Trần Vĩnh trầm giọng nói: "Sở nghiên cứu chúng ta lộ tư liệu ra ngoài, nếu cảm thấy hứng thú thì chỉ sợ không đơn thuần là nghiên cứu viên của học phủ, khả năng là còn bao gồm một số gia hỏa có ý tứ khác!"
"Tinh huyết bùng nổ thiên phú kỹ... Vạn Thạch cảnh còn đỡ, một khi có lực bộc phát Đằng Không cảnh thì sẽ khác hẳn!"
Trần Vĩnh trầm ngâm một lát, lại nói: "Bạch Phong, có thể thăm dò thử xem, dĩ nhiên là dùng tư liệu giả, thất bại thì thôi, thành công thì cũng câu ra một nhóm người, dù cho không thể xác định thân phận của chúng nhưng ít nhiều gì cũng có thể thêm đề phòng!"
Bạch Phong chần chờ nói: "Bọn họ sẽ tin sao?"
"Khó nói..." Dứt lời, Trần Vĩnh bỗng nhiên lạnh giọng bảo: "Thế này đi, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, đi bí cảnh bế quan! Đừng ở sở nghiên cứu, sau khi ngươi đột phá thất trọng thì vẫn luôn không tu luyện, tranh thủ sớm ngày lên bát trọng đi. Ngay cả Lưu Hồng đều đã bát trọng, ngươi vẫn là thất trọng, quá chậm!"
"Ngươi không ở trong sở nghiên cứu, Tô Vũ cầm được tư liệu thì mới có độ tin cậy càng lớn!"
"Lúc này ta đi, có thể bị người ta hoài nghi không?"
"Không sao cả!"
Trần Vĩnh cười nói: "Vừa vặn, đợi thêm mấy ngày Tô Vũ lại ước chiến với Trịnh Vân Huy, ngươi rời đi trước mấy hôm nên không hay biết gì, chính là bởi vì ngươi đi, Tô Vũ mới có cơ hội trộm đồ, không phải sao?"
Bạch Phong gật gật đầu, lại nói: "Vẫn còn có chút thiếu hụt, thực lực Tô Vũ vẫn kém một chút, nếu là Thiên Quân thất trọng thì đương nhiên không cần phải nói, Thiên Quân ngũ trọng thì..."
"Thiên Quân thất trọng thì hắn thắng chắc rồi!" Trần Vĩnh cười nói: "Nếu thắng chắc vậy thì làm sao có thể để tư liệu lọt ra được..."
Bạch Phong gật đầu, nhưng vẫn có điểm e ngại, "Sư huynh, ta sợ tin tức tiết lộ ra ngoài, tiểu tử này sẽ gặp phiền toái, liệu có kẻ nào bí quá hoá liều hay không?"
"Không đến mức ấy, hiện đang ở trong nội bộ học phủ chứ không phải bên ngoài, tại đây thì bọn hắn sẽ chỉ dám thông qua một chút thủ đoạn để nắm bắt tới tay, tuyệt đối sẽ không đích thân động thủ. Bằng không, ngươi thật sự cho rằng Tu Tâm các là một đám ăn không ngồi rồi à?"
Dứt lời, y lại cười nói: "Cho nên nếu kế hoạch của Tô Vũ thành công, đạt được một chút điểm công huân là tất nhiên, mà chỉ 5000 điểm... vậy cũng quá xem thường trung tâm nghiên cứu rồi, thêm một số 0 thì có chút khó nhưng 10.000 trở lên thì ta cảm thấy vẫn ổn!"
Trần Vĩnh nhìn thoáng qua Tô Vũ lần nữa, có chút vui mừng và xúc động.
Sư điệt của mình có lá gan rất lớn, nhưng lại biểu hiện ra ngoài cực kỳ chất phác đàng hoàng, chính mình cũng kém chút đã bị dao động.
"Vậy liền nghe sư huynh..."
