Nhân Hoàng vốn rất gấp gáp nhưng vẫn cố duy trì vẻ bình tĩnh: "Nhân Hoàng Ấn mang khí vận vạn giới, không thể hoàn toàn rời khỏi vạn giới. Vậy nên hư ảnh Thiên Môn của ta sẽ không đóng lại. Nhưng nếu các ngươi lại cử ra vài người đối phó ta như năm xưa thì ta đây chỉ có thể đóng cửa. Tuy nhiên ngươi đừng hòng cướp lấy Nhân Hoàng Ấn của ta, dù phải phá hủy nó thì ta cũng sẽ không giao nó cho ngươi. Ngươi có thể nghiên cứu nhưng không thể mang đi, không thể rời khỏi hư ảnh Thiên Môn quá xa"
Thiên Khung Sơn Chủ nhướng mày.
Gia hỏa này đang có âm mưu gì đó đúng không?
Thiên Khung Sơn Chủ ngẫm nghĩ rồi cười lạnh một tiếng, không đóng cửa là tốt nhất, như vậy ta có thể tra xét bất cứ lúc nào. Hiện tại Thiên Khung Sơn Chủ không xác định được Nhân Hoàng có thực lực gì.
Nhân Hoàng lại hỏi: "Thiên Môn sắp mở ra, các ngươi muốn mở hội nghị, Thiên Khung, ngươi có tham gia không?"
Thiên Khung Sơn Chủ trầm mặc.
Y có ý gì? Muốn tìm hiểu hành tung của ta ư?
Khi ta rời đi, y sẽ làm gì đó đúng không?
Ông ta cười lạnh: "Ta không đi đâu cả, ngươi đừng có mơ"
Nhân Hoàng biết tên này đang lo lắng y gây chuyện, tuy rằng Nhân Hoàng rất muốn câu cá như năm đó nhưng quanh đây đã bị dọn sạch mất rồi.
Thật đáng tiếc, hiện tại không có cơ hội nào cả, huống chỉ mọi người đều biết đến sự tồn tại của y, y muốn câu cá cũng khó.
Y đang suy nghĩ, nếu các cấm địa mở hội nghị ở Vĩnh Sinh Sơn thì Tô Vũ có thể nhân cơ hội làm chuyện gì đó hay không?
Hiện tại tình cảnh của Tô Vũ trong cánh cửa như thế nào?
Nhân Hoàng đoán Tô Vũ tiến vào trong cánh cửa thì sẽ chỉ có khoảng 20 đạo lực lượng, trong thế giới mà chủ nhân cấm địa hoành hành như vậy, e rằng tình cảnh của hắn không tốt lắm.
Nghĩ vậy, y vừa truyền Nhân Hoàng Ấn giao dịch với Thiên Khung Sơn Chủ vừa hỏi:
"Thiên Khung, gần đây trong đó có tin bát quái nào không, nói cho ta nghe thử xem nào, hai ta truyền tống đồ vật tương đối mạnh, sẽ phải mất khá lâu, không bằng nhân cơ hội tâm sự chút đi"
Thiên Khung khịt mũi coi thường: "Hiện tại thì không nhưng sẽ có nhanh thôi, chờ huynh đệ ngươi chết rồi ta sẽ cho ngươi biết"
Không có tin bát quái nào ư?
Y không thấy lạ.
Thiên Khung quá mạnh, còn nhìn chằm chằm vào y, vậy nên sẽ không chú ý tới cường giả 20 đạo lực lượng.
Tiếc là không thể hỏi quá rõ ràng, nếu không Thiên Khung sẽ đoán ra gì đó.
Rốt cuộc Tô Vũ đang ở đâu?
Hắn là đang ở trong Cấm Đoạn Hạp Cốc.
Đám Quy đều đến từ đó, rất có thể Tô Vũ sẽ ở lại đó, nơi đó cách Vĩnh Sinh Sơn không Xa.
Hi vọng tiểu tử này không phát điên.
Hiện tại hắn đến Vĩnh Sinh Sơn thì chẳng khác gì muốn tự sát.
Nếu y biết trước thì đã chẳng cho hắn rời đi.
Hiện tại quanh Vĩnh Sinh Sơn sẽ rất hỗn loạn.
Văn lão nhị tuyệt đối không ngồi chờ chết, cũng sẽ không mặc kệ Văn Ngọc bị giết.
Có khả năng trước khi chủ nhân cấm địa hội hợp, y sẽ bùng nổ một đợt, có lẽ Pháp và những kẻ khác cũng đoán được.
Nhân Hoàng thở dài trong lòng, y ký thác hy vọng vào Tô Vũ, nếu hắn yên phận ở lại vạn giới, chờ đợi tam môn mở ra, khi ấy gia hỏa này cũng có hy vọng tiến bộ nhanh chóng, sao cứ phải đi mạo hiểm làm gì.
Thiên Khung Sơn Chủ nhàn rỗi, vừa truyền tống ba đại đạo vừa cười nói: "Bổn tọa không có hứng thú với tin bát quái, nhưng ta có chút tò mò về cái kẻ ở Tử Linh địa ngục kia. Gần đây hắn không đáp lại sự khiêu khích của bất cứ ai, có về là muốn chờ Thiên Môn mổ ra. Hiện tại Tử Linh giới vực ở vạn giới thế nào? Ta cảm nhận được gia hỏa này từng đưa một mạt ý chí đột phá Thiên Môn ra ngoài, ai đã làm gì ư?"
Trừ Tô Vũ ra thì còn có thể là ai. Nhân Hoàng không hỏi cũng biết.
