Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338: Trần Hạo Hắc Hóa Rồi!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 338: Trần Hạo Hắc Hóa Rồi!
 

A Vũ, ta phát hiện cơ hội làm ăn!

Nơi này rất nhiều Đằng Không, rất nhiều Lăng Vân!

Lúc họ tu luyện thì nguyên khí sôi trào, quay cuồng, tụ tập, khắp nơi đều là nguyên khí, ta phát tài rồi a!

Tu luyện ở ký túc xá rất thảm, tu luyện ở đây. . . Ha ha, một đêm đều có thể hút nguyên khí nhiều như hút một giọt Nguyên Khí dịch!

Những bạn học khác thật là ngu ngốc!

Trần Hạo ta quá thông minh, lấy cớ giúp đỡ quét dọn vệ sinh, sống chết không đi, lão Tạ cho là mình muốn bái sư. . . Ha ha, ai mà thèm bái sư chứ, Đằng Không có cả mớ, ai mà muốn bái ngươi làm thầy!

Ta chỉ là tìm một cơ hội ở lại đây tu luyện mà thôi.

A Vũ nói rất đúng, bản thân phải tự tạo cho mình cơ hội, quét dọn vệ sinh ở đây thì lão sư cũng không dễ đuổi mình đi, điều này so với sống trong khu Vạn Thạch hạng nhất đều thoải mái hơn, một năm tiết kiệm được hơn mấy trăm công huân lận!

"Lúc nhập học ta mới là Khai Nguyên lục trọng, ha ha, hiện tại ta đã là Khai Nguyên bát trọng rồi!"

Trần Hạo thầm vui vẻ, có lẽ đã sắp đuổi kịp A Vũ.

Đáng tiếc A Vũ không có ở đây, bằng không, mình sẽ nói cho hắn biết, nơi này có rất nhiều đồ đần ngày ngày tụ tập nguyên khí cho ta tu luyện, sảng khoái miễn bàn!

"Lúc này mới nhập học hơn một tháng, nếu tu luyện thêm một hai tháng nữa ta liền có thể đột phá Khai Nguyên cửu trọng, thậm chí một tháng là đủ rồi! Thiên Quân. . . A Vũ, khi học kỳ này kết thúc, ta sẽ có hi vọng Thiên Quân!"

Cậu nhập học với thực lực Khai Nguyên lục trọng, không tính là quá kém, thế nhưng ở trong học phủ cũng không tính là quá mạnh.

Khai Nguyên thất trọng trở lên mới có một vài lão sư nhận làm đồ đệ.

Cậu thì lại không được!

Cũng may, cậu ôm lấy cọng cỏ là lão Tạ này, không có điểm công huân, không sao cả, ở đây tu luyện còn cần điểm công huân à?

Quét dọn vệ sinh chút mà thôi, quen rồi thì một ngày tốn chút ít thời gian, còn không mệt bằng ở nhà A Vũ đâu.

Ta quét dọn vừa nhanh lại vừa sạch sẽ!

Khai giảng không lâu, cậu liền phát hiện Thánh địa bí mật này, cậu bèn lấy cớ báo ân, tìm được nhà lão Tạ, ngày ngày đều đến, không trở lại túc xá, ký túc xá quá thảm rồi!

Còn về chuyện không có giường không có chăn mền. . . Này thì có xem là cái gì!

Cửa cũng rất thơm mà!

Trần Hạo đắc ý mà tu luyện, thôn phệ nguyên khí, cậu đã là Khai Nguyên bát trọng nên giờ phút này cũng có thể thôn phệ nguyên khí, tốc độ tu luyện đẩy lên rất nhanh.

. . .

Trong phòng.

Lão Tạ mở mắt, dở khóc dở cười.

Tiểu tử này, lại ở ngoài giữ cửa.

"Đại trí giả ngu sao?"

Lão Tạ không khỏi xuất hiện cái từ này, Trần Hạo nhìn qua có vẻ rất chất phác, rất đần độn, thế nhưng tiểu tử này. . . không thể không nói kỳ thật lanh lợi tới dọa người.

Tu luyện ở khu giáo sư!

Mệt cho cậu cũng nghĩ ra được!

Nói thật, những học sinh mới này gặp lão sư, ai mà không nơm nớp lo sợ, đây chính là khu vực mà nghiên cứu viên Đằng Không trở lên mới có thể ở, dù cho là thiên tài thì kỳ thật cũng không nguyện ý tiếp xúc nhiều với các vị lão sư ấy.

Hết lần này tới lần khác Trần Hạo lại không sợ trời không sợ đất, tiểu tử ngốc đó cứ muốn đến quét dọn vệ sinh cho mình, sau đó. . . cứ như vậy định cư ở lại đây.

Thật sự là vô cùng khôn khéo.

Trần Hạo đã ở lại đây hơn một tháng, từ Khai Nguyên lục trọng đến bát trọng, tốc độ tu luyện bỏ xa những người khác cả một chặng đường.

Tính ra thì tối thiểu tiết kiệm hai ba mươi giọt Nguyên Khí dịch, trên trăm điểm công huân.

Trong đám tân sinh có bao nhiêu người có được vốn liếng như thế?

Cái tên Trần Hạo ấy lại đi trước người khác một bước, tu luyện chính là như thế, có đôi khi cơ duyên thì tất cả mọi người đều có, quan trọng là xem ai có thể nắm chắc.

"Khai Nguyên bát trọng. . ."

Lão Tạ có chút lưỡng lự, ta nên nhận Trần Hạo sao?

"Nhưng ta cũng chỉ là Đằng Không lục trọng, gia thế rất bình thường, không có dư thừa công huân để bồi dưỡng hắn, nhận hắn thì cũng chỉ làm chậm trễ hắn mà thôi. . ."

"Tiểu tử này, nếu thật sự có thể cấp tốc tiến vào Thiên Quân, tối thiểu sẽ có Lăng Vân thu nhận hắn."

Long Võ học phủ năm nay chiêu sinh 2000 người, Thiên Quân cảnh đến bây giờ cũng chỉ hơn 50 người.

Trần Hạo nhập học khi là Khai Nguyên lục trọng, nếu cậu có thể cấp tốc tiến vào Thiên Quân, nhất định sẽ có nghiên cứu viên mạnh hơn thu nhận cậu!

"Tiểu tử thúi còn cứ đi theo ta thế này. . ."

Lão Tạ bật cười, cảm khái một tiếng, tụ tập nguyên khí cho nó tràn lan ra ngoài cửa nhiều một chút vậy.

Tên ngốc đó cho rằng ở gần Đằng Không thì thật sự có thể hấp thu được nhiều nguyên khí sao?

Mẹ nó, lão tử chỉ là Đằng Không, nếu nguyên khí tụ tập tới lại còn để lan đi mất nhiều như thế thì ta cũng nên đi chết được rồi!

Bất quá khu vực xung quanh, nguyên khí xác thực là cũng nồng đậm nhiều lắm, cũng coi như tiểu tử ngốc đó chó ngáp phải ruồi đi.

"Suốt ngày A Vũ, A Vũ. . . cái tên Tô Vũ kia tới Văn Minh học phủ cũng không biết thế nào rồi, có chút đáng tiếc, nghe nói hắn vào đa thần văn nhất hệ, cũng không biết tình huống như thế nào."

Lão Tạ lắc đầu, ở nơi đó nếu sống tốt thì một bước lên mây.

Còn nếu kém thì sẽ không đáng một đồng!

Bạch Phong chạy đi bế quan, tin tức này không tính là công khai.

Bất quá anh là thiên tài trợ giáo của học phủ, nhất cử nhất động đều sẽ khiến mọi người quan tâm, rất nhanh, chuyện Bạch Phong đi bế quan chuẩn bị đột phá ở trong mắt một số người đã không phải là tin gì bí mật nữa.

Đột phá đến Đằng Không thất trọng rồi thì Đằng Không bát trọng và cửu trọng không tính là quá khó khăn, chỉ là tốn thời gian mà thôi.

Ngay cả Lưu Hồng đột phá Đằng Không thất trọng sau Bạch Phong thì bây giờ cũng đã là Đằng Không bát trọng, cho nên khi Bạch Phong xuất quan tiến giai bát trọng ở trong mắt rất nhiều người xem ra là điều tất nhiên.

Chỉ là có vài người tò mò, Bạch Phong vẫn luôn ở trong sở nghiên cứu, lần trước đột phá đều là tại sở nghiên cứu, lần này bỗng nhiên chạy tới bí cảnh, chẳng lẽ là hạng mục trong sở nghiên cứu bị dừng rồi?

Là không có thành quả, hay là đã có kết quả, cho nên Bạch Phong mới có thời gian vào bí cảnh bế quan?

Mặc dù hiếu kỳ, bất quá trong lúc nhất thời cũng không ai nghĩ nhiều.

Còn về phần Tô Vũ mới nhập môn, mặc dù gần đây hắn biểu hiện rất được nhưng cũng không khiến mọi người quá để ý.

Không đến Đằng Không, để ý quá nhiều cũng vô dụng.

. . .

Cao cấp ban.

Gần đây bầu không khí không đúng lắm.

Tô Vũ và Trịnh Vân Huy xung đột càng ngày càng nghiêm trọng.

Liên tục mấy ngày, Trịnh Vân Huy đều gây hấn với Tô Vũ, mà Tô Vũ vẫn một mực yên lặng, Trịnh Vân Huy giống như đã hết nhẫn nhịn nổi, chuẩn bị đi khiêu chiến Ngô Gia.

Ngày 12 tháng 9, chương trình học buổi chiều kết thúc.

Trịnh Vân Huy đứng dậy nhìn lướt qua Tô Vũ, trong mắt hỏa khí bừng bừng phấn chấn, lần này gã không tìm Tô Vũ gây phiền toái, không nói tiếng nào liền đi ra ngoài!

Mấy ngày trước, mỗi lần tan học Trịnh Vân Huy đều sẽ tìm tới hắn.

Lần này thì không!

Những người khác giống như hiểu được chuyện gì, vẻ mặt Tô Vũ cũng là lúc xanh lúc tím.

Bên cạnh, Ngô Lam hiếu kỳ hỏi: "Hắn không tìm ngươi? Không phải là đi tìm sư tỷ của ngươi đó chứ?"

Nàng vừa dứt lời, Tô Vũ liền xông ra ngoài!

Những người khác dồn dập đứng lên ngó ra, vô cùng hứng thú, Giả Danh Chấn cười ha hả nói: "Cái tên Trịnh Vân Huy kia thật sự muốn đi tìm Ngô Gia sao? Xem ra, hiện tại đa thần văn nhất hệ thảm bại rồi, ngay cả Trịnh Vân Huy mà cũng không làm gì được."

Là thật sự không làm gì được!

Bạch Phong, Trần Vĩnh không thể ra tay, Ngô Gia trọng thương, kết quả phe phái lớn nhất năm đó mà ngay cả một tiểu gia hỏa chưa chui vào Bách Cường bảng đều không thu thập được.

Mặt mũi sẽ mất hết!

Loại tình huống này cứ tiếp tục kéo dài, còn có thiên tài gia nhập đa thần văn nhất hệ nữa?

Quá thảm rồi!

Còn chẳng có ai che chở!

Những người khác nghe nói như thế, cũng thầm âu sầu trong lòng, bất quá bọn họ càng tò mò hơn là hai người này có thể giao đấu hay không.

Hạ Hổ Vưu lắc lắc thân thể béo nục nịch, tốc độ của cậu rất nhanh, đã lặng lẽ đi theo cả hai.

Hai tên kia không phải định đấu trong hôm nay đó chứ?

Bình Luận (0)
Comment