"Thật ác độc!"
Võ Cực líu lưỡi.
Ở bên cạnh, đám Hồng Nguyệt cũng gật đầu đồng tình, sắc mặt ai nấy đều rất ngưng trọng, quả thực Tô Vũ có quá nhiều thủ đoạn.
Tầng tầng lớp lớp áp lực khiến những người đứng xem như họ đều cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của vạn tộc.
Cưởng giả đang tụ tập ngày một nhiều hơn.
Tu giả ngụy đạo đều chẳng còn lòng dạ nào mà xuất chiến.
Ngày thứ năm xuất hiện 12 vị Thiên Tôn, vậy thì còn ai nữa không?
CóI Ngày thứ sáu.
Lại một đạo khí tức dâng lên!
Lần này, khí tức càng thêm cường đại, mơ hồ như muốn uy hiếp thiên địa truyền tới.
"Vũ Hoàng Phủ, Ngọc Tử Khi!"
Thanh âm lạnh lẽo thấu xương vang xa.
Nam Vương!
Chuyện này khiến tứ phương hoàn toàn bùng nổ, có người hoảng sợ hét: "Là Nam Thiên Vương!"
"Tử Linh phục sinh!"
Ngay khi Nam Vương xuất hiện, tất cả mọi người đều ý thức được một vấn đề mà họ không dám suy nghĩ tới suốt mấy ngày qua, Tử Linh thật sự phục sinh rồi.
Đây là Nam Thiên Vương!
Cái tên Ngọc Tử Khi rất ít người biết, nhưng không có nghĩa là không một ai hay.
Ngay khi bà tự giới thiệu, lòng người ngay lập tức chấn động.
Ở trên Nhân Sơn, Thần Hoàng Phi cũng kinh hãi, bà vội lao lên, mặt đối mặt nhìn về phía Nam Thiên Vương, cõi lòng ngập tràn sự rung động: "Ngọc Tử Khi, ngươi phục sinh rồi ư?"
Nam Thiên Vương đạp không bước đến, mang theo về lạnh lùng nhàn nhạt: "Không sai, thì ra tới tận bây giờ các ngươi mới phát hiện à?"
Không phải mới phát hiện, mà là trước kia họ không thể tin, nói đúng hơn là không dám tin!
Nam Thiên Vương thản nhiên nói: "Nhận được hậu ái của bệ hạ, ngài đã tiếp dẫn chúng ta từ trong Tử Linh trường hà, sau đó phục sinh cho chúng ta. Từ nay về sau, chết trận cũng chẳng đáng sợ! Chư tướng của Vũ Hoàng Phủ ngã xuống một lần thì vẫn có thể sống lại! Chúng ta đả thông thượng hạ hai giới, các ngươi sẽ không tưởng chỉ là vì để vây giết các ngươi đấy chứ? Đả thông giới vực chỉ là vì để Tử Linh trường hà có thể lan tới rồi tiếp dẫn bộ hạ đã hy sinh của Vũ Hoàng Phủ mà thôi!"
Lời này hệt như sấm sét giữa trời quang!
Đối phương chết trận còn có thể phục sinh, điều này tương đương với mỗi người có hai mạng, nếu chiến tử sống lại, tái chiến lại chết thì còn có thể sống lại nữa không?
Nếu như có thể, chẳng phải là phục sinh vô hạn sao?
Thế thì còn đánh cái quái gì?
Ý chí chiến đấu của vạn tộc gần như đã hồng bét!
Lúc này, dù là Thiên Cổ cũng áp chế không nổi, phía dưới một đám người tuyệt vọng vô cùng, có người điên cuồng la hét: "Không có khả năng... Bọn hắn chết trận còn có thể phục sinh, chúng ta thì sao?"
"Vậy thì còn đánh làm gì?"
"Trời muốn diệt vạn tộc ta rồi!"
"Làm sao bây giờ?"
"Đâu hàng ư?"
