Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3624 - Chương 3624: Văn Ngọc.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3624: Văn Ngọc.
 

Ngày thứ hai, Lục Phương Sơn tiếp tục càn quét tứ phương.

Toàn bộ khu vực Đông Bắc bắt đầu hỗn loạn.

Không chỉ Lục Phương Sơn mà cả Tuyết Long Sơn và Đao Cốc đều xuất kích, hai vị cường giả nhất đẳng còn tự mình ra mặt uy hiếp tứ phương, khu vực Đông Bắc nhanh chóng trở thành chiến trường.

Kỳ thật khu vực Đông Bắc rất gần vị trí hai người Văn Vương, cũng nằm trong phạm vi phóng xạ của Vĩnh Sinh Sơn.

Giờ phút này, gần Vĩnh Sinh Sơn, Võ Vương đang muốn đột phá, Văn Vương không tiếp tục đi gây chuyện nữa, có một số việc có thể chờ, hiện tại chuyện Võ Vương phá cảnh mới là đại sự. Muội muội y tạm thời không chết được, nếu không thì đã chết từ lâu rồi.

Hơn nữa việc này cũng không mất bao lâu.

Văn Vương nhìn về nơi xa, quanh Vĩnh Sinh Sơn không có người, không ai dám tới đây, bọn họ đại chiến ở đây quá nhiều lần, người đi ngang qua dễ bị ngộ sát. Trong tình huống bình thường, không ai dám tới đây.

Không phải Văn Vương đang nhìn người mà là nhìn vật, trên trán y hiện ra một Thiên Môn nho nhỏ, trong mắt Văn Vương lấp lánh ánh sao nhìn về phương xa.

"Hỗn loạn, sát khí, rung chuyển.."

Y nhíu nhíu mày.

Thật cổ quái.

Khu vực đó đột nhiên trở nên tràn đầy sát khí, thậm chí có thể cảm nhận được đã có cường giả chết đi, tuy với y thì không quá cường đại nhưng tuyệt đối kê đó có hơn 10 đạo lực lượng.

Bình thường có xảy ra hỗn chiến nhưng không thể nào lại có cường giả bị giết mà không có lí do như vậy.

"Chuyện gì đây?"

Y cảm thụ một chút rồi nhíu mày, dường như là ở khu vực của mình.

Chuyện này sẽ không quấy nhiễu đến kế hoạch chứ?

"Chuyện này có liên quan gì đến Tô Vũ không?"

Y ngẫm nghĩ rồi bật cười.

Không thể nào. Hắn không nói là sẽ tới đây, mà dù vào được đây thì cũng phải tốn thời gian chuẩn bị, còn lần này là động tĩnh bỗng nhiên bùng nổ, cần phải có thời cơ, nếu Tô Vũ đang ở đây thật thì chắc phải đang làm quen hoàn cảnh đã.

Võ Vương đột nhiên mở mắt bực bội hỏi: "Ngươi cười cái gì, ta tu luyện sai rồi à?"

Văn Vương câm nín, tức giận nói: "Ngươi tu luyện đi, ta không cười ngươi"

"Vậy ngươi cười cái gì? Nghĩ đến mỹ nhân à? Còn nhớ Tuyết Vương không? Trông nàng khá xinh đẹp, nam nhân thì đã chết, nếu Tuyết Vương còn sống vậy thì ngươi trở về rồi có thể thông đồng một chút"

"Cút!"

Văn Vương bực bội.

Võ Vương không thèm để ý, hắn cũng nhìn về phương xa: "Kỳ quái, hình như khu vực này đang rối loạn, lão Văn, ngươi cảm nhận được không? Hình như đại loạn rồi đúng không?

"Có lẽ vậy"

Văn Vương không nói gì nhiều, Võ Vương không để ý, hắn cười lớn: "Giết đi, tàn sát lẫn nhau đi, chết sạch là tốt nhất. Trong cửa có quá nhiều cường giả, thời đại khai thiên, là người hay chó thì đều có thể khai đạo, thật đáng tiếc, ở thời đại của chúng ta tu luyện khó khăn hơn rất nhiều"

Văn Vương bình thần: "Tàm tạm, thời đại hiện tại tu luyện mới càng khó, đạo đều bị mọi người chiếm cứ, tu luyện sẽ càng ngày càng gian nan. Đây cũng là ý nghĩa tồn tại của tam môn, không thể chặt đứt đường của hậu nhân. Đáng tiếc, có ai sẽ cam tâm chứ?"

