Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 362 - Chương 362: Thật Sự Không Coi Ai Ra Gì!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 362: Thật Sự Không Coi Ai Ra Gì!
 

Lưu Hồng ân cần dụ dỗ: "Vân Huy, ngươi suy nghĩ một chút đi, hiện tại hợp tác, chúng ta sẽ là châu chấu trên cùng một sợi dây. Về sau, ta sẽ cho các ngươi một chút lợi ÍCH, dĩ nhiên, ta là nói tới ngươi, không phải Tô Vũ, ngươi có thể báo với hắn rằng chỉ bán hai vạn, thậm chí một vạn, hắn chẳng lẽ còn đi chứng thực hay sao?"

"Hắn chỉ là một tiểu tử nghèo, ngươi cho mấy trăm điểm công huân có lẽ là đủ xoa dịu hắn..."

Trịnh Vân Huy trợn trắng mắt, ngươi coi Tô Vũ là đồ ngốc sao?

Lưu Hồng cười nhạt, cũng không nói nữa.

Trong lòng gã thầm tính toán một hồi, nhẹ nhàng thở ra, rất tốt!

Sau một khắc, Lưu Hồng bỗng nhiên mở miệng nói: "Ta muốn đi ra ngoài một lát để thương lượng thêm, cái này ta không làm chủ được!"

. . .

Một lát sau, Lưu Hồng lên lầu.

Chu Bình Thăng cau mày hỏi: "Các ngươi nói chuyện gì rồi? Trịnh Vân Huy nói thế nào?"

Lưu Hồng bày ra dáng vẻ nổi nóng: "Hỗn đản kia thấy Hạ gia tới thì dùng công phu sư tử ngoạm, trực tiếp đòi thêm giá! 8 vạn điểm công huân, thiếu một phân cũng không được, sư huynh, ta thấy chúng ta nên từ bỏ đi, tài liệu này. . . chưa hẳn đã là thật! Ta vẫn có đôi chỗ bận tâm, mọi thứ tới quá đơn giản!"

Dứt lời, gã lại nói: "Ta hỏi hắn vì sao không cho ta và Hạ gia đấu giá, hỗn đản kia nói cho ta biết, đây là chỉ thị của ông nội hắn, sư huynh, như vậy là có ý gì?"

"Ông nội của hắn ư. . ."

Chu Bình Thăng sửng sốt một chút, tiếp đó trầm tư một hồi, hừ lạnh, "Chuyện quá rõ ràng! Ông ta muốn để cho chúng ta cùng đa thần văn nhất hệ đấu đá hơn nữa! Những năm qua, Văn Minh học phủ chiếm hàng loạt tài nguyên của Chiến Tranh học phủ, ông ta từ trước đến nay đều không hợp ý Vạn phủ trưởng, hiện tại tìm được cơ hội, tự nhiên ước gì chúng ta lật ngược!"

". . ."

Lưu Hồng tỏ vẻ kính nể gật đầu, đây chính là do ngươi tự suy luận, ta không nói gì hết nhé.

"Khó trách không cho ngươi cạnh tranh với Hạ Tân Y, thì ra là thế!" Chu Bình Thăng lạnh lùng nói: "Khẩu khí thật là lớn! 8 vạn điểm. . . Trịnh gia là một đám mãng phu, lần này cũng biết động não, vừa thu lời vừa để cho Văn Minh học phủ nội đấu lợi hại hơn. . . Bất quá bọn họ xem trọng đa thần văn nhất hệ quá rồi! Một kẻ duy nhất đáng để kiêng kỵ cũng chỉ có mỗi Hồng Đàm!"

"Hồng Đàm một cây chẳng chống vững nhà, đa thần văn nhất hệ đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa!"

"Hiện tại thành quả nghiên cứu quan trọng của họ bị chúng ta lấy được, cơ hội vươn mình cuối cùng của họ cũng đã mất!"

Lưu Hồng vội vàng nói: "Ý của sư huynh là đáp ứng sao? Nhưng mà… nhưng mà ta xem quá trình trước đó Tô Vũ chế tạo, có phải là quá mức đơn sơ rồi không?"

"Lẽ thường thôi!" Chu Bình Thăng cũng không quá để ý, "Quá trình nghiên cứu vốn là tràn đầy nhân tố ngoài ý muốn, thường thì có rất nhiều thứ đều là kết quả của chuyện bất ngờ! Kể cả chuyện sản sinh ra Văn Minh sư cũng tràn đầy yếu tố ngoài ý muốn, năm đó vị Văn Minh sư đầu tiên chính là xem một bản thư tịch bình thường bèn lĩnh ngộ thần văn, đặt ở hiện tại, ngươi dám tin tưởng chuyện này sao?"

Lưu Hồng gật đầu, bất quá gã vẫn là có chút bất an, nói: "Nhiều quá, 8 vạn điểm, nếu xảy ra vấn đề, chúng ta cũng khó có thể chịu đựng tổn thất như vậy, sư huynh, hay là chúng ta hỏi ý kiến Trịnh Các lão cùng viện trưởng đi!"

"Lão sư bế quan, Trịnh sư huynh nói chỉ cần là thật, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải thu về tay!"

Chu Bình Thăng trầm giọng nói: "8 vạn điểm. . . Còn trong phạm vi chịu đựng của chúng ta! Đi, nói cho Trịnh Vân Huy, chúng ta đáp ứng! Hiện tại phải giao dịch ngay, miễn cho đêm dài lắm mộng gã lại lén đổi tư liệu, hiện tại ta đang ngó chừng, gã không có thời gian đi đổi đâu!"

Hắn cũng lo lắng sau khi rời khỏi nơi này, Trịnh Vân Huy sẽ đổi tư liệu.

Khi đó, mới thật sự là không xác định được thật giả.

Hiện tại, đồ vật đang ở ngay đây, Trịnh Vân Huy không có thời gian và khả năng làm việc này.

"Sư huynh. . ."

"Bớt nói nhảm!" Chu Bình Thăng không nhịn được quát: "Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì. Nhưng hết thảy đều đã tiến hành dưới mắt chúng ta. Lưu Hồng, đừng lãng phí thời gian nữa. Bị cao tầng học phủ phát hiện, chúng ta sẽ rất phiền toái. Lại cũng đâu bắt ngươi chi tiền, ngươi muốn chứng minh ngươi có mắt nhìn hơn ta à?"

"Ta không dám!" Lưu Hồng vội vàng đáp: "Sư huynh, ta không có ý này, chỉ là cảm giác nhiều quá, có muốn ta thử thương lượng thêm về giá. . ."

"Không cần, Hạ gia đang ở chỗ này kia kìa!" Chu Bình Thăng tức giận nói: "Bây giờ không phải là lúc quan tâm này chút lợi ích nhỏ. Ngươi luôn tính toán quá nhiều, ánh mắt rất thiển cận, lúc nào cũng dùng tầm mắt nhỏ hẹp của ngươi để quan sát sự việc, ngươi nên lấy toàn cục làm trọng!"

Lưu Hồng thụ giáo, như có điều suy nghĩ, chợt nghiêm mặt đáp: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm, khả năng ta thật sự có vấn đề ở mặt này, sau khi trở về ta sẽ kiểm điểm lại chính mình, làm cho bản thân tỉnh táo hơn, sư huynh, vậy ta đi giao dịch nhé?"

"Đi đi!" Chu Bình Thăng ném cho Lưu Hồng một tấm thẻ công huân, "Dùng cái này đi, trước chuyển tới trong thẻ của ngươi rồi lại chuyển qua cho gã!"

"Ta biết rồi!"

Lưu Hồng đi xuống lầu, một bộ thái độ vừa được thụ giáo.

Ta nhổ vào!

Chính ngươi nhất định cứ muốn mua, còn nói ánh mắt của ta nông cạn, ta cũng không có cách nào đâu nhé.

Còn chuyện bị lừa. . . có quan hệ gì với ta đâu.

Ta cũng không phải người đưa ra chủ ý!

Cùng lắm thì chịu ít trừng phạt, suy yếu tài nguyên chút mà thôi, có sao đâu chứ, 4 vạn điểm công huân, ta phải tốn rất nhiều năm mới có thể lấy tới.

. . .

Lầu hai.

Hạ Tân Y nhíu mày nhìn về phía Trịnh Vân Huy, "Vân Huy, thật sự không suy nghĩ một chút sao?"

Trịnh Vân Huy tươi cười nói: "Thúc à, ta còn phải lăn lộn trong học phủ nữa mà, hơn nữa hiện tại. . . Ta cũng được tính là người của đơn thần văn nhất hệ, Hạ gia rất mạnh nhưng tại Thần Văn học viện thì Hạ gia cũng có tiếng nói mấy đâu!"

"Ngươi. . ." Hạ Tân Y bất đắc dĩ, nhìn về phía Lưu Hồng đang tiến đến gần thì bỗng thấy nổi nóng, trầm giọng quát: "Lưu Hồng, đồ ở trên tay các ngươi thật phí phạm!"

Lưu Hồng vô tội đáp: "Ta chẳng qua chỉ là Đằng Không, ta cũng không có khả năng thay đổi được gì hay quyết định cái gì mà."

Hết thảy đều không có quan hệ gì với ta!

Sau một khắc, Hạ Tân Y hừ nhẹ một tiếng, quay người rời đi.

Hạ Hổ Vưu nhìn thoáng qua Trịnh Vân Huy, rồi nhìn lại Lưu Hồng, gãi gãi đầu, nghĩ đến lời Tô Vũ nói trước đó. . .

Cậu có chút không xác định, thứ đồ chơi này rốt cuộc là thật hay giả vậy?

Lưu Hồng cũng không nói nhảm, đầu tiên là đưa một cái lọ lớn cho Trịnh Vân Huy, "Đây là 6000 giọt Nguyên Khí dịch, thêm tiền đặt cọc thì tổng cộng là hai vạn công huân!"

Dứt lời, gã lại chuyển cho Trịnh Vân Huy 2 vạn điểm công huân, mở to mắt nói lời bịa đặt: "Đây là 6 vạn công huân còn lại!"

". . ."

Trịnh Vân Huy điên cuồng thầm mắng!

Giờ khắc này, gã thậm chí còn có ý muốn hét lớn một tiếng, đậu má, ngươi chỉ cho ta 2 vạn công huân mà thôi!

Gã biết nhất định có người đang quan sát.

Thế nhưng họ lại không nhìn thấy con số trên thẻ công huân được.

Lưu Hồng mới mặc kệ gã, tiếp tục nói: "Số lượng quá lớn, ta chia sáu lần để chuyển cho ngươi. . ."

Dứt lời, trong tay Lưu Hồng bỗng nhiên nhiều thêm một tấm thẻ công huân, tránh đi những kẻ thăm dò kia, gã chuyển sang 4 vạn công huân.

Vừa mới chuyển xong, gã lại nói: "Chia thành hai thẻ cho ngươi, miễn cho số lượng quá lớn lại dẫn tới học phủ chú ý. . ."

Lần này, Lưu Hồng lại lấy ra một tấm thẻ!

Trịnh Vân Huy cạn lời, "Thẻ này ta có thể sử dụng sao?"

"Dĩ nhiên, không ký tên đâu! Đây là thẻ công huân của học phủ nhiều năm trước, thẻ này có giá trị không nhỏ, hiện tại không chế tạo nữa rồi, đều chỉ thuộc về một vài vị lão tiền bối. . ."

Nói xong, Lưu Hồng thể hiện kỹ thuật qua mắt một phen, tiện tay đưa tấm thẻ thứ hai cho Trịnh Vân Huy.

Không có tiền!

Thẻ không!

Chỉ là đề phòng phía trên sẽ tra ghi chép mà gã đã chuyển khoản thôi, miễn cho phát hiện mình không chuyển đi 6 vạn.

Trịnh Vân Huy cầm lấy tấm thẻ trống rỗng kia, vẻ mặt trực tiếp biến thành màu đen!

Mẹ nó, ngươi ở ngay trước mặt ta ngầm thao tác, thật sự là không coi ta ra gì, quá đáng!

---

Sắp out ra khỏi top 10 rồi uhuhuhu, cầu kim phiếu cả nhà oyyyyy

Bình Luận (0)
Comment