"Đầu hàng thì đối phương cũng sẽ không thu nạp chúng ta!"
Thật sự tuyệt vọng, vô hạn tuyệt vọng!
Đối phương có tới 13 vị Thiên Tôn, có thể khống chế ngụy đạo, chết trận còn có thể sống lại lần nữa.
Từng tin tức đều khiến bọn họ triệt để sụp đổ.
Đám Thiên Cổ biến sắc.
Lòng người suy sụp, quân tâm tan rã, một khi bộc phát đại chiến, đối đầu với trận doanh của Tô Vũ thì căn bản là không có cách nào đánh, cường giả ngụy đạo đều coi như phế đi, cường giả chân đạo chỉ sợ cũng không dám chiến.
Đánh chết đối phương thì cũng vô dụng!
Thiên Cổ hốt hoảng quát to: "Dù các ngươi khôi phục thì cũng không dễ dàng øì.."
Nam Vương vung tay lên, bỗng nhiên sau lưng bà hiển hiện hơn 20 vị cường giả.
Hà Đồ và Hạ Thần đều có mặt.
Hà Đồ cười thật khẽ: "Đúng là không dễ dàng, hơn nữa còn rất khó khăn, lần trước chúng ta chỉ khôi phục được hơn 20 vị, Lam Sơn Hầu và Thiên Hỏa tiền bối cũng đã sống lại, chúng ta cũng may mắn góp mặt"
Tiếng cười của Hà Đồ đầy về âm u: "Tại hạ Hà Đỏ, may mắn khôi phục! Trong triều tịch thứ nhất, chư vị hạ độc thủ với ta không hề ít, bây giờ ta đã trở vẻ!"
Thiên Cổ lùi lại một bước, sắc mặt lão trắng bệch.
Không phải là bởi vì Hà Đồ, mà là bởi vì bên cạnh Nam Vương đều là cường giả phục sinh.
Tất cả!
Giống như biết rằng bọn hắn sẽ không tin tưởng hoặc cảm thấy phục sinh rất khó, nên lúc này, hơn 20 vị cường giả phục sinh đều hiển hiện, nói đùa cái gì thế? Hơn 20 vị lận đó!
Thật sự khó lắm sao?
Đến cả Hà Đồ còn có thể phục sinh.
Tô Vũ... Thật sự quá hiểm độc!
Đây không phải cuộc chiến đấu tướng, Tô Vũ rõ ràng đang muốn đấu một cuộc chiến tâm lý, giết người diệt tâm!
Hắn còn chưa giết người mà đã diệt tâm rồi!
Đối phương không sợ chết, bởi vì chết cũng có thể phục sinh.
Đối phương có chiến lực vô cùng cường đại, trọn vẹn 13 vị Thiên Tôn.
Đối phương còn có người chưa đến, tỉ như Tô Vũ, mấu chốt ở chỗ, dưới trướng Tô Vũ liệu có còn vị Thiên Tôn nào nữa không?
Không ai dám chắc chắn, không ai dám xác định!
Ai cũng không biết Tô Vũ có còn vị cường giả nào nữa không, dù cho không có thì lúc này, vạn tộc cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu tính cả Tô Vũ thì bên phía hắn đã có 14 vị Thiên Tôn, cho dù vạn tộc có một vị chủ nhân quy tắc thì có thể địch nổi đối phương sao?
Nam Thiên Vương xuất hiện, khí tức của vị này cực kỳ cường đại, mơ hồ không khác lắm với Phì Cầu hay Hỗn Độn Long.
Đây mới là điểm đáng sợ!
Tô Vũ đang chuẩn bị không đánh mà thắng ư?
Thiên Cổ ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt đây mê mang, tuyệt vọng, bi quan... chút hi vọng cuối cùng của vạn tộc cũng bị diệt mất, lòng người tan rã, cường giả hoảng sợ không dám tử chiến...
Bởi vì tử chiến liệu có hữu dụng không?