Y cười tự giễu: "Ngươi cam tâm không? Trở thành rác rưởi, bị quét vào phần mộ, chờ đợi tử vong?"

"Ta không cam lòng"

Võ Vương lắc đầu.

Văn Vương thở dài: "Vậy nên những kẻ bên trong cửa cũng không cam lòng, bọn họ muốn ra ngoài diệt tân thời đại, khôi phục thời đại cũ. Con người đều ích kỉ như vậy mà thôi"

Y hơi nhíu mày nhìn phương xa.

Đại loạn đã bắt đầu rồi sao?

Có lẽ chuyện này có liên quan đến việc Thiên Môn sắp mổ ra.

Không sao cả, chỉ sợ đám cường giả vốn giữ thái độ sống chết mặc bây sẽ xen vào, những gia hỏa đó sẽ đến đối phó với ta ư?

Thật phiền toái.

Ta còn chưa giải quyết được Pháp vậy mà giờ còn lắm vấn đề hơn.

Cùng lúc đó, trong Vĩnh Sinh Sơn.

Trong một cung điện khổng lỏ, một cường giả không rõ bộ mặt đang quan sát thiên địa, quân thần đứng lặng trong đại điện.

Có người bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: "Đạo Chủ, các đại cấm địa truyền đến tin tức muốn mở hội nghị cấm địa, hiệp thương việc ra khỏi Thiên Môn, Vĩnh Sinh Sơn ta bị hai người Văn Võ quấy rây không ngừng. Lão thần có một ý tưởng, hay là mời cường giả chư phương cấm địa đến Vĩnh Sinh Sơn hiệp thương. Nếu thời cơ thích hợp thì có thể mượn dùng lực lượng các phe tiêu diệt hai người kia"

"Lão thần tán thành"

"Đạo Chủ, cần phải nhanh chóng diệt trừ hai kẻ kia, nếu không đến khi Thiên Môn mở ra, cấm địa khác có thể trực tiếp ra ngoài, chúng ta lại không thể rời đi, chậm một bước thì sẽ không thể đuổi kịp bước chân kê khác nữa"

"Mượn lực lượng các phe đánh chết bọn họ là thích hợp nhất, cấm địa khác muốn ngôi xem Vĩnh Sinh Sơn ta chém giết Văn Võ, vậy thì để các phe tới Vĩnh Sinh Sơn ta hội minh đi"

Trên đài cao, Pháp bình thản lên tiếng: "Không phải muốn bọn họ tới thì bọn họ sẽ tới"

Phía dưới, có cường giả đề nghị: "Đạo Chủ, có thể dùng Văn Ngọc để mời chư phương tiến đến"

Pháp nhíu mi lạnh nhạt nói: "Ngươi biết mình đang nói gì không?"

Cường giả mặc trang phục tướng quân đáp lời: "Lão thần biết. Nhưng phải mau chóng giải quyết vấn đề Văn Ngọc, giết nàng ta, Văn Võ chắc chắn sẽ bất chấp tất cả tấn công Vĩnh Sinh Sơn, khi đó sẽ là thời cơ tốt nhất để giết bọn họ"

Lão ngẩng đầu nhìn về phía Pháp, trầm giọng nói: "Đạo Chủ, tới giờ phút này, ta cảm thấy chia sẻ tin tức Văn Ngọc cho các cấm địa khác sẽ có lợi hơn"

Vẻ mặt Pháp lạnh nhạt.

Tướng quân kia lại nói tiếp: "Đạo Chủ. Vì Vĩnh Sinh Sơn, để trở về vạn giới, lão thần cảm thấy..

"Được"

Pháp nói: "Bổn tọa sẽ suy xét"

"Đạo Chủ.."

"Đủ rồi"

Pháp vẫy tay rồi biến mất.

Một lát sau.

