Mọi người sôi nổi rời đi, chỉ còn lại Tô Vũ, Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh.
Tô Vũ nhìn Lam Thiên, giờ phút này Lam Thiên trông có vẻ bình thường nhưng cũng có về không bình thường, kỳ thật thực lực Lam Thiên không cường đại, chỉ hơn 20 đạo mà thôi, nhưng y rất điên cuồng, đến thiên địa chỉ linh cũng không thể chống lại sự trùng kích dung hợp của y.
Lam Thiên cười thâm thúy: "Tô đạo hữu đuổi hết cường giả đi, giữ mấy kẻ yếu chúng ta lại làm gì?"
Tô Vũ nhìn y, cười nói: "Có thể duy trì giao lưu bình thường sao?"
"Đương nhiên"
"Vậy là tốt rồi"
Tô Vũ gật đâu: "Hiện tại ngươi không bình thường, rất hỗn loạn. Ý chí của Thiên đã ảnh hưởng đến ngươi"
Lam Thiên im lặng mỉm cười xem như thừa nhận.
Y dung hợp Thiên, Thiên cũng ảnh hưởng đến y.
Tô Vũ lại nói: "Nhớ câu hỏi mà ta đã hỏi Tử Linh Chi Chủ không?"
"Cái gì?"
"Cắn nuốt thời không trường hà"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Tử Linh Chi Chủ có ý tưởng này, nhưng ta cảm thấy ông ta không có hy vọng thực hiện. Cả ta cũng không thích hợp, ta cảm thấy kẻ thích hợp duy nhất là ngươi"
Lam Thiên ngây người: "Ý ngươi là?"
"Năm đó ngươi khai đạo là mở nhánh trên thời không trường hà, lan tràn khắp trường hà, hiện giờ thương sinh đạo của ngươi cũng thế, nó vẫn nối với trường hà chỉ đạo. Tuy ngươi khai thiên nhưng lại không giống chúng ta, đó là thiên địa trong thiên địa, thiên địa trong trường hà"
Tô Vũ nhìn về phía y: "Những người khác, kể cả đảm người Nhân Hoàng, có lẽ bọn họ nguyện ý cùng tác chiến với ta, nhưng nếu cuối cùng thấy trước kết cục là thất bại, có khả năng bọn họ có thể kiên trì đến cùng, cũng có thể là không...
Thời đại này thuộc về ta, thuộc về chúng ta. Thời đại này không thuộc về bọn họ, bọn họ đã mất đi rất nhiều, từ bỏ rất nhiều, như Tử Linh Chi Chủ, ông ấy không có vướng bận nào ở đây, ông ấy chỉ đang theo đuổi sự cường đại mà thôi. Đến cuối cùng, vì cường đại, có lẽ ông ấy cũng sẽ từ bỏ rất nhiều thứ... Không ai biết ông ấy có thể trở thành Địa Môn và Thiên Môn tiếp theo hay không.
Chỉ có chúng ta không vứt bỏ được thời đại này.
Trách nhiệm cũng có kỳ hạn, đây là điều Nhân Hoàng đã nói với ta"
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Có lẽ kỳ hạn của chúng ta là triều tịch này. Khi triều tịch này diệt vong, chúng ta trở thành đồ cổ... có lẽ chúng ta cũng sẽ giống bọn họ, thời đại tiếp theo, triều tịch tiếp theo có quan hệ gì với chúng ta nữa không?"
Trách nhiệm có kỳ hạn, đây là bài học lớn nhất mà Nhân Hoàng dạy cho hắn.
Vậy nên Tô Vũ mới càng hiểu thêm về tâm tư đám đồ cổ đó.
Lam Thiên khẽ gật đầu: "Vậy ý ngài là... 2"
"Có lẽ đám người Tử Linh Chi Chủ không nguyện ý tiếp nhận những người khác, vậy nên ta cảm thấy ngươi thích hợp nhất, thậm chí là thích hợp hơn ta. Nếu bọn họ trực tiếp tu luyện chứng đạo trong trường hà, ngươi có thể xem như thiên địa trong trường hà, ta hy vọng cuối cùng bọn họ có thể dung hợp với ngươi. Nếu ngươi có thể cắn nuốt trường hà thì sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp.
Ta muốn mọi người tu luyện trong trường hà, cướp lấy quyền khống chế, cuối cùng kết hợp với ngươi thì có khả năng sẽ cướp lấy toàn bộ trường hà, cắn nuốt nó. Dù chỉ là đoạn trường hà trong vạn giới này thì cũng đủ cho ngươi rồi"
Thương sinh đạo của Lam Thiên thích hợp với con đường này nhất.
Tử Linh Chi Chủ muốn nuốt trường hà nhưng Tô Vũ không xem trọng.
Lam Thiên suy tư, Tô Vũ lại nói: "Còn có một vấn đề mấu chốt là trong trường hà có các loại ý chí hỗn loạn, Tử Linh Chi Chủ mà nuốt nó thì ta sợ rằng ông ấy sẽ trở thành kẻ điên, còn ngươi thì ý chí vốn đã hỗn loạn rồi, nhưng ta tin trong ý chí của ngươi vẫn còn một chút tỉnh táo để chiến đấu vì thời đại này"
Lam Thiên cười: "Không, không phải vì thời đại này. Chỉ vì một vài người mà thôi..."