Tự bạo có hữu dụng không?
Nổ chết đối phương thì đối phương có thể phục sinh, nhưng ngươi chết ai sẽ tới phục sinh cho ngươi?
Chết cũng chết vô ích!
Mà bên phía Nhân tộc lại sở hữu khí thế như hồng, lòng người phấn chấn, ai nấy đều tỏa ra sát khí ngút trời!
Đúng vậy, chúng ta quá lợi hại!
Chúng ta có hơn 10 vị Thiên Tôn.
Chúng ta còn có thể khởi tử hoàn sinh!
Chúng ta sợ cái gì chứ?
Đến bước này, song phương đã chênh lệch quá xa, không đơn thuần chỉ là thực lực mà còn là ý chí chiến đấu. Trong trận chiến giữa cường giả, những thứ này đều là điểm mấu chốt ảnh hưởng tới sự thắng bại.
Nhân tộc người người đều không sợ chết, vạn tộc lại cảm thấy chết cũng vô ích, thế này thì còn đấu như thế nào nữa?
Đâu chỉ vạn tộc tuyệt vọng, ngay khi Nam Vương xuất hiện và mang đến hơn 20 vị cường giả phục sinh thì đám Võ Cực đều tái mặt ngay lập tức.
Tử Linh phục sinh!
Không thể tưởng tượng nổi!
Hoặc có thể nói, đây là sự đả kích chí mạng.
Bọn hắn bỗng nghĩ tới việc nếu Bách Chiến Vương đấu với phe của Tô Vũ thì liệu có thể thắng được sao?
Đại khái... hẳn là không thể nhỉ?
13 vị Thiên Tôn!
So với bên mình thì nhiều hơn 5 vị, không tính cả Tô Vũ thì phải là nhiều hơn 6 vị, mà bên mình còn có bệ hạ, nhưng bệ hạ có thể địch nổi sáu bảy vị Thiên Tôn cùng tấn công à?
Vẻ mặt Võ Cực đây nặng nề: "Vị Nam Vương này rất mạnh! Cả Phì Cầu và tên Bát Dực Hổ kia cũng thế"
Người mà gã gọi là mạnh chính là những người mà gã chưa hẳn có thể thắng.
Về phần Hỗn Độn Long, tất nhiên là gã không địch nổi.
Mà gã đã xem như cường giả đệ nhất của Bách Chiến, có điều nếu so sánh gã với bên kia, có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng tiến vào năm vị trí đầu.
"Đừng quên còn có Võ Hoàng!"
Hồng Nguyệt khẽ nhắc một câu: "Chúng ta chỉ có thể hợp tác với vị Nhân Chủ này, tuyệt đối không thể trở mặt! Hi vọng Trường Mi sẽ không tiếp tục giật dây bệ hạ đưa ra quyết định sai lâm!"
Thế lực của Tô Vũ uy hiếp tứ phương.
Cho đến lúc này, rốt cuộc không còn ai dám khinh thường Tô Vũ nữa, không còn ai cảm thấy hắn không có năng lực đứng ngang hàng với Bách Chiến!
Hắn hoàn toàn có đủ tư cách!
Chẳng những có mà khả năng cao là còn vượt qua cả thế lực của Bách Chiến.
"Ẩn núp sáu ngàn năm lại là kết quả như vậy sao?" Huyết Ảnh bỗng nhiên nặng nề thở dài một tiếng, vẻ mặt đây mê mang bất lực.
Chúng ta ẩn núp sáu ngàn năm, cuối cùng lại chờ được kết quả như vậy ư?
Không có truyền thừa, không có cường giả che chở Nhân tộc, ở trong tay Tô Vũ thế mà bạo phát ra thế lực cường đại hơn cả bọn họ.
Đây mới là điểm đáng sợ nhất!
Sáu ngàn năm bỗng chốc đều hóa thành trò cười...
Quyết định ẩn núp của Bách Chiến cũng thành chuyện cười lớn.