Nghĩ vậy, y nhớ tới một sự kiện: "Mười mấy năm trước... Không đúng, có khả năng chỉ 5 - 6 năm trước, Thiên Môn phía các ngươi đã chấn động đúng không?"
"Ngươi đang nói đến dao động đến từ Vĩnh Sinh Sơn ư?"
Quả nhiên là vậy.
Nhân Hoàng không hề giấu giếm, nếu đối phương đã biết việc này thì cũng không giấu được, y không khách khí, trực tiếp hồi thẳng: "Đúng. Hình như năm đó Văn Ngọc đã truyền tống Thời Gian Sách ra ngoài, sao nàng có thể làm được, ngươi không ra tay ngăn cản ư? Ngươi cách Thiên Môn không xa đúng không?"
Văn Ngọc bị nhốt ở Vĩnh Sinh Sơn, sao nàng làm được điều đó?
Đối với Thiên Khung Sơn Chủ, việc này mới xảy ra cách đây chưa lâu, ông ta nở nụ cười và đáp: "Ta không biết sao nàng làm được. Ngươi phải hỏi Pháp mới đúng. Vì sao ta phải ngăn cản? Hơn nữa hình như ta đã thấy tổ tông của ngươi"
Nhân Hoàng muốn văng tục.
Thiên Khung Sơn Chủ mỉm cười nghiền ngẫm: "Chẳng lẽ Tinh không phải tổ tông của ngươi ư? Không chỉ vậy, vài kẻ khác cũng xuất hiện. Ta vốn muốn xem bọn người sẽ làm gì. Kết quả hình như chẳng có gì xảy ra cả, thật đáng tiếc"
Nhân Hoàng trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "So với ngươi thì Tỉnh và những người kia không mạnh đúng không, ngươi muốn xem diễn nên lựa chọn không nhúng tay ư?"
"Ngươi đang bất hiếu với tổ tông đấy"
Ông ta nở nụ cười: "Không phải chỉ vì hắn là tổ tông ngươi mà còn vì sau lưng bọn họ có người chống lưng, có lẽ là vị kia. Ta tò mò không biết vì sao bọn họ muốn ra ngoài, ra ngoài để làm gì? Đáng tiếc là không tra xét được gì. Ta cho rằng hắn ra ngoài tìm ngươi, chẳng lẽ không tìm được ư?"
Nhân Hoàng bình thản đáp: "Không. Có thể Thời Gian Sách của Văn Ngọc chỉ là bản phụ, không đủ lực lượng nên không thể xuyên đến thượng du, nó đã rơi vào vạn giới.
Khi ấy lực lượng hao hết, chẳng làm nên trò trống gì cả"
"Ta cũng đoán vậy. Nếu không, ta cũng muốn nhìn xem Thời Gian Sách của Thời Gian Sư nổi danh rốt cuộc mạnh đến mức nào, chính vì nhìn ra nó chỉ là bản phụ nên bổn tọa lười ngăn cản"
Nhân Hoàng im lặng, trong lòng phán đoán tình hình.
Y không thể quản được chuyện trong cửa, để đám người Tô Vũ tự lo thôi vậy.
Trong lúc bọn họ tán gẫu.
Mấy người Tô Vũ liên thủ xé xác một đầu bạch hổ.
Tô Vũ khẽ nhíu mày: "Tên cứng đầu!
Gia hỏa Hổ Phách Động này không đầu hàng, không còn cách nào khác nên Tô Vũ chỉ có thể lựa chọn giết chết gã.
Hắn cảm thấy hơi đáng tiếc.
Tô Vũ nhanh chóng hấp thu lực lượng quy tắc tán loạn, tiếc nuối nói: "Không phải giết đệ đệ ngươi thôi sao? Ngươi để ý như vậy làm gì? Muốn chết à?"
Đối phương không đầu hàng bởi vì mãnh hổ Tô Vũ đã giết là đệ đệ của gã.
Nghe lời hắn nói, mấy người Tuyết Long câm nín.
Tuy tán tu không coi trọng cảm tình nhưng vẫn có một chút tình thân huyết mạch, không phải kẻ máu lạnh vô tình với tất cả mọi người, ngươi giết Địa Hổ, người ta nổi điên muốn báo thù không phải chuyện bình thường sao?
Sau khi đánh chết gia hỏa ấy, thế lực Hổ Phách Động nhanh chóng tan rã.
Sau khi lĩnh chủ nhất đẳng bị giết, từ trên xuống dưới, dù ban nãy bọn họ dũng mãnh phần kháng thế nào thì cũng đều lựa chọn đầu hàng.
Tô Vũ không khách khí, hắn nhanh chóng nạp đạo nhập thể, đồng thời dung nhập vào đại đạo những người khác đã nắm giữ.
Kê không phục trực tiếp bị đánh chết.
Đáng tiếc, sau khi hấp thu lực lượng quy tắc tàn lưu của một vị nhất đẳng và bốn vị nhị đẳng dung nhập nhưng hắn vẫn chỉ là 26 đạo.
Tô Vũ tiếc nuối.
Hắn không nõ giết cường giả nhất đẳng, làm vậy hiệu quả tăng lên quá kém.
"Đến nơi tiếp theo"
Tô Vũ nhanh chóng dẫn người rời đi.
Hổ Phách Động giao cho đám người đầu hàng quản lý là được, hắn không sợ bọn họ phần loạn. Bọn họ đã liên kết với khiếu huyệt của hắn, Tô Vũ có thể cảm ứng được bọn họ nghĩ gì, có thể khống chế chặt chế những người này.