Cùng lúc đó.
Bên cạnh hư ảnh Thiên Môn, Tô Vũ ngụy trang giọng của Quy để trò chuyện, hắn lười để Quy tự mình nói, quá phiền phức, còn không bằng tự mình ra mặt cho rồi.
Lúc này, Tô Vũ nói rất tự tin: "Chư vị đạo huynh, bây giờ vạn giới thái bình, chư vị có thể giáng lâm được rồi. Chúng ta phải đến cùng một chỗ mới được, miễn cho đám người Tỉnh Vũ trở về sẽ gặp nhiều chuyện phiền phức!"
Sau đó hắn lại nói: "Từng người một qua, đừng đi cùng một lúc, ta sợ Tô Vũ nhịn không được!"
Trong cổng.
Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này có người truyền âm hỏi: "Từng người đi sao?"
"Khó mà làm được!"
"Cẩn thận kẻo bị Quy tính kế, gia hỏa này hẳn là đã tăng lên không ít, bảo chúng ta đi từng người thì chúng ta có thể sẽ bị y tung một kích đánh chết, không chừng gia hỏa này nghĩ như thế đấy!"
"Phải đi cùng nhau, dù y tăng lên tới 25 đạo lực lượng thì chúng ta chung sức cũng không sợ y.-' "Y ra ngoài chưa lâu, tăng lên nhanh đên mấy thì có thể tới 25 đạo cũng đã là cực hạn!"
"Cho nên hoặc là không đi, hoặc là đi cùng một chỗ, mọi người nhớ kỹ, năm người chúng ta phải cùng nhau trông coi mới được!"
Mấy người trò chuyện với nhau một lát, hoặc là không đi, muốn đi thì khẳng định phải cùng một chỗ, như thế thì mới đủ an toàn.
Thương lượng xong xuôi, cả đám cũng mặc kệ Tô Vũ có thể chống đỡ nổi hay không, có chết hay không.
Dù sao sau khi ra ngoài rồi thì chúng cũng không trông cậy vào việc trở về.
Về phần tiếp dẫn người khác... Hiện tại không ai phát hiện ra vị trí Thiên Môn của Tô Vũ, không tiếp dẫn được nữa thì Tô Vũ chết thì cứ chết thôi.
Cho nên, mấy người cũng chẳng nói năng gì với Quy mà quyết định cùng nhau giáng lâm!
Ngươi không vui lòng thì cũng không quan trọng.
Lúc này Tô Vũ cũng cảm nhận được ý đỏ của chúng, hắn nở nụ cười thở dài một tiếng:
"Ta đã đoán được!"
Thật sự đoán được!
Cái gọi là một đám hảo hữu thực tế là ai cũng đều tâm tư riêng.
Dù Quy đã nói từng người một đi ra thì những người này cũng sẽ lo lắng bị Quy tính kế, nhất định phải cùng nhau giáng lâm.
Đây cũng là chuyện tốt!
Bằng không, nếu như giết chết một tên rồi để những người khác phát hiện, không còn dám đến nữa thì cũng rất phiền phức.
Lúc này, một cỗ uy áp nhàn nhạt hiển hiện ngay trước mắt Tô Vũ.
Năm vị trí khác nhau.
Ba nơi trong đó có chừng 20 vị chủ nhân quy tắc vây quanh, từng kẻ đao thương kiếm kích đây đủ, chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần người ra liền đánh!
Mà bên cạnh Tô Vũ cùng Nhân Hoàng cũng đều có một đạo ấn ký.
Bên phía Tô Vũ, Nhân Chủ Ấn đã lơ lửng hiện ra.
Ở phía Nhân Hoàng cũng có Nhân Hoàng Ấn xuất hiện.
Hai đại ấn đều nhắm vào nơi mà đám người kia sẽ hiện thân.
Tô Vũ không chút hoang mang, hắn bắt đầu bố trí từng đại trận giam cảm, mà Nhân Hoàng cũng vô cùng khoan thai tự đắc, loại chuyện chuẩn bị xong hết thảy chỉ cần chờ người chủ động chui đầu vào lưới thế này cũng không phải lần đầu tiên y làm, chung quy đều là xe nhẹ đường quen cả rồi.
