Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 390 - Chương 389: Tổ Tông Tô Vũ Là Phá Sơn Ngưu?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 389: Tổ Tông Tô Vũ Là Phá Sơn Ngưu?
 

"Chắc Vạn Thạch cảnh vẫn có thể khai khiếu tiếp, có đúng không?"

Tô Vũ thì thào, chắc là có, bằng không, một vài võ kỹ cần vận dụng khiếu huyệt chưa mở ra tại Thiên Quân cảnh, chẳng lẽ lúc đó không tu luyện được hay sao?

"Vạn Thạch cảnh cũng khai khiếu, nhưng có lẽ phương thức tiến giai và phương thức bình phán không còn là khai khiếu nhiều bao nhiêu nữa."

Tô Vũ vừa tu luyện, vừa nghĩ chuyện khi đến Vạn Thạch.

Lần này tiến bộ hơi nhanh, hắn cũng đã nghĩ kỹ, hắn sẽ không vội tấn cấp Vạn Thạch, bằng không chưa quen thuộc lực lượng khiếu huyệt, tấn cấp lung tung sẽ dễ xảy ra chuyện.

Hắn tiếp tục thôn phệ tinh huyết, khiếu huyệt bị mở ra lần nữa!

Một giọt, hai giọt...

Sau đó có người đi vào.

Tô Vũ không lằng nhằng, lại dùng trường bào làm mặt nạ, dời sang bên cạnh một chút, hắn nghĩ mọi người không liên quan tới nhau là được.

Kết quả hắn vừa rời xa, người mới tới hô: "Vị bạn học kia, Hoàng lão và Nhiếp lão bên ngoài kia bảo ta chuyển lời cho ngươi!"

"Cái gì?"

"Hỏi ngươi có đói bụng không, nếu đói, người tiếp theo vào đây sẽ mang chút đồ ăn cho ngươi, có cần tiện thể mang cho ngươi cái giường vào ngủ một giấc luôn không!"

"..."

Tô Vũ đơ người.

Người mới tới cũng buồn cười hỏi: "Đồng học, ngươi là học sinh hay là đồ tôn của hai người Hoàng lão vậy? Ngươi ở đây bao lâu rồi? Mà cơm còn muốn chuẩn bị cho ngươi..."

Hắn ta cũng muốn cười.

Lúc vào đây, hai vị lão nhân bảo hắn ta gửi lời, hắn ta cũng ngớ người.

Mang cơm?

Mang giường?

Thế mà các ông nghĩ ra được!

Hơn nữa, rốt cuộc cái tên này đã vào đây bao lâu?

Tô Vũ cũng vô cùng xấu hổ, lớn tiếng nói: "Không cần, ta không đói bụng!"

Hai vị kia nghĩ gì thế!

Còn đòi mang cơm mang giường cho mình, ngượng chết mất!

Người tới sau cười cười không nói nữa, hắn ta cũng biết hai vị lão nhân có khả năng là chỉ đùa một chút, nhưng lại thật sự hiếu kỳ, ý tứ của hai lão đã rất rõ ràng, có khả năng mình sẽ ra ngoài trước vị này.

"Nhưng ta mới đến, sao có thể ra ngoài trước, cũng không biết vị này đã ở đây bao lâu!"

Nhìn Tô Vũ đi xa, vị này cũng ngồi xếp bằng xuống bắt đầu tu luyện.

Trong lòng hắn ta còn tính toán, vị đồng học thần bí kia sẽ rời đi khi nào.

Nguyên khí phía trước không ngừng gợn sóng.

Người mới tới phán đoán, đại khái là mới vào Vạn Thạch, chỉ vậy mà có thể kiên trì lâu hơn mình ư?

Không thể nào!

Hắn ta không quan tâm Tô Vũ nữa, bắt đầu tu luyện.

Một giờ, hai giờ...

Mãi đến khi khiếu huyệt bão hòa nguyên khí, thân thể máu thịt cường thịnh, hoàn thành mục đích vào đây lần này, người nọ mở mắt ra xem xét, vẻ mặt hơi khác thường!

Tại sao người kia còn đang hấp thu nguyên khí?

Vẫn chưa đầy sao?

Hắn là cái động không đáy à?

Không sợ làm chính mình no bạo?

Lắc đầu, hắn ta mặc kệ Tô Vũ, tu luyện trong khả năng là được, mục tiêu của hắn ta đã đạt thành, không cần ở lại nữa mặc dù hắn ta vẫn có khả năng tiếp tục ở lại một hồi.

"Đồng học, ta đi trước đây, ngươi có lời nào muốn chuyển cho hai vị lão sư không?"

Tô Vũ hô: "Ta sắp ra ngoài rồi, không nhọc hai vị lão sư phí tâm!"

Người kia nghe vậy thì không nhiều lời, nhanh chóng đi ra cửa.

...

Trong phòng nhỏ.

Hoàng lão rất đói, yếu ớt nói: "Đã một ngày một đêm ta chưa ăn cơm, hay chúng ta đi ăn chút gì đi, đừng đợi thêm nữa!"

Nhiếp lão không lên tiếng, mặt đen lại.

Lão tử nhất định phải chờ!

Tiểu tử kia không ra, lão tử quyết không ăn cơm.

Dù sao cũng không chết đói được.

Đường đường là Lăng Vân, nhịn ăn một tháng cũng không chết.

"Bao lâu rồi?"

"Chắc là 21 giờ?"

Hoàng lão cũng không quá chắc chắn, đại khái lâu như vậy, lão tử phục rồi.

Lúc trước nói tiểu tử kia không ở trong đó đủ 24 giờ thì chính là phế vật, không biết có phải tiểu tử kia nghe được hay không, cho nên lần này cố ý làm vậy với bọn ông?

