Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3437 - Chương 3437: Kiêng Ky Lân Nhau.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3437: Kiêng Ky Lân Nhau.
 

Cùng lúc đó.

Thượng du Thời gian đại đạo.

Nơi đây có hai khối lục địa huyền phù, đường như dòng chảy nơi đây đã bị đông lại, thực ra nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hai đại lục này đang chảy xuôi về hạ du, chỉ là tốc độ trôi không nhanh. Tuy nhiên dựa theo tốc độ này thì không lâu sau hai đại lục này sẽ chảy đến khu vực vạn giới.

Hiện giờ trung ương hai đại lục đang không ngừng vang lên tiếng gầm rú.

Trên đại lục phái đối diện có người lên tiếng: "Nhân Hoàng, ngươi đừng nên ngăn cản nữa. Ta cảm nhận được tộc nhân của mình đã thăng cấp. Nhiều năm qua Nhân tộc ngươi không tới cứu viện, có vẻ ngươi đã tính sai rồi"

Quả thật bọn họ đã cảm ứng được có người đồng tộc thăng cấp.

Đồng thời bọn họ cũng cảm giác được khí vận Nhân tộc giảm xuống một chút, hiện tại có cảm giác đám người đối diện đang bị vận xui bao trùm.

Trên đại lục vạn tộc, vô số cường giả cất tiếng cười to.

"Có vẻ chúng ta sẽ thắng trận chiến vạn giới này"

Dù Nhân Hoàng tính kế nhiều thế nào thì y vẫn thua.

Nhân tộc vốn không địch nổi vạn tộc, đang chờ đợi Nhân giới tiếp tế bọn họ, kết quả khí vận Nhân tộc lại giảm xuống, còn vạn tộc lại cảm ứng được bổn tộc xuất hiện chủ nhân quy tắc.

Có lẽ vài vị chủ nhân quy tắc không thể tạo nên ảnh hưởng lớn gì, nhưng đây là tin tức tốt, chứng tỏ kế hoạch của Nhân Hoàng đã bị đánh vỡ.

Ngày hôm nay, vạn tộc khởi xướng vài lần tiến công quy mô không lớn để chúc mừng, có người quát lần nữa: "Bỏ cuộc đi, hãy lui về vạn giới, ở đây lâu như vậy các ngươi không thấy phiền sao? Nhân Hoàng, sao phải làm vậy? Hiện tại các ngươi rút đi, chúng ta sẽ không diệt Nhân tộc, cùng lắm chỉ giết vài Nhân Vương mà thôi, ha ha ha"

Vạn tộc đắc ý cười to.

Không khí bên phe Nhân Hoàng có chút ngưng trọng.

Nhân tộc thua rồi sao?

Chờ đợi nhiều năm, kiên trì nhiều năm, không chờ được viện quân mà lại là tin bại trận ư?

Hình như khí vận quả thật đã trượt xuống.

Giờ khắc này, mọi người đều lộ vẻ ngưng trọng.

Hư ảnh chấn động, tiếng cười khẽ truyền ra: "Đây chỉ là phỏng đoán mà thôi, dù Nhân tộc thật sự bại ở vạn giới, vạn tộc có thêm vài vị chủ nhân quy tắc thì sao? Muốn ta giải trừ giam cầm, cùng nhau trở về vạn giới ấy à? Không có khả năng"

Nhân Hoàng cười cợt: "Nếu các ngươi dám thì quyết tử chiến một trận đi. Nếu không dám thì tiếp tục chờ đợi, khi chúng ta trở về chắc cũng đến thời điểm Địa Ngục Môn mở ra, hai bên đấu nhau không bằng ba phương hỗn chiến, lúc ấy mới vui, không phải sao?"

Giọng Nhân Hoàng vang vọng, tiếng cười sang sảng: "Các ngươi không dám chém giết mà lại đòi tạo phản?"

