Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3672 - Chương 3672: Diễn Xuất Không Tệ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3672: Diễn Xuất Không Tệ.
 

"Cấm Đoạn Hạp Cốc sắp náo nhiệt rồi"

Gần đây, thế giới trong Thiên Môn không còn tĩnh mịch nữa, nó đã náo nhiệt hơn trước rất nhiều.

Nhiều năm qua, chỉ có Tử Linh Chi Chủ từng gây ra đại sự, còn Văn Vương thì chỉ đấu với Vĩnh Sinh Sơn, quy mô không mở rộng, Văn Vương lo lắng các chủ nhân cấm địa khác sẽ liên thủ vây giết y.

Nhiều năm tháng an tĩnh, không ngờ hiện tại lại trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Trước đây mọi người không thể chứng kiến được đại sự kia bởi vì những thành phần tham gia đều quá mạnh.

Nhưng lần này, ai cũng có thể xem và tham gia, tuy rằng có nhiều cường giả tham chiến nhưng vẫn nằm trong phạm vi tán tu có thể tiếp thu.

Ngoài cấm địa hẻm núi, có tán tu vừa kết thúc bế quan, nghe mọi người nghị luận, thì cẩn thận hỏi từ xa: "Xin hỏi đạo hữu, Cấm Đoạn Hạp Cốc đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hội nghị cấm địa đã bắt đầu rỏi?"

"Không phải"

Tán tu đang truyền tin tươi cười đáp: "Đạo hữu không biết rồi. Hiện nay tam đại cấm địa trong Cấm Đoạn Hạp Cốc đã xảy ra xung đột, bọn họ dùng tán tu để so đấu. Nhiều ngày qua, các tu giả của tam phương cấm địa đã tham chiến. Bọn họ đang đấu xa luân chiến, không chết sạch sẽ không ngừng. Tán tu cũng có thể lên sân tham chiến, nếu chiến thắng thì sẽ có cơ hội được cấm địa tán thành, thậm chí có người còn lấy được lệnh bài khách khanh của cấm địa"

Tán tu mới xuất quan cả kinh: "Cấm địa tranh đấu ư?"

"Đúng. Nhưng hiện tại các cường giả đỉnh cấp của cấm địa vẫn chưa tham dự, hiện tại chỉ có Kiếm Tôn, Tu La Sử, Minh Thổ Đại Đế dùng quân cờ so đấu, giờ còn chưa đến lúc bọn họ tự mình ra tay"

Những người nghe được đều chấn động.

Cấm địa đã không xảy ra tranh chấp rất nhiều năm.

"Đạo hữu, muốn xem trận náo nhiệt này thì phải xem ở đâu?"

"Quang Minh Thành"

"Quang Minh Thành?"

"Đó là tòa thành do Lục Phương Sơn và Hổ Phách Động tạo ra, hai nhà này là thế lực phụ thuộc Thiên Khung Sơn và Tử Linh địa ngục. Hiện nay cường giả cấm địa đã ra mặt, tranh đấu chỉ giới hạn dưới 25 đạo. Ta cảm thấy nếu hội nghị cấm địa không tiến hành sớm thì cường giả trên 25 đạo cũng sẽ bắt đầu chém giết"

"Đạo hữu, chúng ta cùng đi được không?"

Đám người đồng hành di chuyển, nếu chỉ có một người đơn độc thì bọn họ lo rằng sẽ xảy ra chuyện, nhiều người sẽ an toàn hơn.

Giờ phút này, Cấm Đoạn Hạp Cốc nghe nói là vô cùng náo nhiệt lại đang trống rỗng, tất cả mọi người đều chạy đến Quang Minh Thành.

Không chỉ có tán tu mà cả các thế lực lớn cũng dọn hang ổ tới Quang Minh Thành.

Trong Quang Minh Thành, trên lôi đài loang lổ vết máu.

Ngoài lôi đài có 1 tầng hào quang lập loè.

Trên lôi đài vang lên tiếng vang lớn.

Một vị tán tu tam đẳng bị giết chết đương trường.

Hai bên lôi đài, cường giả hai phe giương cung bạt kiếm.