Nhiếp lão đen mặt nói: "Ta quyết định sẽ kiến nghị với học phủ, về sau thu phí theo giờ, không thu theo số lần nữa!"

"..."

Hoàng lão bật cười, "Ngươi làm vậy chẳng phải sẽ khiến đám thiên tài kia tìm ngươi gây phiền toái à?"

Càng là thiên tài thì ở lại càng lâu.

Nếu thật sự thu phí theo thời gian, những người khác thì không quan trọng, nhưng các thiên tài sẽ đến chửi chết bọn ông.

Không nói tới vấn đề đó nữa, Hoàng lão hiếu kỳ hỏi: "Ta hơi tò mò, rốt cuộc lần này hắn mở được bao nhiêu khiếu huyệt?"

"Tối thiểu là 20 cái!"

Ánh mắt Nhiếp lão kỳ dị, ông đáp: "Ít nhất là như vậy! Nếu không hắn không thể ở lại lâu như vậy mà không ra, dù cho hắn tu luyện võ kỹ bên trong, tốc độ tiêu hao cũng không theo kịp tốc độ bổ sung, sẽ nhanh chóng bị gạt ra ngoài, chỉ có khai khiếu, bão hòa khiếu huyệt mới thì mới có thể tiêu hao những nguyên khí kia!"

Mở khiếu huyệt mới cần tiêu hao rất nhiều nguyên khí.

Lấp đầy khiếu huyệt cũng cần đại lượng nguyên khí.

Chỉ có không ngừng lặp lại quá trình này, Tô Vũ mới có thể ở mãi bên trong.

Bằng không, cho dù tu luyện võ kỹ, tốc độ tiêu hao cũng không bằng tốc độ bổ sung, ở quá lâu sẽ nhanh chóng bị gạt ra khỏi bí cảnh.

"Nhiều như vậy?” Hoàng lão líu lưỡi nói: "Lúc trước hắn đã khai khiếu 66 cái, nếu thật sự mở thêm 20 cái, vậy sẽ là hơn 86 cái, chắc chắn hắn là Thiên Quân thất trọng rồi, bát trọng cũng có hy vọng ấy chứ!"

Nhiếp lão gật đầu.

Khẳng định là vậy!

Hoàng lão suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong tình huống bình thường, bên trong Nguyên Khí bí cảnh quả thực thích hợp để khai khiếu, nhưng cũng không phải không có hạn chế! Ngươi định vị khiếu huyệt, mở ra khiếu huyệt đều cần thời gian! Có khả năng khiếu huyệt còn chưa mở ra, các khiếu huyệt khác đã bão hòa, làm cách nào để hắn có thể ở lại lâu như vậy, bảo trì tốc độ này và cân bằng nó?"

Đây mới là điểm làm ông không hiểu!

Không thể như vậy được!

Các ông đã gặp rất nhiều thiên tài, nhưng không có ai giống như Tô Vũ.

"Không nhớ là hắn tiến vào khu vực Vạn Thạch rồi à? Tốc độ thôn phệ nguyên khí rất nhanh, không phải thần văn thì là huyết mạch, hoặc là một loại bí pháp..." Nhiếp lão thản nhiên nói: "Có khả năng tạm thời mở ra một vài khiếu huyệt, hấp thu nhiều nguyên khí hơn, không ngừng tôi luyện khiếu huyệt mới."

"Có khả năng có huyết mạch đặc thù, lỗ chân lông cũng có thể hấp thu nguyên khí."

"Cũng có thể là thần văn đặc thù, tỉ như củng cố thân thể, tỉ như trùng kích khiếu huyệt, tỉ như..."

Trong nháy mắt Nhiếp lão đã nói ra rất nhiều loại khả năng, Hoàng lão khẽ gật đầu, "Hắn mang theo nhiều tinh huyết như vậy đi vào, có lẽ có quan hệ với tinh huyết, Thiên Quân có thể dùng tinh huyết để cường hóa thân thể, nhưng tiêu hóa cũng có hạn, hắn mang nhiều như vậy, xem ra phương diện hấp thu tinh huyết có chút dị thường."

"Không sai..." Ánh mắt Nhiếp lão quỷ dị: "Tốc độ hắn hấp thu tinh huyết Phá Sơn ngưu không chậm, lần trước hắn mang tinh huyết Phá Sơn ngưu, lần này có khả năng cũng thế, nếu vậy... Tiểu tử này... Tiểu tử này có thể là huyết mạch Phá Sơn ngưu!"

"..."

Ánh mắt Hoàng lão cũng trở nên quỷ dị, tò mò phỏng đoán: "Hậu duệ của cường giả? Cải tạo huyết mạch? Hay là... Tổ tông là Phá Sơn ngưu?"

"..."

Hai người liếc nhìn nhau, giờ khắc này ánh mắt các ông càng thêm quỷ dị.

Huyết mạch truyền thừa là có tồn tại.

Năm đó khi chư thiên còn chưa chiến loạn, cường giả chủng tộc khác đến kinh lịch tại Nhân tộc, dĩ nhiên, cường giả Nhân tộc cũng ngao du đến chư giới khác.

Cường giả đến giai đoạn nhất định muốn hóa thân thành người là chuyện không khó.

Khi đủ mạnh, cách li sinh sản cũng có thể phá vỡ.

Cho nên, trong vạn tộc sẽ có một vài trường hợp máu lai đặc thù có được truyền thừa.

Tổ tông của những người như vậy đều là cường giả, chắc chắn là rất mạnh, nếu không sẽ không thể đánh vỡ cách li sinh sản.

"Tô Vũ... thật ra là con nghé à?"

Bình Luận (0)
Comment