Bạch Phong gật đầu, cũng nhìn về phía Tô Vũ, bỗng nhiên có chút không xác định lắm: "Ngươi không phải là tới ngày luận bàn lại lên tới Thiên Quân thất trọng, sau đó trực tiếp thắng về tinh huyết, hố Trịnh Vân Huy một trận đấy chứ? Tiểu tử, ngươi làm như vậy thì lão Trịnh có thể trực tiếp đánh đến tận cửa, 3 giọt tinh huyết Thần Ma lại còn là Lăng Vân cảnh, ta cũng thèm tới đỏ mắt, nhưng nếu ngươi thật sự ôm tâm tư này..."
Bạch Phong không rét mà run nói: "Tên Trịnh Bình kia tuyệt đối sẽ nổi điên, ta cũng gánh không nổi đâu! Sư tổ ngươi trở về thì may ra vớt vát được!"
"..."
Tô Vũ tỏ vẻ vô tội, không có mà, ta không có tâm tư này!
Bất quá cảm giác lão sư nói rất có đạo lý!
Lỡ như ta thắng thì phải làm sao bây giờ?
Thế thì... Ba giọt tinh huyết sẽ thuộc về ta nhỉ?
"Lão sư, tinh huyết Thần Ma Lăng Vân cảnh bao nhiêu tiền một giọt?"
Bạch Phong nhe răng trợn mắt, mẹ nó, ngươi hỏi ta giá cả để làm gì, không phải là thật sự có ý tưởng này đó chứ?
"Đằng Không cảnh tối thiểu là 1000 điểm một giọt, mà chỉ có ở chợ đen mới mua được, địa phương khác thì đó đều là tài nguyên hạn chế. Lăng Vân cảnh... thì cũng không khác nhiều lắm, cao hơn không nhiều, bởi vì cùng tương tự là Thiên Quân Trúc Cơ... Thế nhưng cũng không rẻ, một giọt khẳng định đạt đến 1500 điểm, có tiền cũng không mua nổi!"
"Một khi nó thật sự xuất hiện, không phải vấn đề tiền mà là dù điểm công huân nhiều thì ngươi cũng chưa chắc đã mua được, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ."
Tô Vũ gật đầu, ánh mắt tỏa sáng.
Thật là đắt!
3 giọt thì tối thiểu phải thu về 5000 điểm công huân.
Mà còn là thứ có tiền mà không mua nổi, nếu đem ra giao dịch có khả năng sẽ còn đắt hơn nữa.
"Lão sư, lỡ như ta thắng..."
Đầu Bạch Phong đều muốn nổ tung, "Ngươi vẫn nên từ bỏ việc luận võ đi, tiểu tử, ta gánh không được đâu! Sư bá ngươi cũng không thể! Nhà lão Trịnh chỉ có mấy giọt tinh huyết thần tộc này, họ giữ của đã rất nhiều năm, ngươi lấy mất thì bọn hắn không tìm tới tận cửa nhà ngươi mới là lạ!"
"Dĩ nhiên, sư tổ ngươi ở đây thì có thể thắng, lừa về tay âu cũng là bản lĩnh..."
Bạch Phong bổ sung một câu!
Không phải là không thể hố mà là hiện tại không được, Hồng Đàm không ở nhà, Trịnh Bình tìm tới cửa thì bọn hắn gánh không được, dù cho là tìm học phủ thì kết quả cuối cùng đại khái vẫn là hời cho học phủ mà thôi.
Các ngươi bí mật so tài lại đều là hàng cấm, học phủ sẽ tịch thu sạch sẽ!
Tô Vũ có chút tiếc nuối, được rồi, từ bỏ thôi, ta không phải loại người như vậy.
Thắng Trịnh Vân Huy thì ngại lắm, mọi người vẫn đang là bằng hữu cùng chiến tuyến mà.
…
Bạch Phong cũng là kiểu người quyết định nhanh chóng.
Đã nói muốn đi bí cảnh bế quan thì anh không chậm trễ chút nào, trực tiếp thu thập một chút liền chuẩn bị rời đi.