Bên phía Lục Phương Sơn, Tuyết Long quát: "Còn có tán tu nào nguyện xuất chiến thay Lục Phương Sơn không? Lục Phương Sơn ta phụng mệnh Thiên Khung Sơn trấn áp Cấm Đoạn Hạp Cốc, chỉ cần thắng 5 trận liên tiếp thì sẽ được nhận khách khanh lệnh"

Trong đám tán tu có người kích động, có người thấp thỏm, có người bất đắc dĩ.

Bọn họ không đủ sức hoàn thành yêu cầu này, nếu không có thực lực 8 đạo trở lên thì đa số sẽ bị đối thủ đánh chết.

Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi hai phe bắt đầu giao chiến.

Ban đầu cường giả hai phe giao chiến, sau đó Lục Phương Sơn kêu gọi tán tu xuất chiến trước, bọn họ đưa ra phần thưởng là chỉ cần thắng năm trận liên tiếp thì sẽ được nhận khách khanh lệnh.

Ban đầu quả thật đã có tán tu thành công lấy được.

Nhưng sau đó Hổ Phách Động cũng mời chào tán tu giống Lục Phương Sơn.

Sau 3 ngày, đã có 20 - 30 vị tán tu chết trận, nhưng người nhận được lệnh bài lại rất ít ôi.

Giờ phút này, Lục Phương Sơn mời chào tán tu nhưng rất ít người chịu đứng ra, bọn họ đều sợ hãi.

Tuyết Long thấy thế thì miễn cưỡng quát to: "Thắng 3 trận liên tiếp sẽ nhận được một cơ hội ra khỏi Thiên Môn, thắng 5 trận sẽ được 1 danh ngạch và khách khanh lệnh"

Lời nàng nói gây ra sóng to gió lớn.

Trong đám người, một vị cường giả nhất đẳng trầm giọng hỏi: "Tuyết Long, ngươi đang nói thật sao? Các ngươi có danh ngạch ra khỏi Thiên Môn à?"

Tuyết Long đáp lời: "Tuy rằng chưa xác định, chúng ta cũng không biết Lục Phương Sơn sẽ nhận được bao nhiêu nhưng các ngươi đừng quên rằng Thiên Khung Sơn là đệ nhất cấm địa"

"Hừ"

Đối diện, Khúc cười lạnh một tiếng: "Đệ nhất cấm địa? Ngươi không coi Tử Linh địa ngục ra gì ư?"

Tuyết Long không thèm phản ứng lão, nàng lại nói: "Thiên Khung Sơn có thể bồ ra vài danh ngạch"

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Kiếm Không đang lạnh lùng đứng lặng trên trời: "Kiếm Không đại nhân, Thiên Khung Sơn ta cũng có tư cách nhận danh ngạch đúng không?"

Kiếm Không khẽ gật đầu: "Lời Tuyết Long nói cũng là hứa hẹn của ta. Kẻ nào thắng liên tiếp 3 trận, Thiên Khung Sơn ta sẽ tặng cho kê đó 1 danh ngạch"

Lão lạnh lùng nhìn về phía đối diện.

Nơi đó có vô số cường giả, đạo nhân do Hắc Long hóa thân thành cười lạnh nhạt:

"Danh ngạch? Ngươi nói như thể không ai có vậy"

Kiếm Không đáp trả: "Tử Linh địa ngục sẽ không có đâu. Hắc Long, ngươi nghĩ Tử Linh địa ngục sẽ được phép nhận sao? Các cấm địa sẽ không phân cho Tử Linh địa ngục"

Sắc mặt Hắc Long khẽ biến.

Lúc này, bên cạnh Hắc Long, một nữ tử lãnh diễm như tuyết liên nở rộ thanh lãnh lên tiếng: "Tử Linh địa ngục không có nhưng Lạc Hồn Cốc ta có, kẻ xuất chiến vì hai đại cấm địa chúng ta không cần thắng 3 trận liên tiếp, chỉ cần thắng 3 trận mà thôi, vậy thì dù người Lạc Hồn Cốc ta không có danh ngạch thì cũng vẫn sẽ nhường ra"

"Ngươi..."

