Tô Vũ lên tiếng: "Được rồi, về sau vẫn còn cơ hội, còn phải xem các ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không. Đại Hạ Vương đừng phản kháng, ta tróc Đao đạo của ngươi. Hạ Long Võ, gia gia ngươi đã không thể thành công, ta hi vọng Đao đạo có thể phát đương quang đại trong tay ngươi, nếu ngươi cũng chậm chạp không thể đột phá thì loại đại đạo thường quy như Đao đạo này sẽ phải nhường ra thôi"
Hạ Long Võ bước ra, sắc mặt lãnh khốc nói: "Đao đạo chuyển từ trong tay gia gia tới tay ta, Hạ gia ta đã dung hợp, vậy thì nó sẽ không tuột khôi tay Hạ gia"
Dứt lời, y khẽ quát một tiếng, đại đạo bản thân đột nhiên đứt đoạn, vẻ mặt y tái nhợt nhưng đao khí vẫn tung hoành, trầm giọng nói: "Xin bệ hạ nối đạo cho ta"
Y là người trực tiếp, Đại Hạ Vương còn chưa nhường đạo nhưng y đã tự chặt đứt đạo trước.
Đại Hạ Vương cả giận mắng: "Ta còn chưa làm gì mà ngươi đã gấp gáp vậy ư? Có phải ngươi đã chờ sẵn rồi đúng không?"
Mọi người không biết nói gì hơn.
Hai ông cháu ngươi đừng làm ầm 1 lúc này chứ.
Hạ Long Võ không hé răng.
Đại Hạ Vương cũng bất đắc dĩ, ông lưu luyến thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn chia tách đại đạo, đao khí tản ra, trông Đại Hạ Vương có về già nua hiu quạnh.
Sắc mặt ông trắng bệch, khí tức giảm xuống, về mặt chua xót.
Tô Vũ hờ hững, trong lòng thầm mắng, giả vờ giống thật đấy. Đây là đề nghị của chắt trai ngươi, con trai ngươi cũng đề nghị như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết ư?
Giả vờ làm cái gì?
Mà thôi, diễn thật một chút cũng tốt.
Đám người Hạ Hầu Gia nghĩ rằng Đại Hạ Vương và Hạ Long Võ đều cạnh tranh Đao đạo nhưng Hạ Long Võ có tiềm lực tốt hơn, dù sao y cũng là nhân tài kiệt xuất nhất trong thời đại Tô Vũ. Trong thế hệ của y, gần như không ai có thể tranh phong với y. Xét về bối phận thì Hạ Long Võ là học sinh của Vạn Thiên Thánh, cùng thời đại với Liễu Văn Ngạn, nhưng hôm nay, Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm đều đã biến mất.
Mọi người biết Tô Vũ đã mang bọn họ đi.
Như vậy, Hạ Long Võ chính là người ưu tú nhất, không ai sánh nổi trong thế hệ trước Tô Vũ.
Những người khác, dù là Tân Trấn Tần gia, Lưu Vô Thần Lưu gia, Chu Phá Long Chu gia thì đều không ưu tú bằng Hạ Long Võ.
Vậy nên bây giờ Đại Hạ Vương nhường đạo cho Hạ Long Võ cũng là chuyện tốt, còn có thể thuận tiện uy hiếp mọi người, đồng thời thuận đường cho Đại Hạ Vương rời khỏi tiền tuyến, gia nhập ám vệ. Đội ngũ ám vệ còn thiếu một vị cường giả giàu kinh nghiệm.
Đại Hạ Vương có uy vọng đủ cao, có thể trấn áp mọi người. Đám người Nam Vô Cương, Vân Trần, Lưu Hồng, Chu Thiên Đạo... có người xuất thân Đại Hạ phủ, có người từ nhỏ đã nghe sự tích về Đại Hạ Vương.
Có Đại Hạ Vương trấn giữ, Lưu Hồng sẽ không dám gây chuyện.
Giờ phút này, sau khi nhường đạo, vẻ mặt Đại Hạ Vương suy yếu, ánh mắt tràn đầy bi ai, Đại Tân Vương thấy ông như vậy thì cũng muốn khóc, lão huynh đệ của ta đã "chết"
vào hôm nay.
Lão binh không lên chiến trường thì còn tính là binh không?
Kể từ hôm nay, Đại Hạ Vương đã "chết" rồi.
Đại Tần Vương vô cùng bỉ ai, nhưng rồi ông an ủi chính mình, có lẽ như vậy cũng tốt, lão Hạ có thể an hưởng tuổi già.
Trong lòng Đại Tản Vương tràn đây cảm xúc.
Tô Vũ không để ý. Đại Tần Vương không biết chuyện này, hai đứa con trai của ông đều đã gia nhập ám vệ nhưng ông không biết. Hơn nữa Tô Vũ đã cảnh cáo Tần Trấn và Tần Hạo, bọn họ không được cho Đại Tần Vương biết chuyện này, tốt nhất là ngậm miệng thật chặt. Bằng không, khi Đại Hạ Vương xảy ra chuyện mà Đại Tân Vương không có chút phản ứng nào thì không thích hợp.
Hiện tại hiệu quả rất tốt!
Đại Minh Vương diễn kịch tốt hơn ông nhiều, huynh đệ Chu Thiên Đạo và Chu Thiên Phương đều gia nhập, ngay cả con trai Chu Quảng Thâm của Chu Thiên Đạo cũng gia nhập, Đại Minh Vương chắc chắn đã biết chuyện. Nhưng Đại Minh Vương diễn rất tốt, vẻ mặt bi thương nhưng nhẫn nhịn, chịu đựng thống khổ...
Lúc này chỉ xem liền biết là ai biết diễn.
Tô Vũ đưa tay bắt lấy một đại Đao đạo khí tung hoành, ngay sau đó lực lượng đại đạo đột nhiên dung nhập vào trong cơ thể Hạ Long Võ.
Khí tức Hạ Long Võ trở nên lớn mạnh, cảm ngộ đại đạo của bản thân y nhanh chóng bao trùm toàn bộ Đao đạo, đao khí sắc bén tung hoành thiên địa.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đại Hạ Vương, Hạ Long Võ rống một tiếng, đại đạo hóa thành một thanh trường đao, y cầm đao bổ đôi bầu trời.
Oanh!
Không trung chấn động.
Khí tức Hạ Long Võ nhanh chóng tăng lên đến cực hạn.
Quy tắc đại đạo rung động, Hạ Long Võ trực tiếp nạp đại đạo vào biển ý chí.
Về mặt Đại Hạ Vương đại ra.
Lúc này ông không diễn nổi nữa.
Má nó, ta thật sự không bằng cháu trai mình ư?
Ta không tin!
Nấy giờ ông luôn giả vờ, nhưng thực tế khi tu luyện ông đã cảm thấy càng ngày càng khó lĩnh ngộ Đao đạo. Nếu nỗ lực thì ông cũng có thể tiến vào cảnh giới chủ nhân quy tắc nhưng ông không dám khẳng định 100% mình có thể làm được.
Vậy mà hiện tại cháu trai ông vừa nhận đạo đã lập tức bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc, Đại Hạ Vương há hốc miệng, khuôn mặt tràn đây thống khổ.
Thật bi ai!
Nỗi bi ai lớn nhất của một vị cường giả là bị chính hậu đại vượt qua khi mình còn sống và đang ở thời kỳ tráng niên.
Nếu ông tuổi già sức yếu thì ông có thể cảm khái rằng trò giỏi hơn thầy, đây là chuyện tốt.
Nhưng ông còn chưa già, ông chỉ mới hơn 500 tuổi mà thôi.
Dù là ở thời đại nào thì cũng không được tính là già.
Nhưng hiện tại cháu trai ông đã vượt qua ông.
Đại Hạ Vương cảm thấy nản lòng thoái chí, vẻ mặt bi thống. Ta không bằng cháu trai, danh hiệu thiên hạ đệ nhất đao của ta...
Thật mất mặt! Hơn nữa tình cảnh hiện tại trông có vẻ như ta bá chiếm đạo của cháu trai khiến y không thể thăng cấp.