Giờ phút này, Nhân Tổ lại rống giận: "Tô Vũ, ngươi thật sự muốn chứng kiến Nhân Cảnh diệt vong sao? Hãy thả ta đi, liên thủ đối phó Nhân Môn, đây mới là lựa chọn tốt nhất"
Tô Vũ thở dài: "Nhưng các ngươi muốn giết chúng ta. Địa Môn, Thiên Môn, kể cả đám người Kinh Thiên, nếu bọn họ không giết người dương gian thì sao có thể trường tồn ở vạn giới?"
Tô Vũ nở nụ cười: "Dù Tắc Thiên không cần giết người để bổ sung dương khí, nhưng Thiên Môn, Địa Môn, Kinh Thiên, Không, Thạch, các ngươi phải giết ít nhất năm tồn tại đỉnh cấp thì mới đủ. Ta, Tử Linh Chi Chủ, Nhân Hoàng, Văn Ngọc, Văn Vương, Võ Vương... Giết hết chúng ta chỉ miễn cưỡng đủ cho các ngươi mà thôi. Vậy chúng ta có khả năng liên thủ không?
Không có khả năng!
Bởi vì bọn người kia muốn sinh tôn, muốn cường đại để đối kháng với Nhân Môn thì nhất định sẽ giết đám người Tô Vũ, đề nghị hợp tác này rõ ràng là lời nói vô căn cứ.
Nếu thật sự có lòng hợp tác thì bọn họ sẽ không chờ tới bây giờ.
"Các ngươi nói nhiều như vậy, kể cả những lời Tắc Thiên nói lúc trước chỉ vì muốn ta đưa ra quyết định đại chiến với mấy người Ác Thiên, bảo hộ Ngục Vương, sau đó các ngươi sẽ phản kích tấn công chúng ta, một lưới bắt hết đúng không?"
Tô Vũ bật cười: "Chiêu lạt mềm buộc chặt này không tệ chút nào, Tắc Thiên sợ ta không đến nên cả Vạn Đạo Thạch và Khai Thiên Kiếm đều đưa đến bên kia, làm vậy không phải là để dụ dỗ ta cắn câu sao?"
Nhân Tổ không lên tiếng nữa, nhưng Tắc Thiên lại cười hỏi: "Tô Vũ, sao ngươi đoán ra được chúng ta là một phe? Năm xưa Địa Môn và Thiên Môn là tử địch. Sao ngươi lại nghĩ chúng ta liên thủ với nhau?"
Tô Vũ cười thâm thúy: "Nếu ta nói tất cả là do ngươi thì ngươi có buồn không?"
Tác Thiên sửng sốt.
Tô Vũ thở dài: "Bởi vì ta ghét kề nói nhiều hơn ta. Ngươi nói hay như thế, vừa nghe thì đã biết là không phải người tốt rồi, lão sư ta đã dạy ta là, đối đãi với loại người như ngươi thì không cần nói nhiều, giết được thì diệt luôn. Vậy nên khi ngươi đang nói chuyện, ta đã nghĩ phải làm thế nào để chém chết ngươi. Hơn nữa, trừ người của ta ra, còn lại tất cả đều là địch nhân của ta. Các ngươi vốn đã bị ta xếp vào phe đối địch rồi, đã hiểu chưa?"
Nói đơn giản thì, chỉ cần không phải người của ta thì đều là địch nhân.
Vậy nên, mặc kệ ngươi ba hoa chích choè thế nào, ngươi nói càng nhiều thì ta càng muốn giết ngươi, nhân tiện gom các ngươi thành một đám, sau đó ta sẽ suy luận tại sao các ngươi có thể là cùng phe.
Đúng vậy, Tô Vũ sẽ đưa ra kết quả trước rồi mới suy luận.
Ta kết luận các ngươi là một phe, đoán sai cũng không sao cả, đoán đúng thì cũng chẳng quan trọng, bởi vì các ngươi đều là địch nhân của ta.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Văn Ngọc không nhịn được nói: "Có phải ngươi hơi quá qua loa không?"
Khung trợn mắt há hốc mồm: "Suy đoán bọn họ là một đám như vậy được ư?"
Đơn giản như vậy thôi sao?
Tô Vũ bất lực giải thích: "Có cùng phe hay không có quan trọng không? Chỉ cần là kẻ không nghe lời ta thì đều là kẻ địch, lời nói của ta mới là chân lý, kẻ không nghe đều là nghiệp chướng"
Tứ phương tĩnh mịch.
Giờ khắc này mọi người mới biết rốt cuộc Tô Vũ điên cuồng đến mức nào.
Chỉ cần không nghe lời hắn thì đều là một phe, vậy nên những kẻ kia có tính kế thế nào thì cũng vô dụng.
Không có kê nào được trung lập.
Không cần kẻ nào hợp tác.
Chỉ có địch nhân và người nhà!
Khung ngập ngừng: "Ta đây.."
Tô Vũ cười: "Khung tiền bối là người tốt. Ta thích ngươi!"
Má nó.
Khung mắng to trong lòng.
Ngươi mới là người tốt, cả nhà ngươi đều là người tốt!
Lão tử không cần ngươi thích!
Bởi vì ông ta cảm thấy lời này của Tô Vũ tràn ngập... cảm giác trào phúng.
Tô Vũ cười thâm sâu: "Không muốn Nhân Tổ chết thì giao tất cả đại đạo và Khai Thiên Kiếm, Vạn Đạo Thạch ra đây"
Ong.
Nhân Tổ không chịu đựng nổi nữa, bị một đao chém đứt đầu, ông ta điên cuồng rít gào: "Tô Vũ, ngươi không cần sinh linh vạn giới ư?"