Sâu trong Vĩnh Sinh Sơn, thân ảnh Pháp hiện lên, ông ta nhìn về phía người đang bị giam cầm, bình tĩnh nói: "Thiên Môn sắp mở ra, chúng ta giằng co đã nhiều năm rồi, Văn Ngọc, ngươi nên hiểu rằng ngươi không có đường sống, hiện tại ra đây thì có lẽ vẫn còn cơ hội"

Trong lồng giam, một giọng nữ mang theo ý cười truyền ra: "Ngươi vào đây. Ngươi mà vào thì ta sẽ phá trung tâm cấm địa. Lão bất tử, ngươi mà không thả ta ra ngoài thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ xong đời. Đúng rồi, đưa đồ ăn vào đây, ta ăn hết trân thú ở đây rồi, còn gì nữa không?"

"Hừ"

Pháp hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đang đợi ai? Đợi ca ca ngươi ư? Nhiều năm qua nếu y có thể cứu ngươi thì đã cứu rồi. Chỉ cần ngươi giao ra trung tâm thiên địa của ngươi thì ta sẽ thả ngươi rời đi, thế nào?"

"Trung tâm thiên địa cái gì? Không phải lần trước cho ngươi rồi sao?"

Tiếng cười của Văn Ngọc lại truyền đến, sắc mặt Pháp có chút khó coi: "Văn Ngọc, ngươi chán sống rồi"

"ì"

Tiếng nói khinh thường vang lên: "Đừng nói nhảm, nếu có thể giết ta thì ngươi đã giết từ lâu, suốt ngày chỉ biết uy hiếp ta như vậy thì được cái gì? Nhanh lên, đưa đồ ăn vào trong, bằng không thì ta sẽ ăn trung tâm cấm địa của ngươi"

Sắc mặt Pháp càng thêm lạnh lẽo, sau một lúc lâu, ông ta đã có quyết định.

"Ngươi không biết điều thì đừng trách ta không cho ngươi đường sống"

Ông ta xoay người rời đi. Nếu ngươi đã không biết điều như thế thì ta chỉ có thể triệu tập tất cả cấm địa tới đây.

Nghĩ đến nữ nhân kia, ông ta càng thêm lạnh lùng.

Nhiều năm qua, nữ nhân này không ngừng ăn dần ăn mòn cấm địa, quá đáng giận!

Đáng tiếc là ông ta không giết được nàng, để duy trì cấm địa, ông ta chỉ có thể chậm rãi tiêu trừ đối phương, nhưng bên ngoài có Văn Vương và Võ Vương thường xuyên quấy rối, nhiều năm qua ông ta vẫn không thể xóa hết ấn ký của nàng ta.

Nếu biết sớm thì ban đầu ông ta đã hạ quyết tâm đánh chết nàng bất chấp việc cấm địa có thể bị tàn phá một nửa.

Đáng tiếc, khi đó ông ta cần dùng Văn Ngọc để câu hai người Văn Vương, để đến hiện tại thì tình thế trở nên mất khống chế.

Càng nghĩ Pháp lại càng đau đầu, ông ta phẫn nộ. Những kê kia cũng nên đưa ra một lời giải thích, Văn Vương và Võ Vương gây rối nhiều năm mà đám gia hỏa đó lại mặc kệ, thật đáng hận!

Nếu không phải ông ta muốn có sách của Văn Ngọc thì đã mặc kệ từ lâu. Nhưng tưởng tượng đến cuốn sách đủ hết vạn đạo, lực lượng đại đạo nồng đậm kia, trong lòng Pháp lại bùng lên ngọn lửa.

Nếu cắn nuốt vật ấy, có lẽ ta sẽ không kém gì Tử Linh Chi Chủ cắn nuốt Tử Linh giới vực ở vạn giới.

Nhiều năm qua Văn Ngọc ngầm chiếm cấm địa và thậm chí là đại đạo của ông ta, tuy nhiên không phải là ông ta không được chút lợi ích nào.

"Đáng tiếc..."

Càng nghĩ càng không cam lòng, nếu không phải không còn cách nào khác thì ông ta cũng không muốn để những người khác tới liên thủ cùng giết Văn Ngọc, khi ấy ông ta có thể độc chiếm cuốn sách kia không?

Pháp thở dài, ông ta đã tốn công nhiều năm như vậy, thật đáng tiếc.

Bình Luận (0)
Comment