Các loại trận pháp dày đặc, Nhân Hoàng Ấn tràn lan ra hào quang nhàn nhạt, vô số lực lượng trách nhiệm tràn ngập thiên địa, Nhân Hoàng vừa bố trí vừa trò chuyện với Tô Vũ: "Ngươi không hiểu đâu, ta làm như vậy, đối phương vừa ra thì kẻ đó sẽ mau chóng hấp thu lực lượng, lập tức sẽ hấp thu hết sạch lực lượng trách nhiệm vào cơ thể, trong chớp mắt, kẻ này sẽ có thiện cảm lớn với ta, cảm thấy không nên đối phó ta... Ngươi đợi chút nữa rồi nhìn xem lực lượng của ta cường đại cõ nào, giáo hóa mới là bản chất của vạn đạo"
Ánh mắt Tô Vũ lấp lóe, trong lòng hắn thầm mắng, nghe cũng thật có lý.
Hắn hoài nghi đối phương vừa ra thì có thể sẽ điên cuồng hấp thu lực lượng, lập tức sẽ thành kẻ phụ thuộc vào Nhân Hoàng, đại đạo của Nhân Hoàng cũng thật là đáng sợ!
Mà ngay một khắc này, năm nơi đồng thời tràn lan ra hào quang nhàn nhạt.
Ngay sau đó, năm thân ảnh hiển hiện.
Năm người kia dần dân hiện thân, có người còn chưa xuất hiện thì đã có âm thanh truyền đến, mang theo ý cười vui vẻ: "Quy huynh, chúng ta suy nghĩ kĩ rồi quyết định cùng nhau giáng lâm, động tĩnh cố gắng nhỏ một chút, miễn cho từng người đi sẽ kéo dài thời gian rồi bị người ta phát hiện.."
Dù sao cũng phải tìm lý do mới được!
Ngay khi thân ảnh của năm người hiển hiện, bỗng nhiên, năm người đều mở to hai mắt mà nhìn!
Âm!
Vô số công kích đột nhiên bộc phát, Quy ở bên cạnh bất đắc dĩ hô: "Nhường ra đại đạo của mình thì sẽ không bị giết, các vị lão hữu đừng vùng vẫy, nơi này có hơn trăm chủ nhân quy tắc, mấy chục vị nhất đẳng, đừng đi tìm chết!"
Y còn chưa hô xong, Tô Vũ đã nhìn chằm chằm vào Nhân Hoàng bên kia, lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy ê răng.
Bên phía Nhân Hoàng là cường giả nhất đẳng tên Mộ, vị này mới xuất hiện đã cấp tốc hấp thu lực lượng, nhìn thấy Nhân Hoàng bèn hiển hiện ra một cỗ quan tài, vừa muốn bộc phát thì bỗng nhiên ánh mắt đã hơi hơi mê mang, nhìn Nhân Hoàng mà thoáng sững sờ, lẩm bẩm nói: "Nhân tộc không thể giết..."
Tô Vũ cũng ngây ngẩn cả người, nhất thời đều không muốn quản cái vị tên Ngọc ở chỗ mình nữa.
Nhân Hoàng thì mỉm cười nhân thiện, nhân từ nói: "Đúng, Nhân tộc không thể giết, thủ hộ Nhân tộc là trách nhiệm của chúng ta! Nghe lời, mau nhường đại đạo đi, ta sẽ cho ngươi đổi lấy một đại đạo khác phù hợp hơn..."
Trước sự mê hoặc của Nhân Hoàng, vị cường giả nhất đẳng kia thoáng giãy giụa, hơi hơi thống khổ, nhưng mà lúc này trên Nhân Hoàng Ấn đã hiện ra vô số quy tắc chỉ lực, không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn.
Dần dần, sắc mặt Mộ trở nên bình thản, hắn ta khẽ cảm khái: "Hôm nay mới biết ta là ta, ta nên xuất lực vì Nhân tộc, đạo này nhường lại cũng được!"
"Ừm, ngươi sẽ tạo phúc cho Nhân tộc!"
Dứt lời, Mộ cố nén thống khổ bóc ra hoàn chỉnh lực lượng đại đạo của bản thân.
Một màn này khiến Tô Vũ đỏ cả mắt, những người khác nhìn thấy thì trái tim băng giá không thôi, Quy cũng phải điên cuồng nuốt nước miếng.
Trời ạ!
Cái quỷ gì thế?
Thật là đáng sợ quá đi!
Tô Vũ cũng bất đắc dĩ đến cực điểm, mẹ nó, Trách nhiệm đại đạo quả nhiên là đại đạo ma quỷ, thế này là sao?
Vì Nhân tộc mà có thể hi sinh hết thảy... Trời ơi, bên trong Nhân Hoàng thực chất chính là ma quỷ!
Thánh cực thành ma!
Ở ba nơi khác vang lên tiếng ầm âm không dứt, hai mươi đánh một mà còn dưới sự chuẩn bị kĩ càng thì cơ hồ là không có chút kết quả bất ngờ nào.
Ba vị nhị đẳng cấp tốc bị đánh nổ nhục thân, đại đạo cũng hoàn toàn bị phong ấn.
Bên chỗ Tô Vũ, sắc mặt của Ngọc trắng bệch, hắn ta cũng bị Tô Vũ trấn áp đại đạo, nhất thời không dám động thủ mà chỉ điên cuồng nuốt nước miếng, chờ nhìn thấy Mộ ở kế bên trực tiếp tự mình tách ra đại đạo thì mồ hôi trên trần Ngọc đều điên cuồng nhỏ xuống.
Thật là đáng sợ!
Hắn ta đột nhiên nhìn về phía Tô Vũ, lúc này, thế mà hắn ta lại cảm thấy an tâm hơn mấy lần, người chỗ ta hình như không kinh khủng như bên kia, tối thiểu, hắn ta cảm thấy có lẽ Mộ đã phát điên rồi, tối thiểu thì bản thân hắn vẫn còn ý thức.
Thật đáng sợ!
Ngọc kinh sợ chấn động trong lòng không thôi, lát sau nhìn thấy những người khác đều sắp sửa xong đời, hắn ta lại nhìn về phía Quy, trong mắt nhiều thêm chút phẫn nộ cùng tuyệt vọng, cuối cùng chỉ đành nói: "Ta nguyện đầu hàng!"
Quy, đệt cả tổ tông ngươi!
Ngươi lại đám hại chúng ta!
Ngọc suýt chút nữa đã tức nổ tung.
Nhưng lúc này hắn ta lại cũng không thể tránh được kết cục trước mắt.
Tô Vũ nở nụ cười nhìn về phía Nhân Hoàng, nhún nhún vai: "Ta không cần xuất thủ, ta lợi hại nhất, không ai qua được người không chiến mà thắng hết!"
Nhân Hoàng cạn lời.
Nói nhảm, không có ta đe doạ thì gia hỏa đó có thể dễ dàng hàng phục được sao?
Thôi thôi, không thèm so đo với Tô Vũ làm gì.
Mà Tô Vũ chỉ cười ha hả, mở miệng nói: "Đại đạo tách ra, để các ngươi và Quy làm bạn, đúng rồi, Quy nói rằng lão rất nhớ các người, nhất định muốn gọi các ngươi tới làm khách, các ngươi cố gắng tâm sự nhé!"
Mấy vị cường giả điên cuồng nhìn về phía Quy, ánh mắt chất chứa đầy phẫn nộ, chán ghét, thống hận!
Mặt mũi Quy thì tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Những người này thật sự ai ai cũng quá xấu xa.
Ta tốt xấu gì cũng coi như người đã quy hàng, sao có thể đối phó với ta như vậy?
Nhất thời, Quy cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vạn giới bây giờ đều là ma quỷ!
Truyền thuyết trong Thiên Môn đều là gạt người, vạn giới không mềm yếu chút nào, ngược lại nó rất là đáng sợ, còn đáng sợ hơn cấm địa nhiều lắm!