Sâu trong địa bàn của Ngục Vương nhất mạch, trước Địa Ngục Môn.
Lúc này, Bà Long Thú đã triệt để thoát ra ngoài.
Thân thể nó cao lớn, khẽ giãy giụa, trên thân còn một chút thương thế, con ngươi lớn nhìn chằm chằm về phía phương xa rồi cười lạnh: "Đầu chỉ là một lũ sâu kiến!"
Đối với nó thì những người này quá yếu.
Đấu tướng cũng chỉ là chuyện tiếu lâm mà thôi.
Nó nhìn về phía Ngục Thanh, lạnh lùng nói: "Không cần để ý, ta vừa ra nên cần khôi phục mấy ngày, đợi ta khôi phục xong sẽ đi đối phó bọn chúng!"
Ngục Thanh nhắc nhở: "Bà Long, không nên khinh thường!"
"Không đâu!"
Bà Long Thú nói: "Ta sinh ra từ trong Hỗn Độn, kinh lịch vô số, sao có thể chủ quan?
Chỉ là bản tọa nhất định phải giết tên khốn Tô Vũ kia!"
Khi đang nói chuyện, nó nhìn về phía sâu trong Hỗn Độn, bỗng nhiên sắc mặt biến hóa.
Sau một khắc, một tôn cự nhân kim giáp đạp không đi tới, lão hơi nghi hoặc hiếu kỳ, trừng to mắt nhìn về bên này rồi bỗng nhiên cất giọng: "Bà Long?"
Bà Long Thú giật mình!
"Là ngươi?"
Cách không tương vọng, nó vẫn nhận ra đối phương!
Mà nơi xa, cự nhân kia đã nhận ra Bà Long: "Ngươi còn chưa chết à? Mẹ nó cũng lăn lộn lâu phết, ở Thái Cổ ta đã từng thấy ngươi, thế mà vẫn chưa bị người ta giết sao?
Đám Thái Sơn thật quá phế vật!"
Võ Hoàng lại mắng Võ Vương một câu!
Hiện tại, lão đã quen mắng Võ Vương rồi, dù sao Võ Vương cũng đâu có nghe thấy.
Lão nhìn đại chiến nơi xa rồi bĩu môi, trò trẻ con, lão lười nhìn thêm nữa. Lão ngó Bà Long Thú một cái rồi lại ngó qua chỗ Võ Cực, dường như lão cũng nhận biết hắn, nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua rồi khẽ bĩu môi: "Đi theo tên Bách Chiến ngớ ngẩn kia, quả nhiên ngươi cũng là đồ ngớ ngẩn, vũ phu đi tìm người để nương nhờ thì cũng không thể tìm loại ngu xuẩn như Bách Chiến được... Phải tìm tên nào đáng tin cậy một chút, đồ ngu!"
Mắng một trận xong, lão lại hỏi: "Chu Tắc ở đâu? Sao ta không tìm được y?"
Kỳ quái!
Không phải nói là Chu Tắc rất lợi hại à?
Người đâu rồi?
"Ta ở trong Hỗn Độn tìm cả một ngày mà chẳng thấy người đâu, lẽ nào Tô Vũ lừa gạt lão tử?"
Võ Hoàng mắng một tiếng, rất nhanh lão quát: "Võ Cực, ngươi là người của Bách Chiến, ngươi nói xem tên Chu Tắc kia đang ở đâu?"
Về phần Bà Long Thú... Lão không thèm để ý.
Không thể đánh!
Khi nào Tô Vũ nói đánh thì lão tử mới đánh, đánh chết còn có thể tính một cái danh ngạch.
Hiện tại vạn giới không có nhiều chủ nhân quy tắc.
Nếu tự dưng đánh xong mà Tô Vũ lại không nhận nợ, chẳng phải là lão sẽ thua lỗ lớn à?
Về phần Chu Tắc... Lão nghĩ kỹ rồi, không đánh chết cũng tốt, ước lượng sơ bộ thực lực đối phương đã rồi nói.
Hiện tại lão phải tính sổ thật rõ ràng, nếu đánh với chủ nhân quy tắc thì không thể giết chết, dù đánh chết thì cũng phải nói cho Tô Vũ rằng cái này tính vào danh ngạch, để hắn tính vào khoản nợ!