"Liên quan gì đến ta? Giết sạch sinh linh vạn giới cũng không đủ dương khí, ta mà điên lên thì sẽ giết đám người Nhân Hoàng, tự bạo tất cả dương khí. Các ngươi dám chơi đến cùng với ta không? Ta sợ ngươi chắc? Ha ha ha"
Tô Vũ cười điên cuồng: "Thật nực cười. Đã hơn 36 đạo rồi mà các ngươi còn dùng Nhân cảnh uy hiếp ta? Định dùng vạn giới để uy hiếp ta ư? Các ngươi không cảm thấy nực cười lắm sao?"
Oanh!
Tô Vũ đưa tay bắt lấy Nhân Tổ, lực lượng thiên địa mạnh mẽ bùng nổ ma diệt thân thể Nhân Tổ.
Nhân Tổ kêu thảm thiết.
Tô Vũ luân chuyển lực lượng sinh tử, bình thản nói: "Đưa ta đại đạo và thứ ta muốn, ta sẽ tha cho ông ta. Nếu không, sau khi giết ông ta, ta sẽ giết Địa Môn. Tắc Thiên, hãy nghĩ cho Kĩ đi"
Oanh!
Nhân Tổ cũng nổi điên, Nhân Cảnh rung chuyển kịch liệt, ông ta giận dữ hét: "Ngươi nghĩ hay lắm. Tô Vũ, Nhân Cảnh bị phá, tận thế của ngươi cũng sẽ tới"
"Ngu muội"
Tô Vũ bĩu môi đánh ra một quyền, thân thể Nhân Tổ hoàn toàn bị đánh nát.
Nơi xa, trong Nhân Cảnh, thiên địa của ông ta điên cuồng chấn động, trời long đất lở.
Vô số Nhân tộc tuyệt vọng gào rống.
Tô Vũ hờ hững, vẻ mặt vô tình.
Đúng lúc này, trong thiên địa Nhân Tổ, gương mặt khổng lô hét lên, ngay sau đó, một tiếng cười điên cuồng truyền đến: "Ngon quá, ngon cực kỳ! Ta rất thích!
Oanh!
Nhân Cảnh chấn động, trong thiên địa xuất hiện một khuôn mặt khác điên cuồng cắn nuốt khuôn mặt Thiên.
Giờ phút này, trong vạn giới, từng điều đại đạo hiện ra hội tụ thành một khuôn mặt người lúc nam lúc nữ, khi người khi thú...
"Cùng ta hòa hợp thành một thể đi"
"Thương sinh đạo, thương sinh đều là ta"
Khuôn mặt kia dung nhập Nhân Cảnh, điên cuồng cười vang: "Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Tuy ngươi cường đại nhưng chủ nhân không ở đây, trời đất này cho ta đi"
Hai cỗ lực lượng thiên địa bùng nổ, một cỗ lực lượng không hề xâm chiếm cái còn lại mà là trực tiếp dung nhập.
Nhân Tổ bị đánh nát thân thể nhanh chóng khôi phục, ông ta chấn động kinh giận hét:
"Đáng chết. Ngươi muốn làm gì?"
Lam Thiên cười vũ mị: "Ta có làm gì đâu, thân ái, ta muốn dung nhập thiên địa, hòa hợp nhất thể với ngươi, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.."
Lam Thiên không địch nổi Chu, cũng không thể địch nổi Thiên, nhưng y không cần tranh đấu hay cắn nuốt mà chỉ muốn dung nhập bản thân vào thiên địa của Nhân Tổ.
Sau khi dung nhập, có 2 kết quả có thể xảy ra.
Thứ nhất, thiên địa của Nhân Tổ mạnh hơn.
Thứ hai... ý chí của Thiên bị Lam Thiên tàn phá, từ nay về sau hòa làm một với y, hoàn toàn hóa thành kẻ điên.
Mà Lam Thiên vốn là kẻ điên!
Một kẻ điên tập hợp ý chí vạn giới, bản thân y cũng không biết mình là ai, y có thể là Lam Thiên, cũng có thể không phải, y hấp thu quá nhiều ý chí, tụ hủy quá nhiều lần, phân liệt quá nhiều lần...
Người như vậy là lựa chọn tốt nhất để đối phó với ý chí thiên địa, dù thắng hay bại thì ý chí của Thiên đều sẽ hỗn loạn.
Giờ phút này, cuối cùng Nhân Tổ cũng thay đổi sắc mặt.
Dù ông ta bị Tô Vũ giết chết thì vẫn còn hy vọng hồi sinh trong thiên địa, nhưng nếu thiên địa bị Lam Thiên chiếm lấy, vậy ông ta sẽ hoàn toàn mất khống chế thiên địa.
"Tô Vũ, ngươi hãy bảo y dừng tay!"
Nhân Tổ rít gào.
Tô Vũ hờ hững, bàn tay nắm chặt không ngừng bóp nát thân thể ông ta, đợi ông ta trọng sinh, hắn lại bóp nát, trọng sinh, bóp nát, trọng sinh, bóp nát...
Giờ khắc này, Tô Vũ chỉ nhìn về phía Ngục Vương.
Ta muốn bảo vật, giao nó cho ta rồi chúng ta nói chuyện.
Ngươi không giao ra thì ta sẽ giết Nhân Tổ.
Ánh mắt Ngục Vương khẽ biến.
Tô Vũ thấy vậy thì mỉm cười.
"Vô dục vô cầu? Vô tình vô đạo ư? Hừ"
Tô Vũ trào phúng: "Cái gọi là vô dục vô cầu, vô tình vô đạo chỉ là cảm tình chưa đủ sâu sắc thôi. Giết cha ngươi, giết mẹ ngươi, ngươi cũng phải biến sắc. Ha hả"
Tiếng trào phúng vang vọng thiên địa.