Tô Vũ kỳ thật rất tò mò, Bạch Phong có tiền để vào bí cảnh à?
Hắn là hoài nghi rất nghiêm túc!
Đương nhiên, có thể là anh có phần thưởng được học phủ ban cho gì đó, hắn cũng không hỏi nhiều.
Trước khi đi, Bạch Phong giống như nghĩ tới điều gì, thuận miệng dặn dò: "Đừng quên cho những tên kia ăn, chết mất thì không tiện bàn giao cho sư tổ ngươi đâu, Nguyên Khí dịch đều ở trong kho, ngươi thấy rồi chứ?"
". . ."
Tô Vũ biểu lộ hết sức phức tạp, phức tạp đến nỗi bước chân Bạch Phong đang đi cũng phải ngừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Hai sư đồ liếc nhìn nhau!
Rất nhanh, Bạch Phong lẩm bẩm: "Không có chuyện gì đâu, ta nhớ ngày 30 tháng trước hình như ta đã cho ăn một lần, mới mười ngày hẳn là không chết được đâu nhỉ?"
". . ."
Tô Vũ ngơ ra!
Lão sư, tháng trước ngươi cho bọn chúng ăn?
Ta còn tưởng rằng hôm mùng 4 đã cho ăn rồi, vậy lần trước hai ta cùng đi xem, sao ngươi không cho tụi nó ăn luôn thể?
10 ngày!
Không chết đói đó chứ?
Bạch Phong nhìn Tô Vũ, suy nghĩ một chút lại nghiêm mặt căn dặn: "Dù sao hôm mùng 4 khi ta giao cho ngươi thì chúng vẫn hoàn hảo! Lỡ như thật sự chết đói thì sư tổ ngươi trở về, đó cũng là trách nhiệm của ngươi, Tô Vũ, ngươi xong đời rồi!"
". . ."
Tô Vũ tỏ vẻ cầu xin, "Lão sư, hẳn là không chết đâu nhỉ?"
"Ta làm sao mà biết được!" Bạch Phong nói cực kỳ vô trách nhiệm: "Không có quan hệ gì với ta, ta đi đây, hiện tại trung tâm nghiên cứu do ngươi làm chủ nhà!"
Vứt xuống lời này, Bạch Phong chạy biến mất tăm.
Đúng vậy, anh chạy rất nhanh.
Làm sao ta biết tụi nó có chết hay không, dầu sao cũng không liên quan tới ta, đó là trách nhiệm của Tô Vũ, lão sư trở về thì cứ để ông ấy đánh chết đồ tôn đi!
. . .
"Chạy nhanh ghê. . ."
Tô Vũ cực kỳ bất đắc dĩ!
Trong lòng hắn thầm tính toán hẳn là không chết được đi.
Chúng nó yếu nhất đều là Đằng Không thất trọng, lúc này mới mấy ngày thôi mà?
"Được rồi, đi xem thử một chút!"
. . .
Khu giam giữ.
Không gian vô cùng an tĩnh.
Sư tử màu vàng kim nằm trên đất, rốt cuộc bảo trì không được uy nghiêm, nó tỏ ra yếu ớt, ánh mắt tan rã, nửa ngày mới rên rỉ một câu: "Có đói bụng không. . ."
Không ai. . . Không, là không có yêu ma nào phản ứng nó.
Nói nhảm, ngươi nói thử xem có đói bụng không?
Ở nơi này chẳng thể hấp thu nguyên khí, còn thỉnh thoảng bị lấy máu, cắt thịt, cũng không phải mới chỉ một hai năm.
Đã rất nhiều năm!
Vài con yêu vật này đã sớm suy yếu vô cùng, có thể không đói bụng được sao?
Trước kia Bạch Phong còn thỉnh thoảng tới cho bọn chúng ăn, hiện tại thì hay rồi, đổi người mới, đã bao lâu rồi hắn không tới?
Nếu không phải đám yêu vật này yếu nhất đều là Đằng Không thì sớm đã bị chết đói nhiều năm rồi.