Giờ phút này, thực lực hắc y nhân vô cùng cường hãn, gã lại đánh ra một quyền, trước mặt Thời Gian Sư hiện ra vài lực lượng đại đạo nhưng nhưng đều bị gã ta phá hủy, lúc này thực lực Thời Gian Sư chỉ tầm 31 đạo mà thôi: Thực lực ngang nhau, một mình Quyền Thánh là đủ để đấu với nàng.
Oanh.
Thời Gian Sư lùi lại mấy bước, ngay sau đó, những người khác lại ra tay, trong lúc nhất thời, Văn Ngọc bị áp chế không ngừng lùi lại, không ngừng hộc máu.
Quyền Thánh lạnh lùng nói: "Pháp Thiên, cắn nuốt lực lượng thiên địa của nàng, ngươi là tên ngốc ư? Nếu giết nàng, lực lượng thiên địa mà nàng nắm giữ sẽ nổ tung, các ngươi muốn lãng phí lực lượng hay là cắn nuốt nó?"
Sắc mặt Pháp Thiên khẽ biến, ngay sau đó gã cắn răng tiến lên, khống chế chặt chẽ Vạn Pháp Sách trong tay, từng bước ép sát, cắn nuốt đám lực lượng đại đạo tràn ra.
Quyền Thánh tiếp tục ra quyền: "Áp chế nàng, khiến nàng không thể thu hồi lực lượng thiên địa, để Vạn Pháp Sách cắn nuốt. Các vị, tới lúc này rồi thì đừng suy tính gì nữa, Pháp Chủ thành công thì mọi người đều sẽ được lợi"
Pháp Thiên không hé răng, tuy rằng Quyền Thánh đảo khách thành chủ, chỉ huy thế cục thay gã.
Lúc này, sắc mặt Văn Ngọc trắng bệch, nàng lộ về quyết tuyệt, muốn cắn nuốt ta ư?
Nằm mơ!
"Thiên băng"
Thiên địa võ nát, đại lượng lực lượng thiên địa nổ tung, một ngọn núi lớn trực tiếp sụp đổ, toàn bộ cấm địa đều rung động kịch liệt.
Nhân lúc này, Văn Ngọc lập tức ra tay, ầm một tiếng.
Văn Ngọc nghiêng ngả lảo đảo bay ngược mấy ngàn mét, trên cánh tay Quyền Thánh đứng đầu xuất hiện một ngọn lửa, ngay sau đó, toàn bộ cánh tay gã ta rơi xuống, mang theo mùi thịt nướng chín.
Mặt cắt trên cánh tay vô cùng chỉnh tể.
Nơi xa, trong tay Thời Gian Sư nắm một thanh đao nhỏ, đó là đao làm bếp.
Bàn tay Thời Gian Sư phiên động, đao nhỏ lập lòe hàn mang, Văn Ngọc nở nụ cười:
"Nướng không tôi, các ngươi có thể nếm thử"
Sắc mặt Quyền Thánh âm trầm, cánh tay sinh trưởng ra nhưng hơi yếu hơn trước một chút: "Thời Gian Sư danh bất hư truyền, tiếc là ngươi chỉ đang tìm đường chết mà thôi"
"Giết!"
Mấy người lại tiến lên, Văn Ngọc muốn xuất đao, bỗng nhiên một lợi trảo hiện ra trực tiếp cắt đứt cánh tay nàng, răng rắc một tiếng, cổ tay đứt đoạn.
Bàn tay rơi xuống đất, trong tay còn nắm một thanh đao nhỏ.
Một tên hắc y nhân không quan tâm thân phận bại lộ nữa, kề đó toàn lực ra tay.
Trong lòng 6 vị mạch chủ khẽ dao động, sau khi phán đoán, Vũ mạch chủ kinh ngạc hô lên: "Lang"
Tổ tiên Lang tộc vạn giới.
Người này hiệu lực cho Vạn Thú Sơn, cũng là cường giả 30 đạo, có địa vị rất cao ở Vạn Thú Sơn, địa vị tương đương Quang Minh Thánh Hổ nhưng rất khiêm tốn, không lộ liễu như Quang Minh Thánh Hổ.
Mấy vị mạch chủ biến sắc, kẻ này là người Nhân Môn ư?
Nhân Môn có thể khiến cường giả như vậy đầu phục bọn họ ư?
3 vị cường giả Nhân Môn đã có hai vị bại lộ thân phận.
Lang lạnh nhạt nói: "Nhìn cái gì, tấn công đi"
6 vị mạch chủ muốn biết thân phận bọn họ nên cố ý để ba người ra tay trước, các cường giả Nhân Môn đều biết, nhưng bây giờ bọn họ cảm thấy bại lộ thân phận cũng không sao cả.
Vị thứ ba - cũng chính là người bị Văn Ngọc đâm thủng thân thể - thấy mọi người nhìn mình thì cười thâm thúy nói: "Nhìn cái gì? Các ngươi chậm chạp thật đấy. Đây là vấn đẻ của Vĩnh Sinh Sơn các ngươi, vậy mà muốn chúng ta xuất lực để các ngươi ở phía sau tiêu dao ư?"
Các vị mạch chủ không hé răng, giờ phút này bọn họ có chút chân chờ.
Trước đó Nhật Nguyệt đã nói rằng chỉ cần cắn nuốt lực lượng thiên địa của Thời Gian Sư là được, không cần giết.
Trước khi Văn Vương chết, không được giết Thời Gian Sư.
Trước đó Nhật Nguyệt vẫn luôn cùng hành động với bọn họ, hắn nói rất rõ ràng, dù muốn giết Thời Gian Sư thì cũng không được để nàng chết trước Văn Vương, nếu không Văn Vương chắc chắn sẽ phát điên, y mà thoát được thì kẻ xuống tay với Thời Gian Sư chắc chắn sẽ phải chết.
Phải chờ Pháp Chủ giết Văn Vương xong thì mới được toàn lực chém giết Thời Gian Sư.
Các vị mạch chủ đều nhớ kỹ lời nói này nên khi xuống tay đều không dùng toàn lực, bởi vì lời Nhật Nguyệt nói rất có lý.
Nếu Văn Vương không chết, Thời Gian Sư chết rồi thì y sẽ không còn cố ky gì nữa, tới lúc đó y khó đối phó được với Pháp Chủ nhưng vẫn có cơ hội giết bọn họ, trừ khi bọn họ trốn tránh không lộ diện.
Tô Vũ tới đây chưa lâu nhưng thân phận hắn đặc thù, nhiều ngày qua luôn hành động với 6 vị mạch chủ, trong lúc vô tri vô giác đã giúp mấy người thu hoạch không ít.
Giờ phút này bọn họ thấy Thời Gian Sư có thể bị giết bất cứ lúc nào, mấy người chân chờ, giờ phải giết nàng ta sao?
Văn Vương vẫn chưa chết.
Nếu Văn Vương chết thì nhất định sẽ có động tĩnh.
Trong lúc mấy người đang chân chờ, bên ngoài vang lên một tiếng vang lớn, một người cầm trường đao tấn công, chém bay 7 - 8 vị cường giả bên ngoài, người đó mang theo sát khí vô hạn bước đến.
Hắn nhìn thấy Văn Ngọc liên tiếp bị đánh lui, một bàn tay bị chặt đứt.
Võ Vương bùng nổ sát khí ngập trời.
"Gan chó mà lớn quá nhĩ!"
Một tiếng hét to chấn nhiếp tứ phương, một vài cường giả cả kinh trong lòng, sát khí tàn sát tuyệt đối đánh sâu vào tâm linh mọi người.
Nó tựa như một cơn gió lốc càn quét tâm hồn khiến đám kẻ yếu dâng trào nỗi sợ hãi vô hạn đối với Võ Vương.
"Giết!
Oanh!
Một đao chém ra, hư không rách nát, trong vòng vây, Văn Ngọc thấy Võ Vương thì lộ vẻ kinh hỉ.
Thái Sơn ca ca tới rồi!
"Ngươi chết đi!"
Võ Vương lao thẳng về phía Pháp Thiên, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi, thực lực Pháp Thiên không yếu nhưng lại bị kinh sợ, bởi vì thanh đao kia khiến gã thấy cảnh vô số đầu người rơi xuống đất, vô số người đã bị giết.
Võ Vương không quá cường đại, hắn mới miễn cưỡng khôi phục tới 31 đạo, còn chưa đến thời kỳ đỉnh cao, nhưng mỗi đao của hắn lại mơ hồ có dấu hiệu siêu thoát.
Chủ yếu là vì sát khí của hắn quá nặng.
So với đám người trong cửa thích bế quan vô số năm, hắn lại giết chóc nhiều năm, có lẽ số người mà hắn giết còn nhiều hơn số người mà bọn họ từng gặp.
Oanh!
6 vị mạch chủ không muốn giết Thời Gian Sư vì sợ sẽ rước lấy phiền toái, nhưng muốn ngăn cản Võ Vương thì bọn họ vẫn làm được, sáu người đồng thời ra tay lao đến tấn công Võ Vương.
Âm ẩm ảm!
Sấm sét nổi lên bốn phía, gió bão càn quét.
Trong chớp mắt, đại chiến bùng nổ.