Đối mặt với phương thức chiến đấu điên rô của Tô Vũ, Nhân tộc thì chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng bên phía vạn tộc đã có người nghĩ đến chuyện thối lui khỏi vòng chiến!
Thần Hoàng thấy thế, sắc mặt cực kỳ âm u, sau một khắc lão bạo hống nói: "Chịu đựng, bất kỳ người nào không được thối lui!"
Một khi cường giả chung quanh mình vì tránh đi dư ba mà lựa chọn thối lui, như thế Nhân tộc sẽ có thể vây giết lão.
Cho đến lúc này, đám Thần Hoàng mới hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của Tô Vũ.
Bởi vì vạn tộc không đồng tâm!
Quả nhiên, thanh âm của Tô Vũ vang lên hệt như ác ma: "Mỗi tộc một Hoàng, ngươi chết thì tộc ngươi liền biến mất, vạn giới đã sớm bị ta nắm giữ, phàm tộc nào có Hoàng vẫn lạc, ta sẽ báo cho cường giả đang lưu thủ vạn giới diệt tuyệt tộc này!"
"Hoàng vẫn lạc, dị tượng hiện ra, Hoàng của bản tộc vẫn lạc, cả giới vực sẽ rung chuyển, thiên băng địa liệt..."
Thần Hoàng quát lên một tiếng, thanh âm chấn động thiên địa như muốn át lời của Tô Vũ: "Đừng nghe, không cần để ý, một khi tan tác thì toàn bộ vạn tộc đều sẽ bị hủy diệt"
Lúc này, mấy vị cường giả đều toát đầy mỏ hôi.
Phương thức đoàn chiến của Tô Vũ khiến họ không ngờ tới hậu quả lại lớn như thế.
Bên phía vạn tộc, chung quanh mấy vị cường giả đỉnh cấp không ngừng có người lui rút, tiếp tục như vậy e là sẽ xảy ra đại sự.
Tiên Hoàng bao trùm Sinh mệnh đại đạo lên tất cả mọi người, giận dữ hét: "Thương thế nặng hơn nữa ta cũng sẽ giúp chư vị khôi phục, đừng thối Iui, đã bao nhiêu năm rồi còn không nhìn thấu Nhân tộc dụng tâm hiểm ác ra sao ư?"
Nhân tộc vô cùng gian trái Mỗi lần đều là chiêu trò cũ khiến vạn tộc chia tách, nhưng hết lần này tới lần khác chiêu này vẫn rất có tác dụng.
Tô Vũ cười lớn, không quan tâm tới những kẻ kia nữa, hắn bạo hống một tiếng, trong nháy mắt đã giết ra ngàn vạn đao.
Dư ba khuếch tán, đôi bên đều bị tổn thương.
Sau một khắc, Thần Hoàng vừa muốn bộc phát thì Tô Vũ đã hô lớn: "Nhân Hoàng!"
Nơi xa, hư ảnh Nhân Hoàng hiện ra tức thì, nhanh chóng bay tới.
Vạn tộc lập tức chấn động.
"Luil"
Tô Vũ quát to một tiếng, hắn dẫn dắt lực lượng của thiên địa, một nhóm cường giả Nhân tộc nhao nhao rút lui theo lực lượng này, trong chớp mắt đã tách khỏi đối phương dưới sự hỗ trợ của thiên địa. Đây không phải thứ mà vạn tộc mỗi người một lòng có thể so sánh được.
Chỉ trong giây lát, phe Tô Vũ đã rút lui toàn bộ.
Mà sắc mặt đám Thần Hoàng cực kỳ nghiêm trọng.
Họ phải nhịn đau chịu thiệt!
Đại chiến kéo dài chỉ trong nháy mắt mà vạn tộc đã xui xẻo, trước đó bởi vì chút sai lâm của Thần Hoàng dẫn đến một vị Chủ nhân quy tắc bị giết, ngoại trừ vị này thì còn rất nhiều vị khác thụ thương nhưng cũng chưa đến mức chết người.
Bên Tô Vũ không có tổn thất gì, vạn tộc ngoại trừ vị chủ nhân quy tắc xui xẻo kia thì cũng không có người nào khác vẫn lạc.
Lần đầu loạn chiến đã chết một vị Chủ nhân quy tắc, đây là cái nỏi mà Thần Hoàng bị ụp.
Song phương đều có người trọng thương.
Không chỉ một hai vị, bên Tô Vũ có hơn mười người mà vạn tộc cũng thế.
Đều là cường giả bị dư ba ảnh hưởng gây ra!
Tổn thất tương đương nhau!
Nhưng Thần Hoàng cao hứng không nổi, trên thực tế hẳn là họ nên cao hứng mới đúng, bên này Tiên Hoàng có thể cứu chữa cho tất cả mọi người, bất quá bên kia hình như cũng đã có thêm một vị cường giả chưởng quản Sinh mệnh đại đạo.
Thần Hoàng bỗng nhiên nói: "Tiên Hoàng, có phải hắn đang muốn tiêu hao lực lượng của ngươi hay không?"
Tiên Hoàng giật mình.
Hiện tại bọn họ không truy kích, Tiên Hoàng đang nhanh chóng chữa thương cho mọi người, nghe thấy lời Thần Hoàng nói, y khẽ nhíu mày: "Hắn tiêu hao ta thì người của hắn cũng sẽ thụ thương, chẳng lẽ hắn định mặc kệ sao?"
Bên phía Tô Vũ cũng có người trọng thương.
Ngươi không cứu thì sẽ thiếu đi Chủ nhân quy tắc.
Ngươi cứu vậy thì ngươi cũng tiêu hao.
Chủ nhân của Sinh mệnh đại đạo bên phía Tô Vũ hình như cũng là một vị nhị đẳng, đối phương tiêu hao sẽ càng lớn hơn so với mình, việc này đối với Tô Vũ thì đâu có gì tốt?
Thần Hoàng trầm mặc.
Nhất thời, lão chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, lão rất muốn truy sát nhưng thấy Nhân Hoàng xuất động thì lão lại không dám, lập tức lão nhịn không được nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng lẽ hắn định trông cậy vào dạng loạn chiến như thế, một lần giết một người của chúng ta?"
Trước đó là do lão phạm sai lầm, không có nghĩa là về sau lão vẫn sẽ như thế.
Lần thứ nhất, lối đánh quen thuộc nhiều năm bị đánh vỡ nên lão hơi thất thố, không có nghĩa là lần tiếp theo vẫn sẽ như vậy.
Lần này Tô Vũ cũng chỉ chiếm lấy chút lợi lộc mà thôi.
Mấy vị cường giả liếc nhìn nhau, ai nấy đều hơi đau đầu.
Họ không hề quen thuộc với Tô Vũ.
Chiến pháp của đối phương khác biệt hoàn toàn với Nhân Hoàng, chiến đấu như vậy thì cũng quá khó tiếp thu rồi.
Bên phía đại doanh của Tô Vũ.
Vẻ mặt các vị Chiến Vương đều rất nặng nề, không chiếm được tiện nghi gì, giết một Chủ nhân quy tắc chỉ xem như thu hoạch ngoài ý muốn, hiện tại song phương đều có không ít người trọng thương, đây chính là kết quả mà Tô Vũ muốn sao?
Có ý nghĩa gì không?
Nếu là chiến đấu lưỡng bại câu thương thì bất kỳ người nào cũng đều có thể đánh!
Nhất là những người đi theo Nhân Hoàng từ lâu, Chiến Vương nhịn không được khẽ nói: "Tô Nhân Chủ... Vũ Hoàng bệ hạ, chúng ta có 7 vị Chủ nhân quy tắc bị thương nặng, hơn 10 vị bị thương nhẹ, đều là người của Nhân Hoàng bệ hạ!"
Ngươi cố ý phải không?
Bởi vì ba vị nhất đẳng đều là người của Nhân Hoàng, Tô Vũ cũng cố ý chạy tới phía người của Nhân Hoàng đang tham chiến, dẫn đến nhất đẳng đại chiến cơ hồ đều phát sinh ở chỗ của bọn họ.
Dư ba ảnh hưởng khiến cho một nhóm cường giả đông loạt bị trọng thương.
Đây mới chỉ là trận chiến đầu tiên mà thôi!
Ngươi lại làm chúng ta bị thương nặng nhiều như vậy, loại chiến đấu quy mô lớn không phân địch ta này sẽ đem tới tổn thất cực lớn.
Tô Vũ vẫn giữ vẻ mặt đạm mạc, nhìn họ rồi bỗng nhiên bật cười: "Không phải là rất tốt sao?"
Chiến Vương nhíu mày, ông còn đỡ, nhưng trong đám người đã có mấy vị cường giả lại lập tức phẫn nộ, bọn hắn nhao nhao nhìn về phía hư ảnh của Nhân Hoàng: "Bệ hạ, Tô Nhân Chủ làm thế này... "
Nhân Hoàng khoát tay, y nhìn về phía Tô Vũ giống như hiểu ra điều gì đó, hơi chân chờ chốc lát mới hỏi: "Ngươi cố ý sao? Ngươi muốn họ theo ta trở về?"
Tô Vũ nhìn về phía Nhân Hoàng, gật đầu cười: "Đúng vậy! Nhóm bị trọng thương ở hậu phương dưỡng thương là được! Càng nặng càng tốt, nặng đến mức không còn cách nào tham chiến, chỉ có thể dưỡng thương ở sau... Nếu rút lui thì cũng không có người nào để ý, làm giả cũng được, dù sao thương thế quá nặng thì khí tức sẽ bất ổn"
Nhân Hoàng hiểu ý của Tô Vũ, y khẽ nói: "Ngươi có thể chống đỡ được sao?"
"Đương nhiên!" Tô Vũ cười đáp: "Chúng ta trọng thương, bọn chúng cũng trọng thương, không cầu giết địch, chỉ cầu lưỡng bại câu thương! Vừa vặn... Ngài có thể mang người rời đi, rất tốt!"
Kể từ đó, hành động rút lui có thể thực hiện trong vô thanh vô tức.
Nhân Hoàng hít sâu một hơi: "Người của ta rời đi, vậy thì chỉ còn dư lại người của ngươi bên này... Một khi xuất hiện đại chiến sẽ tổn thất rất nặng nề..."
Tô Vũ nhún vai: "Vậy thì đành tổn thất thôi"
Nhân Hoàng không nói thêm gì nữa.