Kiếm Không nhíu mày nhưng không nói gì, lão quan sát tu giả phía dưới, bình thản nói:

"Thiên Khung Sơn rất mạnh, chư vị đều biết điều này. Chắc chư vị cũng biết lai lịch Tử Linh địa ngục. Còn Lạc Hồn Cốc thì toàn tu luyện đại đạo âm mị, vô cùng phóng khoáng"

"Kiếm Không"

Nữ tử lộ sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi dám phỉ báng Lạc Hồn Cốc ta?"

Kiếm Không bình tĩnh đáp: "Đó là sự thật. Trong tứ đại cấm địa Cấm Đoạn Hạp Cốc, Thiên Khung Sơn ta thiện binh đạo, chiến đạo, đấu đạo. Vĩnh Sinh Sơn thiện pháp đạo. Nếu không xét đến thân phận kẻ ngoại lai thì Tử Linh địa ngục cũng có chiến lực không yếu. Nhưng tình huống Lạc Hồn Cốc nhà người ra sao thì mọi người đều hiểu A»"

rõ:

Lão có chút khinh thường: "Có ai không biết sự thật này à?"

Quả thật Lạc Hôn Cốc không chỉ yếu nhất trong tứ đại cấm địa, sáu Tác Hồn Sử của bọn họ cũng không mạnh bằng cường giả mấy nhà khác, Minh Thổ, Kiếm Tôn đều là 28 đạo và thậm chí là mạnh hơn.

Thiên Hồn Sử mạnh nhất Lạc Hồn Cốc chỉ có chiến lực khoảng 27 đạo, mấy vị sứ giả khác có khả năng chỉ là 25 đạo, vị nữ tử này là Tu La Sử, ả ta và cường giả sau lưng Thường có khả năng mới đạt tới 26 đạo lực lượng.

Bọn họ đúng là cường giả đỉnh cấp nhưng lại kém hơn Minh Thổ và Kiếm Tôn một chút.

Chủ nhân cấm địa cũng vậy, tuy rằng chủ nhân Lạc Hồn Cốc đã đạt tới lực lượng 32 đạo nhưng không thể so với Tử Linh Chi Chủ và Thiên Khung Sơn Chủ.

Còn Pháp - cường giả tu vạn pháp đạo này có vẻ đã khai thiên, chiến lực cũng cực mạnh, nếu không thì không đến mức Võ Vương và Văn Vương liên thủ mà vẫn không địch nổi ông ta.

Giờ khắc này, Kiếm Không phiền lòng vì bọn họ nên trực tiếp cãi lại.

Tu kiếm đạo coi trọng ý niệm minh bạch rõ ràng.

Nhưng gần đây, Lục Phương Sơn đang mơ hồ rơi vào hạ phong, vài lần chiến đấu đều thất lợi, người chết nhiều hơn phe đối phương, hai nhà kia liên thủ áp chế, không chỉ có Hắc Long áp trận mà Lạc Hồn Cốc còn phái tới một vị cường giả 22 đạo - cũng chính là nữ nhân kia.

Hai người liên thủ áp chế khiến Kiếm Không vô cùng bất mãn.

Hắc Long lười nghe nữ tử khắc khẩu cùng Kiếm Không, trên thực tế gã ta cũng nghĩ như vậy, nhưng dù sao hai người cũng đang là đồng minh, gã ta không thể nói ra. Gã ta quát: "Kiếm Không, không dám tái chiến thì cho Lục Phương Sơn nhận thua đi, đừng nói nhiều"

Kiếm Không cười lạnh: "Ta mà không dám?"

Lão còn chưa nói xong, phía dưới, Đao Chủ đang bị thương đã đột nhiên bay ra: "Đại nhân, để ta"

Kiếm Không khẽ nhíu mày, Đao Chủ chỉ có lực lượng 17 đạo, gã bị thương lúc giao chiến với Khúc, hiện tại mà tái chiến...

Quả nhiên Khúc cười thâm sâu lên tiếng: "Ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn ngươi"

Dứt lời, hai người nhảy lên lôi đài, lập tức đánh tới trời sụp đất nứt.

Động tĩnh lớn hấp dẫn sự chú ý của vô số người.

Trong thành cũng có tòa nhà nào đó truyền ra động tĩnh nhưng không ai để ý, bọn họ nghĩ rằng kẻ tu luyện trong đó bị quấy nhiễu mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment