọng nghĩa, bây giờ xem ra hắn thực chất là kẻ hư tình giả ý!"
Lời này nên giải thích thế nào?
Lam Thiên không hiểu, bởi vì trước mắt thì Bách Chiến đối xử với thuộc hạ không tệ lắm, dù có một vài người thường xuyên không hợp ý với hắn thì tựa hỏ Bách Chiến cũng chưa từng nổi giận.
Tô Vũ thấy Lam Thiên không hiểu bèn giải thích: "Không nói cái khác, ấn tượng đầu tiên về Bách Chiến của ta chính là tên này e rằng không phải mãng phu mà cũng là một vị hùng chủ! Bá đạo, duy ngã độc tôn, ngươi giết một người của ta thì ta giết cả nhà ngươi. Nhưng hôm nay ta đã đánh trọng thương Thái Cổ Cự Nhân Vương, đó là nhạc phụ của hắn đấy!"
Tô Vũ lạnh nhạt nói: "Nếu ta có nhạc phụ, vị này còn bị người ta đánh trọng thương, đừng nói ta có thể đấu lại hay không, dù ta đấu không lại thì cũng không thể tùy tiện bỏ qua! Ta là chúa tể một phương, ngươi đả thương nhạc phụ của ta thì ngươi chính là tử thù!"
Lam Thiên khẽ gật đầu, Thông Thiên Hầu lại kinh ngạc hỏi: "Bệ hạ muốn tìm nhạc phụ rồi sao?"
Cút mọe ngươi đi!
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, ta đang nói chính sự, tên không đáng tin cậy nhà ngươi bỗng nhiên chen vào làm cái gì?
Phì Cầu nghe xong cũng tò mò hỏi: "Tô Vũ, ngươi muốn tìm ai làm nhạc phụ vậy?"
Phì Cầu vẫn luôn gọi thẳng tên của Tô Vũ, hoặc gọi hắn là "tân Nhân Chủ", Tô Vũ không quá để ý việc này, dù sao tiểu bạch cẩu chỉ nhận mỗi chủ nhân và tiểu chủ tử của nó, nếu không phải Tô Vũ nói rằng sẽ cứu bọn họ thì chỉ e Phì Cầu cũng chẳng muốn rời núi.
Chủ đề bị kéo lệch quá xa rồi!
Tô Vũ cực kỳ bất đắc dĩ!
Ta đang nói chính sự mà!