Đối diện có người lạnh nhạt nói: "Nhân Hoàng, đã chết đến nơi mà ngươi còn kiêu ngạo như thế. Năm xưa trọng thương, đến bây giờ bản tôn của ngươi cũng chưa từng xuất hiện, e rằng ngươi hết phương cứu chữa rồi"

"Có lẽ vậy"

Nhân Hoàng không phủ nhận, hắn thổn thức: "Ta bị thương quá nặng, nếu không thì đã giết chết các ngươi từ lâu rồi"

Có người đáp lại: "Nhân Hoàng vẫn đang dùng không thành kế sao? Đâu phải là không ai biết tính toán của ngươi, nhưng nếu ngươi muốn trì hoãn thì chiều ngươi vậy, để xem chừng nào ngươi chết"

Vạn tộc đang thử đồng thời cũng đang đe doạ.

Nhân Hoàng sắp chết.

Nếu không bản tôn sẽ không mất tích nhiều năm như thế.

Đương nhiên tất cả chỉ là suy đoán, hiện tại còn chưa thể xác định, mà quả thật bản tôn Nhân Hoàng đã nhiều năm không xuất hiện, nếu không sao thì y nên lộ diện từ lâu rồi chứ không phải cứ duy trì linh thân chia lìa chiến đấu.

Nhân Hoàng lại cười ra tiếng: "Sắp chết rồi, mọi người cứ đợi đi, có lẽ sẽ đợi đến lúc trở về vạn giới, khi ấy ta chết rồi, mọi người không cần lo lắng"

Nhân Hoàng khẽ cười: "Được rồi, đừng thử nữa, ta nói mình sắp chết thì các ngươi cũng không dám tin. Nếu thế thì cứ chờ vậy, chờ đến lúc trở về vạn giới rồi xem ai chết trước"

Đối diện im lặng.

Vạn tộc vẫn kiêng kị Nhân Hoàng.

Hai phe đều không lên tiếng nữa.

Trong lãnh địa Nhân tộc.

Hư ảnh Nhân Hoàng cười nhạt, hắn đưa lưng về phía mọi người: "Không khí đừng căng thẳng vậy chứ, không cần đâu. Có lẽ đại chiến vạn giới sắp kết thúc, nhưng phe thắng chắc chắn là Nhân tộc"

Một nam tử thô cuồng trầm giọng hỏi: "Bệ hạ, Nhân tộc thắng thật sao?"

"Chắc vậy"

Nhân Hoàng thoải mái bật cười: "Không phải Tô Vũ tiếp dẫn Tinh Nguyệt đến trợ chiến à? Tinh Nguyệt không sao thì đương nhiên Tô Vũ cũng không có việc gì"

Tinh Nguyệt nói chen vào: "Đúng vậy, chắc chắn mọi chuyện đều ổn. Hơn nữa khi ta rời đi, Tô Vũ đã đánh chết Bách Chiến... Khụ, Bách Chiến tạo phản nên bị Tô Vũ xử quyết, tên kia đã phản bội Nhân tộc, nếu không phản bội thì tốt rồi, hắn rất lợi hại"

Việc Tô Vũ đánh chết Bách Chiến và Bách Chiến tạo phản nên bị tru sát có bản chất khác nhau.

Có người thở dài: "Tới lúc này rồi mà Nhân tộc lại nội chiến.."

Mọi người hết sức bất đắc dĩ.

Tinh Nguyệt trở về đã thuật lại sự tình nhưng không quá chỉ tiết.

Mọi người cũng biết hai đời Nhân Chủ đã nội chiến.

Tinh Nguyệt không cho là đúng: "Lần trước ta đã nói Bách Chiến không phải người tốt mà, hắn muốn phản bội từ lâu rồi, đáng tiếc khi gặp hắn thực lực ta vẫn chưa khôi phục, không thì ta đã đánh chết hắn cho xong việc. Quả nhiên cuối cùng hắn vẫn tạo phản"

Nàng nhìn về phía hư ảnh: "Ca, thương thế của ngươi rốt cuộc thế nào?"