Nếu không vạn giới chỉ có ngần ấy chủ nhân quy tắc, chết nhiều thêm mấy tên vô ích, góp không đủ số lượng ba người thì chẳng lẽ bảo ta đi giết Nhân Hoàng hay sao?
Đánh thắng được vị kia thì lão đã đánh từ lâu rồi!
Võ Cực tỏ ra ngưng trọng nhìn về phía Võ Hoàng, nửa ngày sau mới nói: "Không biết!"
"Hừ!"
Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng chấn động lòng người, chấn cho sắc mặt đám Võ Cực trắng bệch, lão kiêu ngạo nói: "Một đám tiểu trùng dám tính kế với ta? Lão tử mở Thiên Môn liền biết đám ruồi muỗi các ngươi đang nói láo! Ngươi mà cũng dám giấu giếm ta sao? Đánh chết chủ nhân quy tắc không có lời nhưng đánh chết các ngươi thì ta có thể miễn phí!"
"Sự kiên nhẫn của bản Hoàng có hạn, đừng ép ta làm thịt các ngươi vào lúc này"
Dứt lời, thân ảnh lão trong nháy mắt hiện lên ở trước mặt bọn họ, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, căn bản lão không hề sợ sáu vị Thiên Tôn, dù mấy vị này không yếu thì lão cũng không sợ!
Dựa theo lý mà nói, sáu vị này có thể chiến với lão, nếu không Bách Chiến cũng không đám để cho bọn họ tới đây.
Bất quá còn lâu Võ Hoàng mới thèm để ý.
Một đám ngớ ngẩn mà ta sẽ sợ ư?
Lão tử còn chẳng sợ Võ Vương... Ta chỉ hơi sợ Văn Vương thôi.
Đành chịu, ai bảo người đọc sách đều quá âm hiểm!
Mấy kẻ ở đây nhìn qua liền biết không phải là người ưa thích đọc sách tính kế, không phải mặc chiến giáp thì sẽ mặc võ phục, chẳng có ai mặc bạch bảo, ta sợ cái gì chứ?
Nguyệt La vội vàng mỉm cười, âm thanh yếu đuối nũng nịu: "Võ Hoàng tiền bối.."
"Thứ đàn bà xấu xí, cút ngay!"
Võ Hoàng bỗng nhiên giận dữ, ầm ẩm tung ra một quyền đập bay đối phương, Nguyệt La bay thẳng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão hừ lạnh một tiếng: "Kẻ xấu xí chỉ giỏi tác quái! Thế mà còn dám ảnh hưởng tới đại đạo của bản Hoàng, buồn nôn! Một quyền không đánh chết được ngươi thì cũng coi như ngươi có chút bản lĩnh"
Dứt lời, lão nhìn về phía Võ Cực, sắc mặt Võ Cực lập tức biến hóa: "Tắc điện hạ đang ở sâu trong Hỗn Độn, cụ thể ở đâu thì ta cũng không biết, nếu ta biết thì đã nói từ sớm rồi"
"Coi như ngươi thức thời!"
Võ Hoàng khẽ gật đầu, lão lại nhìn Hồng Nguyệt, nhíu mày nhận xét: "Dưới trướng Bách Chiến sao toàn người xấu vậy? Khó trách đấu không lại Tô Vũ, dưới trướng Tô Vũ cũng có không ít kê xấu xí, nhưng ít nhất phần lớn đều là nam, trong khi bên chỗ Bách Chiến ta thấy có tới mấy người là nữ..."
Lắc đâu, Võ Hoàng tỏ ra ghét bỏ, lão đạp không rời đi, không so đo cùng bọn gia hỏa này nữa, đều chỉ là một đám côn trùng mà thôi!
Mà nơi xa, sắc mặt Ngục Thanh và Bà Long Thú đều vô cùng ngưng trọng.
Võ Hoàng rất mạnh!
Cũng may, Võ Hoàng không có tâm tư chiến đấu với họ mà là trực tiếp bỏ đi, như thế tính ra đã nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Chờ Võ Hoàng rời đi một lát, Nguyệt La máu me khắp người, tóc tai bù xù mới trở về, ả thở hồng hộc, khóe miệng còn đang chảy máu, ả cười có vẻ rất điên cuồng: "Võ Hoàng... Võ Hoàng... Lão lại dám sỉ nhục ta như thế!"
Võ Hoàng quá mạnh!
Ä chỉ vừa mở miệng liền bị đối phương đánh bay, trực tiếp trọng thương, nếu không phải Võ Hoàng lười truy sát mà tung thêm một quyền, có lẽ đã đánh ả chết tươi rồi.
