Ngoài thiên địa, Tử Linh Chi Chủ yên lặng nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn Nhật Nguyệt, sau một lúc lâu hắn ta mới lên tiếng: "Ta cho rằng ngươi sẽ phong ấn hắn!"
Tô Vũ mỉm cười: "Không cần, ta không phải loại người qua cầu rút ván. Hơn nữa, nếu giữa chừng có chuyện gì không rõ thì ta sẽ phải trở về hỏi hắn, nếu phong ấn hắn rồi thì chẳng phải hắn sẽ biết chân tướng hay sao?"
Ngươi giỏi lắm, vẫn còn tính toán cho tương lai cơ à?
Tử Linh Chi Chủ không biết nói gì hơn, rồi hắn ta nghiêm túc lên tiếng: "Ngươi hãy nghĩ kĩ đi, nếu ngươi tùy tiện trà trộn vào đó rồi bị nhốt lại thì ta sẽ không cứu ngươi!"
Tô Vũ cười đáp: "Không cần! Chỉ hơn 10 ngày mà thôi"
Tử Linh Chi Chủ không nói gì nữa.
Tô Vũ suy xét một chút rồi mở lời: "Nếu ta muốn bắt lấy Pháp trước thì có khả năng sẽ gây ra động tĩnh lớn. Ta nghĩ là dù đã bắt được Pháp thì cũng phải tiếp tục tiến hành hội nghị cấm địa để lừa đám gia hỏa kia tới. Vậy nên giấu kín chuyện này được là tốt nhất!
Tử Linh Chi Chủ câm nín!
Má nói Ngươi nghĩ hay lắm, nghiện rồi à?
Giả mạo Nhật Nguyệt còn chưa đủ, ngươi còn muốn bắt Pháp, giả mạo ông ta và tiếp tục mở hội nghị cấm địa sao?
Ngươi muốn trở thành lãnh tụ của các cấm địa - người lãnh đạo đám chủ nhân cấm địa kia ư?
Nếu chuyện này thành công thì sẽ thành một trò cười ở đây mất!
"Đối phó với một vị chủ nhân cấm địa sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, khi ngươi đối phó với Lạc Hồn Cốc Chủ thì đã biết rồi mà"
Tô Vũ gật đầu: "Nhưng nếu Thời Gian Sư có thể thuận lợi áp chế, thậm chí ngầm chiếm thiên địa của đối phương thì động tĩnh có lẽ sẽ không lớn lắm! Tới cảnh giới của bọn họ có thể nạp đạo nhập thể, chỉ cần đại đạo không vỡ nát thì sẽ không có động tĩnh lớn, dù chết rồi thì cũng vậy"
Tử Linh Chi Chủ trầm ngâm một hỏi rồi hỏi: "Vậy ngươi muốn ta làm gì?"
Tô Vũ đáp: "Vĩnh Sinh Sơn xảy ra đại chiến là chuyện bình thường, Văn Vương vẫn luôn tấn công Vĩnh Sinh Sơn nên động tĩnh lớn một chút cũng không vấn đẻ gì. Ta chỉ lo có chủ nhân cấm địa đến trước và ở gần Vĩnh Sinh Sơn. Điều tiền bối cần làm chính là không cho ai đến đó!"
Tử Linh Chi Chủ suy tư một chút rồi gật đầu: "Việc này không khó, ta chỉ cần chạy đến đó vài lần thì bọn họ sẽ không dám tùy tiện tách ra!"
"Vậy làm phiền tiền bối!"
Tô Vũ tô thái độ khách khí, Tử Linh Chi Chủ nhìn hắn hồi lâu mới nói: "Không cần khách khí, nhìn thấy ngươi thế này, ta cảm thấy có khả năng vạn giới còn cường đại hơn cả tưởng tượng, sẽ không dễ dàng bị hủy diệt!"
Hắn ta nhẹ nhàng hít vào một hơi: "Từ trước đến nay, ta tự nhận mình đứng thứ hai trong thiên hạ không đơn giản chỉ vì thực lực mà còn có thiên phú, tài tình, mưu kế.."
Tô Vũ im lặng.
Thôi bỏ đi, ngài thì có mưu kế gì?
Nhưng hắn ta có thực lực cường đại, không có mưu kế cũng không sao!
Tô Vũ chờ hắn ta tự khen bản thân vài câu xong mới nói: "Lần này tiền bối giúp ta hoàn thành nhiệm vụ thì ta sẽ cho tiền bối biết một bí mật khi ta trở về"
"Bí mật?"
Tử Linh Chi Chủ nhìn hắn: "Xúi giục ý chí lực di lưu của ta à?"
Tô Vũ sửng sốt.
Tử Linh Chi Chủ bình thần trần thuật: "Là một cường giả nắm giữ song thiên địa, ngươi cho rằng ta không biết gì cả ư? Nếu linh trong thiên địa của ngươi có dị tâm thì ngươi có biết không?"
Tô Vũ nhướng mày, im lặng mỉm cười.
Tử Linh Chi Chủ không quá để ý vấn đề này: "Hắn là ta, ta là hắn, ta biết chuyện này nhưng không quản, mặc kệ hắn cảm ngộ vong linh chỉ đạo, đối ta mà nói thì đó cũng là một loại bổ sung! Ngươi sẽ lo lắng cường giả trong thiên địa của ngươi lĩnh ngộ đại đạo khác sao?"
Không hẻ!
Tô Vũ còn ước gì bọn họ làm thế.
Sau khi hiểu ý của Tử Linh Chi Chủ, hắn không khỏi bật cười: "Tiền bối thật bá đạo khí phách!"
Tử Linh Chi Chủ lộ về mặt ngạo nghễ.
Là khai thiên giả thời kì cuối khai thiên, nhanh chóng vượt qua vô số người, sáng lập Tử Linh Giới vực, hắn ta có tư cách để khí phách và kiêu ngạo!
Tô Vũ thấp giọng nói thêm: "Không giống ta, ta đã 23 tuổi rồi mà vẫn chỉ là 32 đạo, chỉ „ mới sáng lập 2 thiên địa, kém xa tiền bối Tử Linh Chi Chủ hung hăng trừng Tô Vũ, ánh mắt cực kỳ không tốt.
Chỉ một câu này thôi đã đủ quét hết tất cả bá đạo và ngạo khí của hắn ta.
23 tuổi, 32 đạo...
Tử Linh Chi Chủ cười giả tạo: "Tuổi còn nhỏ thì chỉ có thể làm tôn tử thôi, không làm gia gia được!
Tô Vũ cười nhăn răng: "Nhưng ta có thể đánh đến khi người ta gọi ta là gia gia!"
Tử Linh Chi Chủ lười đáp lại hắn, hắn ta biến mất tại chỗ.
Hắn ta không thích nói chuyện với Tô Vũ, tên này quá phiền!
Tô Vũ cười không ngừng.
Ngay sau đó, ba lực lượng đại đạo hiện lên trên người hắn lan tràn về phía trường hà, 3 khiếu huyệt của Tô Vũ lập loè. Hắn không cần đại đạo hoàn toàn liên kết với thời không trường hà, chỉ cần trông như đang ở trong trường hà là được.
Một lát sau, Tô Vũ rời đi.
Hắn vừa rời đi, Từ Linh Chi Chủ đã hiện lên.
Lát sau, Minh Thổ xuất hiện, ông nhìn về phía Tử Linh Chi Chủ, thấp giọng nói: "Chủ thượng!
Tử Linh Chi Chủ trầm tư một hồi, sau đó ra lệnh: "Ngươi không cần trở về, để ba người khác trở về đi. Trong thiên địa của Tô Vũ chỉ có một Tử Linh đại đạo, mấy người khác ở trong thiên địa của hắn cũng vô dụng"
Minh Thổ trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Có cần hỏi Kiếp Chủ một chút không?"
Tử Linh Chi Chủ nghiêng đầu nhìn ông, Minh Thổ xấu hổ giải thích: "Ý ta là chúng ta tùy tiện rời đi thì có thể khiến thiên địa xảy ra biến cố hay không"
Tử Linh Chi Chủ câm nín, sau đó hắn cười gần: "Ngươi cảm thấy hắn thế nào?"
"Chủ thượng, hắn là tôn tử của ngài sao?"
"Ngươi đoán xem?"
"Không phải!"
Minh Thổ lắc đầu: "Ta hy vọng thế nhưng lại có cảm giác là không phải, thái độ của chủ thượng đối đãi với hắn cũng không giống. Nhiều năm qua chủ thượng không cười như vậy, có cảm giác như ngài gặp được đạo hữu đồng đạo vậy"
Tử Linh Chi Chủ hồi tưởng quá khứ của mình, hắn khẽ cười: "Hắn giống ta thời trẻ, hắn bốc đồng, không sợ trời không sợ đất, năm đó ta cũng nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ vượt qua Thời Gian Chi Chủ, nhưng sự thật chứng minh... Càng già càng sợ! Kê vô tri không sợ, nhưng hắn biết rồi mà vẫn không sợ thì đúng là một người có bản lĩnh!"
Đây là đánh giá của hắn về Tô Vũ.
Minh Thổ tò mò: "Giữa Văn Vương và hắn, chủ thượng cảm thấy thế nào?"
"Văn Vương ư?"
Tử Linh Chi Chủ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Văn Vương cũng là một kẻ bản lĩnh, tiếc là số mệnh không tốt! Hắn tiến vào ván cờ này quá sớm, từ khi tiến vào Thiên Môn thì đã bị hạn chế. Không chỉ như vậy, có quá nhiều người nhắm vào hắn nên hắn không thể phát huy tất cả bản lĩnh, hơn nữa muội muội còn bị bắt... Quá nhiều gánh nặng, quá nhiều gông xiểng, Văn Vương không phá được những gông xiểng này quả là một điều tiếc nuối"
Hắn lắc đầu, tiếc nuối thay Văn Vương: "Hơn nữa Văn Vương kém hơn hắn một thứ"
"Đó là gì?
"Là tuyệt vọng!"
"Hả?"
Minh Thổ lộ vẻ nghi hoặc, Tử Linh Chi Chủ nhẹ giọng nói: "Văn Vương không tuyệt vọng như hắn. Sự tuyệt vọng của hắn phát ra từ trong xương cốt, tuyệt vọng tới cực hạn, khi một thứ tới được cực hạn thì nó sẽ thay đổi, Tô Vũ không có gì mà không dám làm, hắn có thể làm được bất cứ điều gì!
Minh Thổ suy tư, không dò hồi thêm.
Lúc này, một bóng người từ nơi xa phá không lao đến.