"Tài liệu kia. . . rốt cuộc là thật hay giả?"
Lúc bấy giờ, Vạn Thiên Thánh bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó, ông đi tới Dưỡng Tính viên quan sát, thấy được tình huống mà tiểu tử này tu luyện, hắn thôn phệ tinh huyết để tu luyện!
"Chẳng lẽ. . . Là đặc thù của thần văn ảnh hưởng?"
Vừa rồi Tô Vũ đã dùng thần văn gợn sóng!
Chẳng lẽ là nguyên nhân này?
Còn những cái khác, đều chỉ là thủ pháp che mắt?
Ngược lại ông không tin phương pháp kia có khả năng chế tạo tinh huyết thiên phú, quá sức nực cười, đơn giản là làm nhục thanh danh của Hồng Đàm. Mấy chục năm Hồng Đàm làm nghiên cứu, nếu cứ đơn giản khai phá tinh huyết thiên phú như thế thì ngay cả chính Vạn Thiên Thánh ông đều muốn tự vẫn cho rồi!
Nếu mà Hồng Đàm ở đây, đại khái ông ta cũng sẽ muốn nhảy lầu!
"Tiểu tử kia. . . Hố người a!"
Vạn Thiên Thánh cạn lời!
Trần Vĩnh ở ngay phụ cận, ông có khả năng khẳng định, tuyệt đối là vì hố người.
Nhưng nói thật ra, nếu không phải thấy được phản ứng của Trần Vĩnh thì ông đại khái cũng muốn hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ không phải hố người sao?
Vạn Thiên Thánh sờ lên cằm, sau một khắc, ông khẽ cười, tùy cho các ngươi làm ầm ĩ!
Bất quá, hôm nay cường giả ở lân cận đều rơi vào trong tầm mắt của ta rồi!
Ai đi, người nào không đi, ông đều đã nắm rõ ràng.
Vạn Thiên Thánh khẽ hừ một tiếng, ở trong đó, tuyệt đối có đám Vạn Tộc giáo khốn nạn!
"Cũng tốt, ta sẽ không phá hư kế hoạch của các ngươi, ai bảo các ngươi quá nghèo. . . Bất quá Trịnh gia tiểu tử muốn an toàn thoát thân thì sẽ khó khăn rồi. . ."
Vạn Thiên Thánh thì thào một tiếng, bán đồ thì ta không ngăn.
Nhưng mà. . . Hắc hắc, tinh huyết Thần tộc thì vẫn phải lưu lại đi.
Vật kia trăm phần trăm là giả, nhưng mà tinh huyết lại là thật.
"Ta chỉ là xem trò vui, chờ kết thúc công việc, lấy đi tinh huyết. . . Cũng không ai biết là do ta làm."
Đều đã dâng đến cửa nhà mình, tư đấu, đánh cuộc trái quy tắc thì ông hoàn toàn có lý do tịch thu.
Bọn họ bán bao nhiêu điểm công huân thì ông cũng không tịch thu, coi như xứng đáng với bọn họ rồi.
Dù sao người ta diễn kịch cũng không dễ dàng, quyết đấu sinh tử ít nhiều gì cũng phải cho chút lợi ích.
Nếu thật sự cầm hết đi, về sau làm sao thả dây dài để câu cá lớn được nữa?
Vạn Thiên Thánh hài lòng mỉm cười gật gật đầu, ta là người tốt nha!
Các ngươi đánh khổ cực như vậy, diễn kịch mệt mỏi như vậy, điểm công huân ta liền đưa cho các ngươi, ta thật là một người quá tốt!
Phủ trưởng mà giống như ta, trong thiên hạ này tuyệt đối là duy nhất!
"Kiếm 5 giọt tinh huyết thần tộc, hôm nay coi như không tệ a. . ."
Vạn Thiên Thánh thì thầm một tiếng, vẫn được, không phí công ông ngồi xem kịch!
…
Bên trong Đạo quán.
Giờ phút này, Trịnh Vân Huy đều choáng váng, thật sự là Tô Vũ đã bạo phát.
Gã nhìn lại tư liệu mà Tô Vũ đưa cho gã, so sánh một thoáng với đồ mà Tô Vũ dùng, kể cả quá trình thực hiện, tất cả đều nhất trí!
Thật sự chính là những thứ đồ chơi này!
Trên tư liệu chính là viết như thế, lúc gã xem cũng ngơ ngẩn, dĩ nhiên, gã cảm thấy là giả cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà hiện tại. . .
Trịnh Vân Huy lần lượt nhìn lại tư liệu, lại so sánh với quá trình của Tô Vũ, cuối cùng. . . gã triệt để choáng váng!
Gã hoài nghi, hoài nghi Tô Vũ đã cầm tư liệu thật tới!
Kể cả chuyện bị Tô Vũ đánh bay. . . Việc nhỏ thôi, gã không để ý tới.
"Tô Vũ. . ."
Trịnh Vân Huy vội vàng bò lên, nhìn về phía Tô Vũ, gương mặt ngốc trệ.
Bên trong vẻ ngây ngốc còn mang theo một chút nghi hoặc, cái này thật sự muốn bán hả?
Nếu bán đi sẽ xảy ra đại sự đấy!
Động tĩnh làm lớn như vậy, ngươi bán tư liệu thật thì liệu ngươi còn muốn lăn lộn nữa không?
Tô Vũ lạnh nhạt nói, "Đồ ta đã đưa cho ngươi, chính ngươi nhìn kỹ đi! So sánh xem có gì không đúng không? Dĩ nhiên, ta chỉ là chế tác thô sơ đơn giản, kỳ thật phòng thí nghiệm có một ít thiết bị chuyên môn phối hợp, xác suất thành công cao hơn nữa, kiểm tra đơn giản hơn nhiều, không cần phiền toái giống như ta."
"Mấy thứ ấy ta không có cách nào cung cấp cho ngươi, tự ngươi lo mà làm!"
Trịnh Vân Huy muốn nói lại thôi.
Tô Vũ đứng dậy, cất hết tài liệu còn dư lại, cười nhạt nói: "Mấy thứ này liền thuộc về ta, miễn cho phí phạm, không có ý kiến gì chứ?"
"Không có. . ."
Trịnh Vân Huy lắc đầu, ngươi thích thù cứ cầm đi thôi.
Lúc bấy giờ, đầu óc gã đã hoàn toàn mơ hồ.
Làm sao để xử lý đây?
"Ta đi nhé. . . nhớ giữ bí mật đó!" Tô Vũ nghiêm túc dặn dò: "Trịnh Vân Huy, đồ là do ta thua ngươi, nhưng ra khỏi nơi đây ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận, ngươi cũng không có bằng chứng gì chứng minh là ta cho ngươi! Nếu ngươi dám để lộ bí mật. . . Ta liền dám nói là ngươi trộm tư liệu từ phòng thí nghiệm!"
"Dù cho lão sư hoài nghi thì ngài ấy cũng không có chứng cứ, đến lúc đó Trịnh Vân Huy ngươi lại đang giữ đồ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!"
Trịnh Vân Huy không vui đáp trả: "Sao ta có thể trộm được!"
"Ồ, chuyện đó cũng khó mà nói, nếu thực sự không được. . . Ta mà bị phát hiện, ta liền nói ta là quân cờ của Trịnh gia các ngươi, sớm đã được sắp xếp xong xuôi. Nếu ta bị đuổi đi, Trịnh gia ngươi không nuôi ta, ta liền công bố chuyện các ngươi qua sông đoạn cầu, Trịnh gia chỉ biết mặc kệ việc đời!"
Trịnh Vân Huy bó tay rồi.
Mẹ nó, tên hỗn đản kia.
Gã lười nói thêm gì, trong lòng gã còn đang suy nghĩ tài liệu này rốt cuộc là thật hay giả?
Hiện tại, gã cũng thấy bối rối.
Gã cam đoan, tinh huyết mà Tô Vũ vừa mới dùng đều là mới vừa mua ngay hiện trường, vậy thì vì sao lại có khả năng bùng nổ thiên phú kỹ của Thiết Dực điểu?
Hắn tự mình mở ra những khiếu huyệt kia ư?
Không có khả năng!
Khiếu huyệt đó nếu là tạm thời mở ra, ánh mắt nhìn lướt qua liền có thể đoán được.
Nhức đầu quá!
Trịnh Vân Huy thật sự rất nhức đầu, nếu như tư liệu là thật, bán đi sẽ có một chút phiền toái, nhất là bây giờ rất nhiều người đều đã biết.
Nếu Tô Vũ nói sớm là thật, ta liền tìm một người để âm thầm bán là được rồi.
Hiện tại còn không biết bao nhiêu người đang ngó chừng kia kìa!
"Ta đi trước!"
Tô Vũ cũng không nhiều lời, thương thế còn chưa lành, mặc dù hắn đã hấp thu mấy giọt tinh huyết, nhưng tình huống của hắn vẫn rất nghiêm trọng, phải sớm trở về trung tâm nghiên cứu để chữa thương.
Trịnh Vân Huy dõi mắt nhìn theo hắn rời đi, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
. . .
Lầu ba.
Tô Vũ vừa ra khỏi cửa, Chu Bình Thăng cấp tốc thúc giục người bên cạnh: "Đi, nhanh lên, bắt lấy số tài liệu kia!"
Lưu Hồng lúc bấy giờ cũng đang hoài nghi nhân sinh, trong lòng thậm chí có chút ảo não, sớm biết là thật, ta sẽ không làm động tĩnh gì ở bên ngoài mà sẽ tự mình độc chiếm!
Thứ này nếu nắm bắt tới tay, há lại chỉ là mấy vạn công huân thôi sao?
Nhưng mà bây giờ đều đã muộn.
Lưu Hồng vừa đi ra ngoài, vừa suy nghĩ, tại sao lại là thật?
Bạch Phong và Trần Vĩnh đều là đồ ngớ ngẩn à?
Làm sao lại để cho Tô Vũ tiếp xúc đến thứ này?
Hắn mới tiến vào trung tâm nghiên cứu hơn một tháng, hai tên đần kia cũng quá tin tưởng người khác rồi!
Bạch Phong thoạt nhìn cũng không ngu ngốc như vậy, mặc dù anh ta không phải thứ gì tốt lành.
Lưu Hồng mang theo ba phần hoài nghi, bảy phần tin tưởng, gã dĩ nhiên một mực không dám tin hoàn toàn, thế nhưng không còn giống trước kia, triệt để phủ nhận phần tài liệu này nữa.
"Được rồi. . . Thua thiệt một chút thì cứ thua thiệt đi, kiếm mấy vạn công huân cũng được!"
Lưu Hồng thở dài, nhanh chóng thanh lý xong xuôi đi.
Kiếm một điểm thì tính là một điểm, thật ra việc này cũng tốt, tối thiểu về sau gã sẽ không có phiền phức gì.
Nếu là giả thì gã còn phải nghĩ biện pháp tẩy sạch trách nhiệm cho mình.
...
..
.
mình có lập 1 blog cá nhân nho nhỏ, chuyên dùng để update mấy đoạn trích hài hài của truyện ở đây, ai thích thì có thể ghé qua giao lưu nheee, sau này thông tin mã giảm giá của truyện cũng sẽ được đăng tải tại đây luôn nhaaaa <3
link: https://www.facebook.com/vantocchikiep