Nhân Hoàng cười đáp: "Không vấn đề gì nhưng hiện tại ta không thể xuất hiện, nếu không vạn tộc sẽ cảm thấy là ta chột dạ, thật mà giả, giả mà thật, hiện giờ cứ đe doạ đối phương, khiến bọn họ không dám động thủ đi, có gì chờ trở về vạn giới rồi tính"

Nhân Hoàng nhìn một vòng xung quanh: "Các ngươi không tin ta sao?"

"Bệ hạ thánh minh"

Mọi người nổ nụ cười.

Cũng đúng, bệ hạ vô cùng cường đại, hiện tại ngài đang đe dọa vạn tộc mà thôi.

Có người lộ vẻ lo lắng nhưng nghĩ lại thì có lẽ thật sự không có vấn đề gì. Mà cho dù có suy nghĩ gì trong đầu thì cũng không thể nói ra.

Mọi người đang trò chuyện, bỗng nhiên hư ảnh hơi rung động. Minh Vương lập tức nhìn về phía bên này, vội hỏi: "Lại nữa à? Cuộc chiến vạn giới còn chưa kết thúc sao?"

Một cỗ lực lượng đặc thù lan tràn đến, lực lượng sinh tử đan xen như muốn tiếp dẫn Tinh Nguyệt trở về.

Nhân Hoàng chửi ầm lên: "Tổ tông nhà hắn, lại nữa?"

Y mắng to khiến không khí ngưng trọng lúc trước đều biến mất.

Mọi người câm nín.

Tô Vũ này thật quá đáng!

Nhân Hoàng bực bội: "Cố tình muốn cho vạn tộc biết được sao? Má nó"

Làm gì thế?

Tô Vũ tiếp dẫn vài lần liên tiếp, động tĩnh rất lớn, không biết hiện tại gia gia ngươi suy yếu lắm rồi à? Trấn áp dao động thế này cũng tiêu hao rất lớn. Đừng để ta chết không phải vì bị địch giết mà là bị tên khốn này hại chết đấy nhé.

Nếu không trấn áp dao động thì vạn tộc biết được sẽ lại gây chuyện.

Nhưng y trấn áp dao động vài lần như vậy thì ai cũng có thể nhìn ra y suy yếu.

Tô Vũ, tổ tông nhà ngươi.

Ngươi điên à? Không có việc gì cũng triệu hoán, ngươi coi em gái ta là cái gì?

Y đang nghĩ ngợi, thân thể Tinh Nguyệt hơi rung động, một cỗ lực lượng sinh tử lan ra, Nhân Hoàng bất đắc dĩ đành phải trấn áp dao động lần nữa, y quát: "Sớm trở về, nếu không sẽ rất phiền toái"

"Ừm"

Tinh Nguyệt đáp ứng rồi nhanh chóng biến mất.

Nhân Hoàng thầm mắng, thật phiền toái!

Nếu có lần sau nữa thì ta sẽ tát chết ngươi.

Giờ phút này, những người khác nghỉ hoặc hỏi: "Vạn giới còn chưa chiến xong ư? Hay Nhân tộc lại gặp nguy cơ?"

Nhân Hoàng lười suy nghĩ, tùy ý đáp: "Có thể là rảnh quá nên muốn tâm sự với Tinh Nguyệt."

Mọi người câm nín.

Sao ngài lại lấy bừa cái cớ như thế?

Nhưng cũng có người cười tủm tỉm lên tiếng: "Có thể Võ Hoàng sống lại muốn tính sổ Tô Vũ, hiện tại hắn triệu hoán Tinh Nguyệt đi đánh chết Võ Hoàng, lát nữa có lẽ thời không trường hà lại chấn động, Võ Hoàng lại bị giết"

"Ha ha ha"

"Ha ha ha ha ha"

Mọi người phá ra cười lớn.

Hư ảnh Nhân Hoàng im lặng nhìn lướt qua người nói chuyện, ánh mắt hư ảo ý vị thâm trường, người vừa nói chuyện lộ vẻ xấu hổ, vô cùng ngượng ngùng.

Ta nói bừa thôi, ngài đừng nhìn ta, ta chột dạ đấy.

Mọi người lại nở nụ cười lần nữa.

Không khí khá là thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment