Trong đám người, Hạ Long Võ bỗng nhiên bước ra: "Bệ hạ, ngài nói rằng sẽ có trọng thưởng, vậy phần thưởng là cái gì? Có thể nói ra để cho chúng ta có thêm động lực không?"
Y cũng không có tên trong danh sách bởi vì y còn quá trẻ. Dù y tiến bộ rất nhanh nhưng Tô Vũ vẫn không gọi tên y.
Tô Vũ mỉm cười nhìn Hạ Long Võ. Hắn rất thưởng thức y, thái độ này của y cũng không tôi. Tô Vũ đáp lại: "Phong Vương. Lực lượng khí vận trong thiên địa của ta sẽ ban cho các ngươi theo cấp độ. Như vậy, khi ở trong thiên địa của ta, các ngươi sẽ mọi chuyện như ý, gia tốc tu luyện, cảm ngộ gia tăng..."
Mọi người chấn động.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, ta sẽ ban cho các ngươi một phần thưởng khác nữa. Nếu ngươi trở thành chủ nhân quy tắc, ta sẽ đến thời gian đại đạo rút ra lực lượng đại đạo đối ứng để cường hóa đại đạo của ngươi, giúp ngươi không trở thành kẻ yếu trong cảnh giới chủ nhân quy tắc. Còn những người khác thì tự tu luyện đi. Cuối cùng, ta sẽ cho các ngươi một trang sách văn minh"
Có người không hiểu, nhưng đám người Vạn Thiên Thánh thì lại biến sắc.
Tô Vũ bình tĩnh giải thích: "Văn Minh Chí là căn cơ đại đạo của ta. Vạn đạo đo trang sách của ta biến thành. Trang sách nằm trong tay ta nghĩa là ta có thể khống chế các ngươi. Nếu các ngươi tự nắm giữ trang sách thì đại đạo không còn nằm trong sự khống chế của ta nữa mà là ở trong tay các ngươi"
Toàn bộ đại điện trở nên ồn ào.
Chuyện này thật khó tưởng tượng nổi.
Tô Vũ từ bỏ quyền khống chế đại đạo nghĩa là khả năng khống chế bọn họ của Tô Vũ sẽ hạ xuống thấp nhất.
Tô Vũ vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Phần thưởng này chỉ dành cho người không nằm trong danh sách, bởi vì ta biết trước đó bọn họ không thu hoạch được gì nhiều, còn những người nằm trong danh sách thì đợi cơ hội sau này đi. Hiện tại không thành chủ nhân quy tắc thì về sau cũng không có cơ hội gì đáng nói nữa"
Bấy giờ, những người không ở trong danh sách quay ra nhìn nhau, bọn họ bỗng nhiên trở nên điên cuồng và phấn chấn.
Nếu thành chủ nhân quy tắc thì sẽ được phong Vương, chia sẻ khí vận, còn có có thể tự mình khống chế đại đạo, đây quả thật là một đại cơ duyên.
Dù sùng bái Tô Vũ thì mọi người cũng không muốn đạo của mình bị khống chế. Nếu Tô Vũ thực hiện lời hứa thì động lực của mọi người nhất định sẽ tăng mạnh.
Tô Vũ tươi cười.
Tốt lắm.
Như vậy thì trong những người ngoài danh sách có thể có thêm 1 - 2 vị cường giả, những người vốn không được hắn xem trọng mà lại thành công bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc thì quả là niềm vui ngoài ý muốn.
Mọi người đều đã rời đi, nhiệm vụ của bọn họ rất nặng nề.
Bọn họ phải thành chủ nhân quy tắc trước khi Tô Vũ xuất chiến, người trong danh sách không mạnh thêm thì Tô Vũ sẽ trực tiếp yêu cầu bọn họ nhường đạo, đây là sự ép buộc, cũng là áp lực và động lực.
Đi theo Tô Vũ sẽ nhận được rất nhiều lợi ích. Trừ vài lần không thể khống chế toàn cục như trận chiến Đại Hạ phủ và diệt Thiên Uyên tộc khiến một nhóm người tổn thất do thực lực Tô Vũ còn quá yếu, sau này gần như không có người chết nữa.
Giai đoạn trước vẫn có cường giả chết trận, từ khi Tô Vũ trở nên cường đại thì hiếm khi xảy ra chuyện này.
Dù tự bạo thì Tô Vũ cũng sẽ nghĩ cách giúp người đó khôi phục thân thể.
Nhưng hiện giờ Tô Vũ không muốn cho mọi người cơ hội nữa.
Hắn không muốn mọi người liều chết nhưng nếu không đủ thực lực thì phải nhường cơ hội cho người khác, không thể chiếm cứ lực lượng đại đạo trong khi người khác chỉ có thể đi theo đạo mình không quen thuộc, có vài đại đạo còn có rất nhiều người tu luyện.
Không phải là nhiều người không thể cùng tu luyện nhưng hiện tại thiên địa của Tô Vũ vẫn còn quá nhỏ, nếu tất cả cùng đi một đạo thì lực lượng sẽ phân tán, dù bọn họ đều trở thành chủ nhân quy tắc thì cũng rất yếu, làm vậy không hề có ý nghĩa gì.
Trong đại điện, mọi người đã rời đi.
Tô Vũ dựa vào ghế nghỉ ngơi một hỏi, bỗng nhiên hắn mở mắt ra nhìn về phía người vừa tới, cười hỏi: "Có chuyện gì muốn nói ư?"
Hạ Hổ Vưu cười giả lả chắp tay: "Bệ hạ, ta chỉ là Nhật Nguyệt cảnh, quá yếu"
Tô Vũ mỉm cười.
"Ngươi an ổn ở lại hậu phương là được, cường giả thì sẽ phải tử chiến"
Hạ Hổ Vưu nhăn nhó: "Đúng là vậy, nhưng muốn cố thủ hậu phương thì cũng phải có thực lực. Không có thực lực thì cũng chẳng có tư cách tọa trấn hậu phương"
"Ngài xem đi, khi Bách Chiến trở về, ta không có thực lực, bọn họ muốn làm gì đó thì ta cũng không có biện pháp. Nói khó nghe thì nếu tiền tuyến chết trận hết chẳng lẽ hậu phương chỉ có thể chờ chết theo sao?"
Lời này quả thật rất khó nghe.
Tô Vũ cạn lời: "Hạ mập mạp, ngươi không thể nói lời hay ý đẹp nào khác à?"
Hạ Hổ Vưu cười nhăn răng: "Sự thật mất lòng mà, hơn nữa bệ hạ cũng phải cho kẻ yếu cơ hội chứ, cường giả cũng bắt đầu từ kẻ yếu đúng không? Hiện tại ngài chỉ nhằm vào Thiên Vương Thiên Tôn, nếu đám Nhật Nguyệt chúng ta nhập đạo thì biết đâu cũng có thể thăng cấp chủ nhân quy tắc thì sao?"
Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Chỉ cần đại đạo phù hợp, cảm ngộ sâu sắc, thần văn mạnh mẽ, vậy thì cũng có khả năng bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc. Trực tiếp một thần văn một đại đạo..."
"Ngươi làm được không?" Tô Vũ ngắt lời, trêu chọc cậu: "Thần văn quét tước vệ sinh của ngươi thăng cấp chủ nhân quy tắc để tới dọn dẹp chiến trường vạn giới à?"
"Đâu phải là không được"
Hạ Hổ Vưu vui sướng thừa nhận.
"Bệ hạ đừng coi thường thần văn này, nói tục thì là dọn dẹp rác rưởi, nói hoa mỹ thì là càn quét vạn giới, nghe cũng rất cường đại mà, không phải sao?"
Tô Vũ nghe vậy thì tươi cười gật đầu.
Đúng vậy, không có thần văn nào là vô dụng, thần văn đã thành quy tắc, nếu thần văn cường đại thì không phải là không có khả năng khống chế quy tắc.
Nhưng mà quá khó! Nếu có thể dễ dàng khống chế quy tắc thì từ xưa đến nay đã không có chuyện đạo thần văn khó tu. Hiện giờ, phần lớn chủ nhân quy tắc vẫn đi theo võ đạo.
Không có nhiều người tu đạo thần văn, trực tiếp dùng thần văn để trở thành cường giả, có thể tính Đại Chu Vương và Vạn Thiên Thánh, nhưng Lam Thiên thì không thuộc loại này.
"Ngươi muốn cái gì?"
Tô Vũ cười một tiếng, gia hỏa này thẳng thắn thật.
Không ít người muốn xin xỏ nhưng không dám tìm Tô Vũ, còn Hạ Hổ Vưu thì lại âm thâm tới đây, một Nhật Nguyệt như cậu mà lại sốt ruột hơn cả người khác.
Hạ Hổ Vưu nhăn nhó, sao lại hỏi vậy?
Cậu đáp: "Không phải ta muốn xin xỏ gì, thực ra là ta có một việc muốn nói với bệ hạ"
"Nói thử xem"
Hạ Hổ Vưu lấm la lấm lét nhìn xung quanh, Tô Vũ im lặng xem cậu diễn. Ngươi nhìn cái gì, có cái gì đẹp, chẳng lẽ ta giấu nữ nhân ở đây chắc?
Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng thì thâm: "Bệ hạ, ngài muốn sớm mang người đến thượng du đúng không?"
"Đúng"
"Nếu chiến bại thì sẽ xong đời đúng không?"
"Đại khái vậy"
"Không có hậu chiêu lưu thủ nào sao?"
Tô Vũ nhướng mày: "Hiện giờ có thứ gì có thể lưu lại à?"
Lấy đâu ra hậu chiêu để có thể lưu lại?
Không thể để lại bất cứ cường giả nào.
Hạ Hổ Vưu vội đáp: "Có đấy bệ hạ"
Tô Vũ nhìn cậu, ta không có mà một Nhật Nguyệt như ngươi lại có hậu chiêu?