Những người này đều là tên điên!
Ánh mắt Nguyệt La tràn đầy phẫn hận!
Một đám người điên!
Tô Vũ, Võ Hoàng, Cự Phủ đều là như thế... cả một đám gia hỏa điên rô!
Mị đạo vốn khiến mọi việc đều thuận lợi, ở trước mặt bọn hắn lại hoàn toàn vô dụng.
Lúc này, Hồng Nguyệt cũng khó chịu lên tiếng: "Được rồi! Không nên tùy tiện trêu chọc Võ Hoàng. Nguyệt La, ngươi quá to gan, ngươi dám sử dụng Mị đạo với lão, ngươi đang muốn tự tìm cái chết sao?"
Nguyệt La cũng không nghĩ thử xem Võ Hoàng nào có đễ bị mê hoặc như vậy.
Loại vũ phu này chỉ có chiến lực càng mạnh thì mới có thể thuần phục!
Nữ nhân cũng chỉ là vật tô điểm mà thôi, nữ sắc đối với họ chỉ giống như mây bay, huống chỉ Võ Hoàng còn không thích loại hình giống như ngươi, lão cảm thấy ngươi rất xấu mà ngươi còn tiến lên quyến rũ lão, đây không phải là khiến lão ghê tởm hay sao?
Bị đánh bay thì tuyệt đối không đáng giá để đồng tình.
Không chết đã coi như may mắn lắm rồi.
Bây giờ Võ Hoàng là người đệ nhất chư thiên, lời này hiển nhiên không phải là giả.
Bên này họ còn đang trò chuyện, nơi xa, ở trước Nhân Sơn vang lên một tiếng oanh minh.
Sau một khắc, một thân ảnh bay ngược ra sau, ngàn vạn lông dài nổ bắn, Thiên Diệt co cẳng bỏ chạy, trong nháy mắt hắn ta đã trốn về trận doanh của Nhân tộc. Toàn thân hắn đẫm máu nhưng lại cười ha hả, đắc ý hô hào: "Lão tử thắng rồi!"
Yên tĩnh tột cùng.
Vạn tộc không nói gì, Nhân tộc cũng không nói gì.
Nơi xa, toàn thân Tiên Chiến Hầu cũng đẫm máu, khí tức lại coi như khá ổn định, lão cả giận: "Ngươi thắng ư?"
Thiên Diệt cười đắc ý: "Nói nhảm, lão tử chỉ là Hợp Đạo nhị đẳng tân tấn, đánh cho Thiên Vương như ngươi nổ tung cả quần cộc, không phải lão tử thắng chẳng lẽ lại là ngươi? Phế vật! Chờ ta mấy ngày, ta trị thương xong chúng ta lại tái chiến!"
Dứt lời, hắn liền chạy đến hậu phương để chữa trị.
Không tử chiến!
Nói nhảm, hắn đâu có giết được Thiên Vương, tử chiến làm cái gì, ta trị thương xong lại đánh, quá sung sướng!
Điên cuồng mà đánh, điên cuồng chuyển vận, đánh thắng thì giết người, đánh thua thì bỏ chạy!
Tiên Chiến Hầu sắc mặt âm trầm, không nói thêm cái gì, chỉ im lặng lui về Nhân Sơn.
Thiên Diệt thắng rồi sao?
Nói ra có hơi vô sỉ nhưng nếu xét tỉ mỉ thì đúng là Thiên Diệt thắng thật.
Hắn chỉ là Hợp Đạo nhị đẳng, đánh với Tiên Chiến Hầu thế mà không bị tổn thương quá nặng, mà Tiên Chiến cũng thụ thương, mấu chốt là Thiên Diệt đang lấy lão ra để mài đao!
Đến cuối cùng, kinh nghiệm chiến đấu của Thiên Diệt rõ ràng đã tăng lên.
Chiến lực của hắn đang nhanh chóng thích ứng với chiến đấu.
Đây mới là điểm đáng sợ!
Lúc này, Tiên Chiến Hầu trở về, nói rất nhỏ: "Đấu tướng... cũng không phải lựa chọn tốt!"
Bọn họ đang cho đối phương cơ hội rèn luyện.
Đám Thiên Cổ đều tô ra đắng chát, đâu phải chúng ta không biết, thế nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác.