Tô Vũ về tới đại điện trên đỉnh núi.
Đám chủ nhân quy tắc nhanh chóng tiến vào, những kẻ dưới chủ nhân quy tắc không có tư cách này.
Tô Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Ta sẽ không nhiều lời vô nghĩa, Thiên Môn sắp mở, kê không có thực lực đều là pháo hôi, chư vị không muốn trở thành pháo hôi đúng không? Không muốn thì chỉ có thể tranh đoạt"
Tô Vũ híp mắt: "Phe chúng ta có sáu đại cường giả đang bế quan, đủ sức uy hiếp tứ phương. Ta sẽ tiên phong đi các lãnh địa, đầu tiên đánh những kê không có chỗ dựa, không đến 16 đạo.."
Có người lên tiếng: "Đại thống lĩnh, quá hỗn loạn thì cấm địa sẽ nhúng tay"
Tô Vũ cười lạnh: "Ngươi thì biết cái gì. Hiện tại cấm địa quản thế nào được? Bọn họ còn ước gì chúng ta xử lý lẫn nhau, đừng làm phiền bọn họ. Hiện tại cấm địa sẽ không nhúng tay, bọn họ muốn chúng ta tự chỉnh hợp và tuyển ra mấy lão đại, sau đó những lão đại này sẽ nghe lời bọn họ, như vậy vừa đỡ tốn công sức vừa không cần tiếp xúc quá nhiều người"
Tô Vũ đã đoán được tâm tư cấm địa.
Bọn họ không cần mọi người nghe lời, tuyển ra vài vị lão đại nghe lời là được.
Tô Vũ nhanh chóng bày ra 1 tỉnh đỏ, trong tỉnh đồ hiện ra bốn điểm sáng đứng lặng ở tứ phương, Tô Vũ mở miệng: "Phía Đông Tử Linh địa ngục, phía Nam Lạc Hôn Cốc, phía Bắc Vĩnh Sinh Sơn, phía Tây Thiên Khung Sơn, đây là lão đại tứ phương của khu vực chúng ta"
Tứ đại cấm địa vây quanh, khu vực trung gian cũng rất lớn nhưng đa phần là hư không.
Giờ phút này, Tô Vũ nhìn về phía tinh đỏ, hắn cười nói: "Người khu vực khác gọi khu vực của chúng ta là Cấm Đoạn Hạp Cốc, có nghĩa là vị trí của chúng ta bị tứ đại cấm địa đoạn tuyệt đường sống"
Lạc Vân không nhịn được cười: "Không đến mức ấy, kỳ thật thế này cũng rất an toàn, tứ đại cấm địa ở bốn phía, những người đó đang hâm mộ ghen ghét chúng ta mà thôi"
Tô Vũ không quan tâm, trên tinh đồ hiện ra vị trí Lục Phương Sơn nằm ở phía Đông Bắc, gần Tử Linh địa ngục và Vĩnh Sinh Sơn, nhưng hai nơi này đều không dễ chọc, lúc trước Lạc Vân từng có giao tình với Lạc Hồn Cốc phía nam, khoảng cách đến Lạc Hồn Cốc xa hơn hai nơi kia.
"Đây là địa bàn của chúng ta"
Tô Vũ chỉ phía Đông Bắc: "Chúng ta chia Cấm Đoạn Hạp Cốc làm bốn khu vực, chúng ta ở khu vực Đông Bắc, còn lại là Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc"
Mọi người gật đầu.
Tô Vũ tiếp tục nói: "Trước mắt, chúng ta cần phải thâu tóm toàn bộ khu vực Đông Bắc"
Đám chủ nhân quy tắc cả kinh.
Lạc Vân trầm giọng nói: "Dựa theo phân chia của đại thống lĩnh, ở khu vực Đông Bắc, chúng ta là thế lực mạnh nhất"
Y nhìn về phía Tô Vũ, ý nói 'ngươi hiểu mà; theo biểu hiện ngụy trang thì chúng ta lợi hại nhất ở khu vực Đông Bắc này.
Y giới thiệu: "Theo ta được biết, hiện tại khu vực Đông Bắc có mấy chục lãnh địa dưới 16 đạo, có hai nơi có cường giả 16 đạo tọa trấn"
Nếu đám Quy bình an thì bọn họ không sợ gì cả. Vấn đề là chúng ta không có cường giả mạnh đến vậy, chỉ có vị Hắc Mộ đại thống lĩnh này là người mạnh nhất thật sự.
Tô Vũ cười nhe răng, hàn quang lập loè: "Đúng vậy, nếu chúng ta là thế lực mạnh nhất thì lo cái gì? Tạm thời không chọc đến hai nhà 16 đạo, nhưng dưới 16 đạo thì chúng ta cân gì phải sợ bọn họ?"
Ánh mắt Tô Vũ rét lạnh nhìn về phía mọi người: "Dĩ vãng, khi các vị đại nhân còn ở đây, sau khi chiến đấu, đại nhân sẽ lấy 70% chiến lợi phẩm, 20% sung công, 10% mới phân cho mọi người"
Đúng vậy, chỉ 10%.
Có bất công không?
Không hẳn, bởi vì ở thời đại này, ở địa phương này, trừ lĩnh chủ và vài tồn tại đỉnh cấp ra thì những người khác chỉ là nô lệ, còn là loại làm việc không công.
Tâm tình lĩnh chủ tốt thì ban thưởng cho mọi người, tâm tình không tốt thì muốn giết là giết.
Đám Quy cho mọi người 10% đã xem như trượng nghĩa, vậy nên những người này mới không nố rời khỏi Lục Phương Sơn.
Tô Vũ nhe răng: "Hiện giờ các vị đại nhân đang bế quan, ta sẽ tạm thời làm chủ, ta cũng là người trượng nghĩa. Ta lấy 30%, 5 vị tuần sát sử còn lại lấy 40%, phân chia thế nào tùy các ngươi, ta mặc kệ. Còn lại 30% thì không cần hiến, các đại nhân đang bế quan, không thèm để ý chuyện này đâu, vậy nên 30% này sẽ thuộc về mọi người"
Ánh mắt mọi người sáng ngời.
Tô Vũ lạnh lùng cười nói: "Một mình ta lấy 30 không quá đáng đúng không?"
"Không quá đáng, đại thống lĩnh trượng nghĩa!"
Mọi người vui mừng, không phải Tô Vũ đang nói đến 30% chiến lợi phẩm của những người khác mà là của bản thân hắn.
Chuyện nộp chiến lợi phẩm lên là điều bình thường, cá nhân sao có thể so được với thế lực, còn là thế lực lớn như Lục Phương Sơn.
Mượn sức thế lực lớn như Lục Phương Sơn thì đương nhiên phải trả giá.
Tô Vũ cười âm lãnh: "Nếu không quá phận, ta cho mọi người nhiều hơn những người khác, vậy mọi người hãy nghĩ kỹ đi, các ngươi có muốn ra sức cướp đoạt hay không?
Cùng nhau chiếm đoạt sẽ được nhiều hơn hay đơn độc thu hoạch kiếm được nhiều hơn? ?
Ánh mắt mọi người sáng lên, Tô Vũ phất tay, toàn bộ khu vực Đông Bắc trong tỉnh đồ hóa thành huyết sắc, Tô Vũ cười lạnh: "Thâu tóm khu vực này sẽ thu hoạch được bao nhiêu? Xử lý đám người không nghe lời, cướp lấy thiên tài và sinh linh, tất cả đều phải dựa vào đại đạo của chúng ta. Chỉ cần dám làm thì chúng ta cũng có thể nhanh chóng tiến bộ"
Trí Cốc hít sâu một hơi: "Đại thống lĩnh, chỉ sợ bọn họ cảm nhận được nguy cơ thì sẽ liên thủ phản kháng chúng ta"
Hơn nữa, nếu cấm địa thấy bọn họ quá hung hăng thì liệu có ra tay ngăn chặn hay không?
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Gan lớn no lâu, nhát gan đói chết. Thiên Môn sắp mở ra, nếu hiện tại không ra tay, đến vạn giới rồi thì nơi đó cũng không phải toàn kẻ yếu mặc cho các ngươi giết, chúng ta đến đó không làm pháo hôi thì cũng là làm lính hầu cho cấm địa.
Sớm hay muộn cũng phải chết thì không bằng hiện tại liều một phen, nếu không chết thì sẽ được lợi rất lớn"
Hắn chỉ vào khu vực Đông Bắc: "Nơi này có hai đại cấm địa là Tử Linh địa ngục và Vĩnh Sinh Sơn, hiện tại Vĩnh Sinh Sơn không có thời gian quản chúng ta, còn Tử Linh địa ngục... Ta tu luyện âm tử chi đạo, nếu không còn cách nào thì ta sẽ đến Tử Linh địa ngục kiếm danh phận, sau đó dùng danh nghĩa bán mạng cho Tử Linh Chi Chủ đại nhân, tạm thời không vào cấm địa mà là ở bên ngoài mở rộng lực ảnh hưởng của cấm địa. Đám đại nhân vật sẽ để ý đến chúng ta sao?"
Lạc Vân khẽ gật đầu: "Có lẽ Lạc Hồn Cốc cũng sẽ tìm chúng ta. Mấy năm gần đây, Lạc Hồn Cốc cũng đang mở rộng lực ảnh hưởng của Cấm Đoạn Hạp Cốc, bởi vì Vĩnh Sinh Sơn mặc kệ sự vụ, Từ Linh địa ngục không thu tu giả không đi theo tử vong đại đạo, Thiên Khung Sơn ở phía tây có Thiên Khung Sơn Chủ cực kỳ cường đại nhưng hình như mấy năm trước gặp phải cường địch nên đã lâu không có động tĩnh"
Tô Vũ suy đoán chuyện này có liên quan đến Nhân Hoàng.
Hình như Thiên Khung Sơn Chủ từng giao tiếp với Nhân Hoàng.
Hình chiếu Thiên Môn của Nhân Hoàng ở chỗ ông ta, nếu biết Nhân Hoàng ở gần có thể nhìn trộm bất cứ lúc nào, ông ta không dời cấm địa thì chỉ có thể đề phòng cảnh giác, dù sao Nhân Hoàng cũng không phải người lương thiện.
Hiện giờ, Thiên Khung Sơn Chủ chưa chắc đã rảnh để quan tâm đến đám tán tu, làm vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Tô Vũ không thèm để ý: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta phải nhanh chóng nắm giữ khu vực Đông Bắc nhân lúc mưu đồ chưa bại lộ, mọi người cướp chiến lợi phẩm, tăng cường thực lực, sau đó nghĩ cách thâu tóm toàn bộ Cấm Đoạn Hạp Cốc"
Mọi người im lặng nhìn nhau, Tô Vũ không nhịn được mắng: "Lão tử đi trước, gặp kẻ nào mạnh thì cũng là lão tử đánh trước, nếu thế này rồi mà các ngươi cũng không dám chiến thì giải tán đi"
Lạc Vân lập tức nói: "Đại thống lĩnh bớt giận. Tất cả xin nghe theo đại thống lĩnh"
30% thu hoạch không ít, đãi ngộ như vậy là rất tốt, còn có thể mượn thế Lục Phương Sơn, chuyện này đáng để liều một lần.
Tô Vũ nhìn bộ dáng bọn họ thì thầm mắng trong lòng.
Một đám phế vật ăn no chờ chết, nhưng chỉ cần những người này đánh thắng mấy trận, nếm được ngon ngọt thì sẽ trở thành ác lang, chắc chắn khi ấy bọn họ có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ.
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Việc này không nên chậm trễ. Hiện tại lập tức xuất phát, kẻ yếu đừng đi, toàn bộ chủ nhân quy tắc đều tham chiến cho ta. Đi diệt mấy nhà cướp chiến lợi phẩm trước rồi tính"
Nhanh như vậy ư?
Mọi người cả kinh.
Tô Vũ trầm giọng quát: "Đi ngay lập tức. Ta mặc kệ trước đây các ngươi có liên hệ gì với những kẻ khác, hiện tại ở dưới trướng lão tử thì phải nghe lời, lợi ích ở trong tay mình thì mới có giá trị, hiểu chưa?"
"Đã hiểu"
Mọi người căng thẳng, nhìn biểu tình Tô Vũ như vậy không có kê nào dám nói chữ "không"
Tô Vũ nở nụ cười.
Rất tốt. Nếu không nghe lời thì giết mấy tên để chấn nhiếp cũng không vấn đề gì.
"Xuất phát"
Liễm tức đại đạo của Tô Vũ bùng nổ lập tức che lấp khí tức mọi người, hắn nhanh chóng phá không lao đi, mọi người kinh hãi, vị đại thống lĩnh này hiểu được không ít đại đạo.