Tô Vũ gật đâu: "Cũng vậy thôi"
Tô Vũ tiếp tục nói: "Vậy nên ta hy vọng có thể dùng cơ hội này để làm những người khác đều cường đại hơn, có thể chứng đạo hay không cũng không sao cả, chỉ cần khống chế thêm một chút lực lượng quy tắc, khi ngươi cắn nuốt trường hà, bọn họ có thể giúp ngươi một tay thì ngươi sẽ có khả năng thành công lớn hơn"
"Nhưng sau khi cắn nuốt thì Nhân Môn sẽ xuất hiện, thậm chí là giải phong"
Lam Thiên nhìn Tô Vũ, Tô Vũ bật cười: "Thế thì sao? Nhân Môn giải phong thì nhất định sẽ diệt thế sao? Trường hà không còn, hắn giải phong rồi thì còn cần diệt thế không? Đến lúc đó, mọi người sinh tôn trong thiên địa của ngươi và ta, có còn liên quan gì đến Nhân Môn không? Hơn nữa Nhân Môn thoát ra càng tốt"
Tô Vũ không coi trọng Nhân Môn, đó chỉ là một kẻ chưa ai từng gặp mà thôi.
Lam Thiên lại gật đầu, thuận tiện liếc nhìn Vạn Thiên Thánh: "Tên này là Nhân Môn à?"
Tô Vũ cũng nhìn về phía Vạn Thiên Thánh: "Nếu phủ trưởng là Nhân Môn thì không còn gì tốt hơn, hợp tác không?"
Vạn Thiên Thánh thở dài: "Nhân Môn cái gì? Chẳng lẽ tu luyện thất tình lục dục đạo thì nhất định là Nhân Môn sao? Người khác có thể nghi ngờ ta, nhưng hai người các ngươi cũng nghi ngờ ta là sao?"
Vạn Thiên Thánh ngẫm nghĩ rồi nói: "Kỳ thật các ngươi cảm thấy ta là Nhân Môn cũng là bình thường. Mục tiêu của Nhân Môn là giải phong, nếu vậy, để ngăn cản Thiên Môn và Địa Môn lớn mạnh thì các ngươi tồn tại là để chống đỡ bọn họ, hơn nữa ngươi nhìn xem, hiện tại ngươi còn đang muốn Lam Thiên cắn nuốt trường hà. Kỳ thật những gì chúng ta đang làm đều là để khiến Nhân Môn giải phong. Xét theo khía cạnh này, nếu ta là Nhân Môn thì ta nên ủng hộ các ngươi"
Ít nhất thì bọn họ có chung mục đích.
Nhân Môn muốn tiêu diệt vạn giới, dựa theo cách nói của Tắc Thiên thì mục tiêu lớn nhất chính là phá trường hà vạn giới.
Tô Vũ và Lam Thiên đều gật đầu, Vạn Thiên Thánh cười khổ: "Nhưng ta không phải Nhân Môn, nếu Nhân Môn mà yếu như ta thì thảm quá"
Lam Thiên cười hỏi: "Vẫn giả vờ trước mặt chúng ta à? Ngươi không phải Nhân Môn thì sao có thể tu luyện thất tình lục dục đạo? Không phải Nhân Môn thì ngươi cũng có quan hệ với Nhân Môn"
"Cút"
Vạn Thiên Thánh trừng mắt mắng một tiếng, rồi ông nhìn về phía Tô Vũ: "Tuy ta không phải Nhân Môn, nhưng khi cắn nuốt nữa đại đạo của Bi Thiên và phẫn nộ đạo, ta có chút cảm thụ mơ hồ.."
Tô Vũ nhướng mày: "Cảm thụ gì? Thực ra ta không tự hấp thu mà lựa chọn cường hóa thất tình lục dục đạo là đang cược rằng phủ trưởng có liên hệ với Nhân Môn. Đương nhiên là ta tin tưởng phủ trưởng vô điều kiện"
Đúng vậy, mặc kệ Vạn Thiên Thánh có phải Nhân Môn hay không, hắn đều tin tưởng ông.
Tô Vũ lại nói: "Nếu phủ trưởng là Nhân Môn... Vậy thì chắc gì Thời Gian Chi Chủ đã là người tốt? Ta có thể giúp phủ trưởng giải phong rồi cùng nhau xử lý Thời Gian Chi Chủ. Nếu điều đó là thật thì cũng không sao, không cần thiết phải che giấu. Ta đã nói rồi, ta sẽ không vì điều này mà trở mặt với phủ trưởng"
Vạn Thiên Thánh trợn trắng mắt: "Thật sự không phải mà. Mà ta cũng biết ngươi là người ra sao, ngươi chỉ không muốn chứng kiến người thân bạn bè chết đi, còn lại thì chẳng quan tâm gì cả"
Ông ngẫm nghĩ rồi giải thích: "Ta thật sự không phải Nhân Môn, nhưng có khả năng có chút quan hệ với Nhân Môn. Nhân Môn này không phải Nhân Môn đó"
Lam Thiên câm nín: "Nói tiếng người đi"